Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 29: Kfc




Dùng đám người Huyền Vân Tông ngăn cản Nguyệt Thanh Tông, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai tới tìm bọn họ gây phiền toái.

Trong đại bí cảnh có thể dễ dàng gặp phải yêu thú, cấp bậc còn không thấp, ba người đi không bao lâu, từ trong một hang động chui ra mấy con chuột đỏ trắng đan xen ướt dầm dề bùn đất, so với chuột bình thường, loại yêu thú này lớn ước chừng một con chó cỡ nhỏ, hàm răng bén nhọn, bộ dáng rất dọa người. Có lẽ là ngửi được mùi của con mồi, đôi mắt bọn chúng phiếm hồng quang, bộ dáng giống như có thể nhào lên tấn công bất cứ lúc nào.

Diệp Kiều xoa xoa cánh tay, từ nhỏ đến lớn, nàng ghét nhất chính là chuột.

"Cẩn thận." Đoạn Hoành Đao nghiêm túc nói: "Đó là chuột lửa lông trắng."

"Hàm răng của chúng có độc, tuy rằng tu vi không cao, nhưng số lượng rất nhiều, cực kỳ khó chơi." Rốt cuộc chuột là sinh vật bầy đàn, số lượng nhiều là có thể lý giải.

Hắn vừa dứt lời, mấy con chuột lửa đã nhe răng nhào tới, Mộc Trọng Hi vung kiếm chém xuống mấy nhát, giây tiếp theo lại có hai con nhào tới.

Đoạn Hoành Đao có pháp khí phòng ngự, nhưng cũng không chịu nổi nhiều con chuột gặm cắn như vậy, quả thực là làm cho da đầu người ta tê dại.

Diệp Kiều vung kiếm đánh lui mười mấy con yêu thí, nhưng thứ đồ chơi này dường như là vô cùng vô tận, tre già măng mọc, nàng vừa trốn tránh, vừa chú ý tới mỗi cửa động tựa hồ chỉ đủ để một con chuột lao ra, hơn nữa trình tự lao ra ngoài của đám chuột trong mỗi cửa động đều có quy luật, một con tiếp một con liền hoàn toàn có thể phòng ngừa bị các tu sĩ đại khai sát giới tiêu diệt cả bầy. Còn rất thông minh!

"Có cây búa không?" Diệp Kiều hỏi Đoạn Hoành Đao.

"Có."

Vũ khí gì khí tu cũng có, hắn nhanh chóng lôi ra ba cây búa, đưa cho hai người còn lại mỗi người một cây, lại thuận đường dùng pháp khí phòng ngự ngăn cản một đợt công kích của đám chuột lửa, nhìn đám chuột bên ngoài, Đoạn Hoành Đao ngăn khỏi rùng mình. Cứ thế này thì phải đánh tới khi nào đây?

Đang lúc hắn âm thầm tuyệt vọng, Diệp Kiều đột nhiên hỏi: "Từng chơi trò đập chuột chưa?"

"Gì?"

Cái gì mà đập chuột?

Diệp Kiều: "Chờ giải quyết xong đám chuột bên ngoài, thừa dịp chúng nó còn chưa ra tới, chúng ta liền động thủ ngay trên cửa động của bọn chúng."

"Nghe ta chỉ huy." Nàng chỉ vào ba cái hố cách đó không xa: "Tứ sư huynh, ngươi canh ba cái hố kia, Đoạn Hoành Đao, ngươi sang bên đó."

Lúc này Diệp Kiều đã tính toán ra quy luật, trước tiên đợi chúng nó thò đầu ra khỏi động, bảo đảm hạ búa đánh chuẩn.

Đoạn Hoành Đao vẫn có chút sợ hãi hỏi: "Thật vậy không? Ngươi đừng gạt ta."

Vạn nhất Diệp Kiều nhớ lầm trình tự, hắn bị đám chuột kia gặm cho một phát thì phải làm sao bây giờ?

Mộc Trọng Hi thúc giục hắn: "Yên tâm, sư muội của ta đã gặp qua là không quên được, chút này đối với muội ấy thì đã là gì."

Hắn hoàn toàn tín nhiệm Diệp Kiều, không hề lo lắng hành động thất bại sẽ chút nào.

Trước giờ lá gan của Đoạn Hoành Đao luôn rất nhỏ, nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Mộc Trọng Hi, hắn cũng nỗ lực gật đầu đáp: "Được."

Dù sao cũng đã đi theo hai người Trường Minh Tông này rồi, không tin Diệp Kiều thì còn có thể thế nào?

