"Chào." Mộc Trọng Hi thấy thế cũng duỗi cái cổ dài, phất phất tay với hắn.
Đoạn Hoành Đao nhìn thấy lá gai hai người lớn như vậy, hắn cũng lấy hết can đảm, vẫy vẫy tay với Tống Hàn Thanh "Chào" một tiếng.
Tống Hàn Thanh: "..."
Chào tiên sư nhà các ngươi ấy.
Sắc mặt hắn trắng bệch, bị mùi hôi hun đến thiếu chút nữa phun cả mật ra ngoài, kết quả còn bị ba kẻ này chọc giận, lại chẳng thể đánh được.
"Diệp, Kiều." Tống Hàn Thanh cắn răng phun ra hai chữ này, hận không thể thiên đao vạn quả nàng.
"Ngươi hù dọa ai đấy?" Lúc này Diệp Kiều không sợ hắn: "Ngươi ở bên ngoài đánh không lại sư huynh ta, giờ đã ở trong bụng yêu thú, còn kiêu ngạo cái gì?"
Nàng chỉ chỉ hai người còn lại, nói: "Có phải ngươi không nhìn rõ thế cục không? Ba người chúng ta mỗi người cho ngươi một quyền, ngươi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn."
Ba người đánh một sẽ thế nào còn phải nghĩ sao?
Tống Hàn Thanh không biết là sợ, hay là bị ghê tởm, liền thành thành thật thật im tiếng. Trước mắt xem ra không có gì nguy hiểm, nhưng nếu không dùng tu vi chống đỡ, chỉ riêng dịch a xít ăn mòn cũng đã đủ giết chết bọn họ, nếu không nắm chặt thời gian đi ra ngoài, không quá một ngày sẽ khả năng chết trong bụng yêu thú.
"Các ngươi có dùng được linh khí không?" Mộc Trọng Hi phát hiện linh lực của mình không dùng được, sau một hồi thử thúc giục, kết quả phát hiện linh lực dường như đã bị thứ gì giam cầm, căn bản không thể nào vận dụng.
Nghe vậy ba người cũng thử thúc giục linh khí trong đan điền, kết quả phát hiện linh khí chứa đựng trong cơ thể không chịu nghe sai sử.
"Sao lại thế này?" Đoạn Hoành Đao hoảng hốt.
Săc mặt Tống Hàn Thanh hết sức khó coi, thần sắc mờ mịt, nói: "Trong bụng yêu thú có thứ gì đó phong bế linh lực của chúng ta."
Bằng không vô duyên vô cớ sao có thể xuất hiện loại tình huống này.
"Chúng ta phân công nhau tìm ra đồ vật kia."
Bốn người quyết đoán tản ra tìm kiếm món linh khí là sỏ gây tội phong ấn linh lực của họ, liên tưởng đến chuyện yêu thú bạo động, cùng với tin tức truyền ra có linh khí hiện thế, không ngoại trừ khả năng linh khí nọ nằm trong bụng yêu quái.
Tống Hàn Thanh nghĩ vậy, càng thêm vội vàng bắt đầu tìm kiếm, cũng không thể để mấy người Diệp Kiều đắc thủ.
Bụng Yêu thú quá to, khắp nơi đều là xương cốt của tu sĩ cùng yêu thí bị nó nuốt vào, còn có một số thứ chưa hoàn toàn tiêu hóa, tràng cảnh này làm cho sắc mặt mấy thân truyền chưa trải bao nhiêu sự đời cực kì khó coi.
Diệp Kiều vẫn còn tốt hơn một chút, nàng rốt cuộc không phải thật sự là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, tìm tòi chung quanh một vòng cũng không phát hiện có thứ gì đặc thù, qua ước qua nửa canh giờ, không có linh lực hộ thể, mấy người đều dần cảm thấy bản thân không khỏe.
Năng lực tiêu hóa của Yêu thú cực nhanh, nếu còn tiếp tục kéo dài, chờ đến sáng ngày mai trong đống hài cốt kia sẽ có một phần là của bọn họ.
Tống Hàn Thanh cũng trở nên nôn nóng nói: "Chúng ta cứ vậy mà ngồi chờ chết sao?"
"Muốn chết thì các ngươi đi mà tìm chết, ta không bồi các ngươi cùng chết đâu."