Ba người giải quyết xong đám chuột bên ngoài, nhanh chóng dựa theo lời Diệp Kiều nói, canh giữ ở cửa động bắt đầu 'đánh chuột đất' Mấy chỉ chuột lửa từ trong động chui ra nhe răng trợn mắt muốn nhào về phía bọn họ, giây tiếp theo, cái đầu vừa lộ ra ngoài lập tức bị ăn một búa. Đầu óc nó choáng váng, lắc lắc đầu, sau đó ngã sấp xuống đất, bất động.

Một người thủ ba cái động, đánh liên tục cực kỳ thuận tay. Không bao lâu sau, chuột trong cửa động đã bị đập cho hôn mê toàn bộ.

Đoạn Hoành Đao xách cái búa đập bôm bốp nửa giờ, cuối cùng mệt đến hai tay đau nhức, ngồi liệt dưới đất thở hổn hển: "Mấy thứ này có thể dùng để luyện khí."

"Bán đi cũng rất đáng giá."

Dù sao cũng là yêu thú trong đại bí cảnh, giá cả sao có thể thấp được.

Diệp Kiều đám chuột to như con chó bên chân, dừng một chút, không chút nào ghét bỏ mà nhét chúng vào trong túi không gian, tuy rằng nàng không luyện khí, nhưng có thể lưu trữ bán lấy tiền, không phải sao!

Ở Tu chân giới tiền tuy rằng không phải vạn năng, nhưng trăm triệu lần không thể không có tiền được.

Đoạn Hoành Đao nhìn hành động của nàng, hắn kỳ thật rất bội phục trí nhớ của Diệp Kiều, làm thế nào mà vừa có thể đánh nhau, lại vừa có thể phân thần quan sát cảnh vật chung quanh như vậy chứ? Hơn nữa để khiến cho người ta khiếp sợ chính là nàng còn có thể ghi nhớ quy luật xuất hiện của đám chuột lửa này! Đầu óc của nàng ta cấu tạo thế nào vậy?

Đoạn Hoành Đao không nhịn được mà muốn đào người về cho tông môn nhà mình: "Diệp Kiều, ta thật sự cảm thấy ngươi rất thích hợp làm khí tu."

Trí nhớ này, không làm khí tu thì thật là đáng tiếc.

Mộc Trọng Hi bất mãn cực kỳ nói: "Nay, này, này. Đây chính là tiểu sư muội của tông môn chúng ta! Ai muốn đi làm khí tu thối của ngươi chứ hả?"

Đoạn Hoành Đao cười lạnh, không vui đáp: "Cái gì mà khí tu thối? Ngươi có biết một kiện pháp khí của chúng ta giá trị bao nhiêu tiền không?"

Mắt thấy hai người rất nhanh sẽ đánh nhau, Diệp Kiều vội tiến lên ngăn cản, nói: "Các ngươi nghe thấy động tĩnh gì không?"

"Cái gì?"

Diệp Kiều thả thần thức ra ngoài, tỉ mỉ kiểm tra chung quanh, rất nhanh đã phát hiện dưới một cái cây có một con gà màu đỏ.

Ánh mắt nàng sáng lên: "Ôi chao."

- - Có thịt ăn!

Lá gan của con gà kia có vẻ rất lớn, nó nhìn Diệp Kiều nửa ngày, sau đó ra quyết định phải trốn đi. Diệp Kiều muốn bắt nó nướng ăn, tựa hồ nó đã nhận ra ác ý nồng đậm của nàng, con gà hoảng sợ vẫy vẫy cánh, bởi vì không thể bay cao, nó còn ý đồ bay vòng quanh Diệp Kiều muốn làm nàng chóng mặt.

".. Còn rất thông minh."

Đáng tiếc vô dụng.

Diệp Kiều giơ tay chụp lấy nói, lộ ra nụ cười đắc ý: "Muốn chạy đi đâu?"

Con gà dùng sức vỗ cánh mấy lần cũng không thể thoát khỏi bàn tay của nàng, Mộc Trọng Hi nhìn con vật trong tay tiểu sư muội, hắn nhướng mày hỏi: "Con chim màu đỏ à?"

"Bé quá!"

Diệp Kiều nuốt nuốt nước miếng, đáp: "Đúng là có chút né, nhưng mà nướng ăn hẳn là không thành vấn đề đi."

Con gà nhỏ giận dữ, bắt đầu giãy giụa.

Đoạn Hoành Đao tỉ mỉ đánh giá một phen, hắn ra cửa rèn luyện vô số lần, cũng coi như có kiến thức rộng rãi hơn so với hai người này.

Trầm ngâm một lát, hắn nói: "Nó hẳn không phải gà bình thường, mà là yêu thú."

Nó kiêu ngạo dương đầu, chờ đợi Diệp Kiều khen.

Không ngời nàng càng khinh thường nó: "Yêu thú? Yêu thú nhà ai mà yếu nhớt như vậy?"