Hắn lạnh nhạt tiếp lời: "Ta chính là người thừa kế của Tống gia, đại đệ tử thủ tịch của Nguyệt Thanh Tông, mà các ngươi.." Hắn hơi dừng lại, cười lạnh: "Chẳng qua chỉ là đám dân đen, thiên phú tốt một chút mới được thu làm thân truyền mà thôi."
Mộc Trọng Hi thiên phú tuyệt hảo là không sai, nhưng hắn chẳng qua cũng xuất thân từ dân gian, thân là người thừa kế dòng chính trong tám đại gia tộc, Tống Hàn Thanh xem thường nhất chính là những kẻ xuất thân dân gian.
Đoạn Hoành Đao chẳng qua cũng xuất thân từ tiểu thế gia khí tu, bởi vì có Hỏa linh căn cực phẩm hiếm thấy mới được phá lệ thu làm thân truyền. Còn Diệp Kiều? Hắn từ đầu đến cuối cũng chưa dùng mắt mà nhìn đối phương.
"..."
Đoạn Hoành Đao: "Tuy rằng như thế, nhưng người thừa kế tôn quý này, hiện tại đó không phải là vấn đề chúng ta nên nghĩ đến, lát nữa, nếu không tìm được biện pháp ra ngoài, ai cũng xong đời đấy.". Truyện Quan Trường
Diệp Kiều nghe thấy Tống Thanh Hàn khoe khoang liền cảm thấy phiền, bĩu miệng, nói: "Ngươi nói đúng. Tưởng tượng đến việc về sau các ngươi đều sẽ chết. Ta liền tha thứ cho các ngươi."
Giọng nói của nàng vô cùng thành khẩn.
Tống Hàn Thanh lâm vào trầm mặc, không biết vì bị giáo huấn hay thế nào, sau khi nghe Diệp Kiều nói, hắn tức giận đến mức sắp nghẹn chết đến nơi.
Diệp Kiều lại tìm xung quanh một vòng, Tống Hàn Thanh không biết là từ bỏ giãy giụa hay là vì mệt mỏi, tóm lại toàn bộ hành trình đều không kiếm chuyện, Diệp Kiều thảnh thơi không chút dáng vẻ sốt ruột nào, không phải bởi vì muốn đi chết, mà là nàng đã có cách để đi ra ngoài. Đi xung quanh tìm kiếm như bây giờ thuần túy là bởi vì nàng cảm thấy nơi này có thứ gì đó không ngừng hấp dẫn mình, quá kỳ quái! Ở Tu chân giới gặp được loại tình huống đặc thù này, thì hoặc là cơ duyên, hoặc là tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
Diệp Kiều không cảm thấy sợ hãi chút nào, thậm chí còn muốn lấy được thứ kia, cơ duyên luôn song hành cùng với nguy hiểm, mà nàng vừa hay lại không sợ nguy hiểm. Khoảng cách càng gần, Diệp Kiều liền phát hiện bước chân càng không chịu khống chế, cứ vậy tiến lên, cho đến khi hoàn toàn thấy được vật nọ.
Đó là một cây gậy màu đen nhánh, không biết làm thế nào mà bị cắm chặt vào da thịt yêu thú, nó đứng đơn độc ở nơi đó, tản ra một loại ma lực làm cho người khác không thể tự kìm hãm được mà tới gần.
Diệp Kiều ngây người nhìn cây gậy đen xì kia, thầm nghĩ khó trách yêu thú kia lại điên cuồng chạy loạn như thế, bụng bị một cây gậy to thế đâm vào, nó không đau phát rồ mới lạ!
Nàng không có do dự, vươn tay nhổ cây gậy lên. Không ngờ là nàng rút nó ra rất dễ dàng, chạm vào tay có cảm giác hơi lạnh, nặng trĩu, trừ cái này ra thì không thể nhìn ra nó có gì độc đáo. Diệp Kiều nhìn chằm chằm cây gậy, khó hiểu. Thứ này chính là đầu sỏ gây nên tình trạng yêu thú trong rừng bạo loạn đấy hả?
Đang lúc nàng mải mê suy nghĩ, Mộc Trọng Hi phát hiện tiểu sư muội đứng ngây mãi không động đậy, khẽ đẩy đẩy nàng, gọi: "Diệp Kiều?"
"Hả?"
Nàng phục hồi tinh thần lại: "Sư huynh?"
Làm một khí tu đủ tư cách, Đoạn Hoành Đao là người đầu tiên chú ý tới cây gậy đen thùi lùi trong tay nàng: "Ai, Diệp Kiều, trong tay ngươi cầm cái gì đấy? Nhìn xấu thế!"
Diệp Kiều phục hồi tinh thần lại nhẹ nhàng lắc lắc cây gậy, đáp: "À, đây là pháp khí ta vừa tìm được."
Đoạn Hoành Đao: ".. Ách, tùy tiện như vậy sao?" Tùy tiện nhặt một cây gậy là có thể thành pháp khí à?
Diệp Kiều lại không cảm thấy có vấn đề gì, nàng bắt đầu hứng thú bừng bừng bàn bạc với Mộc Trọng Hi xem nên gọi cây gậy này là gì.
"Tục ngữ nói, quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác." Diệp Kiều trầm ngâm hồi lâu, giơ cây gậy trong tay, nói: "-- Gọi nó là Đoạt Duẩn đi!" Nói xong liền tùy tiện dắt nó vào bên hông.
Đoạn Hoành Đao: "? Tên này có liên quan gì với câu quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác sao?"
Hắn không hiểu, hơn nữa cũng rất chấn động. Hồ ngôn loạn ngữ cũng nên có mức độ thôi chứ.
Tuy Mộc Trọng Hi không hiểu tên này có gì ý nghĩa, nhưng sắc mặt hắn cũng rất cạn lời: "Tên này không hay đâu, sư muội."
Người ta gọi là kiếm chủ Triều Tịch kiếm, kiếm chủ Minh Nguyệt kiếm, đến Diệp Kiều thì gọi là gì? Kiếm chủ Đoạt Duẩn kiếm sao? Thật sự quá khó nghe? Gọi lên quá mất mặt rồi.
Không, thứ này cũng chưa tính là kiếm. Nó chỉ là một cây gậy! Đã thế còn xấu muốn chết!
Mắt thấy ba người còn muốn tranh cái thêm, Tống Hàn Thanh gấp đến độ xoay quanh, sắc mặt hắn trắng bệch, tức muốn hộc máu: "Các ngươi đều điên rồi sao? Không nóng nảy chút nào à?"
"Chúng ta phải mau rời khỏi nơi này, bằng không hôm sau khả năng sẽ hóa thành một bãi máu loãng đấy."
Thế mà còn có tâm tình nói chuyện phiếm, bọn họ cho rằng mình đang đi du lịch trong bụng yêu thú sao?
Mộc Trọng Hi phục hồi tinh thần lại, không hề có vẻ hối lối, nhún vai đáp: "Nhưng nơi này không thể vận dụng linh lực, làm sao đi ra ngoài được?"
Chẳng lẽ muốn bọn họ dùng tay đào sao? Da thịt nó dày như vậy, sao có thể đào ra được.
Đoạn Hoành Đao cũng có chút không biết làm sao: "Dùng kiếm mổ ra sao? Vậy đoán chừng cũng phải mấy vài ngày đấy."
"Đến lúc đó chúng ta đã sớm hóa thành máu loãng rồi." Tống Hàn Thanh ở bên cạnh bổ sung.
Diệp Kiều bình tĩnh nhất trong đám người, trạng thái tinh thần của nàng rất tốt, không có một chút sốt ruột nào, điều này làm cho Tống Hàn Thanh không thể không hoài nghi liệu nàng đã có cách đi ra ngoài rồi hay không?
"Có phải ngươi đã biết chuyện gì rồi không?" Tống Hàn Thanh lập tức không chút khách khí chất vấn, muốn nàng nhanh chóng cứu mình ra ngoài.
Diệp Kiều hơi mỉm cười đáp: "Ngươi đoán xem."
"..."
Tống Hàn Thanh tức giận đến sắp thổ huyết.
Hắn càng thêm chắc chắn Diệp Kiều tuyệt đối có biện pháp, Tống Hàn Thanh không phải kẻ ngu dốt, hắn lập tức hiểu ra nữ nhân này muốn nói điều kiện với mình.
"Ngươi muốn cái gì?" Tống Hàn Thanh sốt ruột hỏi: "Linh thạch? Hay là thứ khác?"
Hắn lập tức cảnh cáo nàng: "Phù Nguyệt Thanh Tông là không có khả năng đưa cho ngươi."
Mộc Trọng Hi trợn trắng mắt, khinh thường nói: "Ai hiếm lạ bùa chú của các ngươi."
Tiểu sư muội nhà hắn chính là người được Thiên Đạo chúc phúc, còn thiếu bùa chú sao?
Mộc Trọng Hi vốn rất sợ hãi, nhưng thấy Diệp Kiều bình tĩnh như vậy, hắn đột nhiên nghĩ đến mấy món đồ kì quái sư muội làm ra trước đó, có lẽ, sư muội thật sự có biện pháp, một khi đã như vậy hắn cũng chẳng cần phải lo lắng làm gì.
Mà Đoạn Hoành Đao không phải tín nhiệm mấy người này, mà là hắn cảm thấy sốt ruột cũng vô dụng, đơn giản liền bình tĩnh theo.
Điều này khiến Tống Hàn Thanh càng thêm nôn nóng, hắn cho rằng trong lòng tất cả mọi người biết rõ cách ra ngoài mà không nói ra, duy chỉ một mình hắn là không biết.
Diệp Kiều: "Ta không cần bùa chú."
"Vậy ngươi muốn cái gì?"
Diệp Kiều: "Một vạn linh thạch thượng phẩm, còn có tâm pháp cùng phù thư nội môn của Nguyệt Thanh Tông các ngươi."
Bùa chú của mỗi tông môn đều không giống nhau, cách vẽ bùa chú của Trường Minh cùng Nguyệt Thanh Tông cũng bất đồng, bùa chú Trường Minh Tông lấy tiến công là chủ, Nguyệt Thanh Tông lại lấy thủ là chủ, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng có, chỉ là quá vụn vặt, Diệp Kiều muốn xem phù thư nội môn chân chính của Nguyệt Thanh Tông trông như thế nào.
Nghe thấy điều kiện của nàng, Tống Hàn Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, không nhịn được mà thầm cười nhạo nàng ngu xuẩn. Muốn sách bùa chú nội môn của Nguyệt Thanh Tông? Là định lấy về cho Minh Huyền học?
Ha, nàng có biết một người ban đầu học phương pháp vẽ phù gì liền chú định chỉ có thể đi theo hướng đó, nếu học cách vẽ phù của tông môn khác sẽ chỉ làm hắn tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng, Tống Hàn Thanh cũng sẽ không tốt bụng nhắc nhở nàng làm gì, lập tức đáp ứng: "Có thể, hiện tại ta có thể lập tức đưa cho ngươi. Nhưng ngươi phải cứu ta ra ngoài."
Tống Hàn Thanh là một người lưu loát, lấy linh thạch từ trong túi không gian ném cho Diệp Kiều, thuận đường cũng ném tâm pháp qua. Tuy hắn xuất thân đại thế gia, nhưng một lần tổn thất một vạn linh thạch thượng phẩm cũng không thể không đau lòng, sợ bị người nhìn ra trong lòng đang rỉ máu, hắn chỉ có thể bày ra sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Diệp Kiều.
"Nhanh lên."
"Được rồi." Một đêm phất lên trong lòng không khỏi thoải mái, Diệp Kiều nhìn linh thạch chồng chất trong túi không gian, chỉ có thầm nói một câu. Phù tu thật sự rất có tiền.
"Có điều ngươi đợi một chút." Diệp Kiều nói: "Ta phải kiểm tra xem ngươi đưa có đủ số không đã."
Tống Hàn Thanh: "..."
Ngươi, mẹ nó, có bệnh sao? Thế mà thật sự vui vẻ thoải mái bắt đầu đếm linh thạch?
Diệp Kiều dùng thần thức quét qua số linh thạch một lần, sua khi xác nhận không để sót, nàng mới vui vẻ nhìn Tống Hàn Thanh mỉm cười: "Đa tạ."
Tống Hàn Thanh mặt không biểu tình nhìn nàng, trong lòng bắt đầu tính toán chờ mình đi ra ngoài, nên xử lí đám người này thế nào cho hả giận.
Không biết vì sao, người này tuy rằng thực đáng giận, nhưng khi nàng nói có thể cứu bọn họ ra ngoài, Tống Hàn Thanh thế mà lại ma xui quỷ khiến tin tưởng.
Nàng sờ chỗ bom trong ống tay áo, đột nhiên cao giọng hô với mọi người: "Đều tránh ra."
Dưới tình huống không thể sử dụng linh lực, Diệp Kiều sẽ làm như thế nào? Đươn g nhiên là lựa chọn dùng vật lý đánh bại ma pháp rồi!