Gà nhỏ tức giận đến duỗi dài cả cổ chuẩn bị dùng sức mổ tay nàng, sức lực nó thế mà rất lớn, đầu ngón tay Diệp Kiều đã bị nó mổ ra một giọt máu, nàng nhíu mày nói: "Ngươi xem, thế này còn không phải là gà sao?"

Vừa dứt lời, một đạo hồng quang hiện lên. Khế ước đạt thành! Hai đương sự đột nhiên không kịp phòng ngừa đều sắp nứt ra rồi.

Con gà nhỏ giận dữ, ngay từ đầu nó đã không định kí khế ước với nàng, tuy rằng là tới tìm chủ nhân, nhưng chủ nhân nó coi trọng chính là nữ hai mặc y phục màu lam nhạt kia cơ, Thủy linh căn cực phẩm, thiên phú thật tốt, lại còn có một thân đại khí vận. Kết quả nhất thời không kịp phòng ngừa lại bị kẻ giảo hoạt này bắt được, chuyện này thì cũng thôi đi, lại còn bị nàng lập khế ước. A a a, quả thực chính là vô cùng nhục nhã!

Nó tức giận đến mức bổ nhào vào đùi Diệp Kiều, bắt đầu điên cuồng mổ nàng.

Trái tim Diệp Kiều cũng lạnh giá rồi, nàng điên cuồng ném con gà nhãi có ý đồ mổ chân mình ra xa: "A a a a, buông ta ra, cái thứ xấu xí."

Hiển nhiên một người một thú đều rất ghét bỏ lẫn nhau. Hoặc là nói, trước mắt cả hai đều xem thường nhau.

Đoạn Hoành Đao bị sự phát triển quỷ dị này làm cho kinh ngạc đến ngây người, hắn xem như đều đã từng gặp qua sóng to gió lớn, duy chỉ không nghĩ tới còn có thể có chuyện như vừa rồi xảy ra.

Hắn vươn tay lôi con gà kia xuống khỏi người Diệp Kiều, nói: "Hai ngươi đã kí khế ước. Trừ phi có một người tử vong, bằng không sẽ không có biện pháp giải trừ khế ước đâu."

Nói đi nói lại thì, mỗi một tu sĩ chọn thú khế ước đều là vô cùng thận trọng, nào có một tràng hí kịch cùng tùy ý như nàng kia chứ..

Diệp Kiều hít sâu một hơi, uể oải cúi đầu, hỏi: "Nó có thể bay không?"

Những người khác có kỳ lân thú, tầm bảo thú soái khí biết bao, vì sao đến phiên nàng thú khế ước lại chỉ là một con gà chứ?

Đoạn Hoành Đao đáp: "Sợ là không thể."

Diệp Kiều không có hảo ý khuyến khích: "Nó béo thành như vậy, không bằng chúng ta đem nó làm món thịt kho tàu đi?"

"Các ngươi nói là gà kho tàu ăn ngon, hay là gà ăn mày ăn ngon hơn?"

Đoạn Hoành Đao nghe nàng miêu tả, cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, đáp: "Thịt kho tàu đi, ta thích.."

A phi. Không đúng. Sao hắn cũng vô tri như vậy chứ.

"Không được a Diệp Kiều." Đoạn Hoành Đao nói: "Ta cảm thấy nó hẳn không phải là gà đâu, hơn nữa một con thú còn nhỏ cũng không có bao nhiêu thịt, ít nhất phải chờ nó lớn lên một chút đã."

Gà tây: "?" Các ngươi còn là con người sao?

Đoạn Hoành Đao nói xong lại ý thức được bản thân càng nói càng sai, hắn che mắt nói tiếp: "Ý của ta là.. Chúng ta không thể nướng nó."

"Hiện tại hai người các ngươi xem như là một thể. Nếu nó chết, ngươi cũng sẽ bị phản phệ."

Diệp Kiều cũng chỉ muốn nói cho sướng miệng chút thôi, chứ cũng không thật sự muốn làm thịt con gà này.

Nàng thở dài: "Thôi được rồi. Trước tiên cứ nuôi một thời gian đã."

Quả nhiên con người có số, Diệp Kiều nhớ rõ tọa kỵ của nữ chủ chính là Thanh Loan, phượng điểu màu xanh lơ, tiên khí phiêu phiêu. Còn nàng thì sao? Lúc mọi người lên đường, đều là bá khí vô song, còn nàng ở phía sau, lại phải ngồi trên lưng một con gà ngay cả bay cũng không biết sao?

"Đều nói người chậm cần bắt đầu sớm, nếu không thì ngươi bay thử cho ta nhìn xem?" Nàng lấy nhánh cây chọc nó.

Nàng đã nghèo đến mức sắp phải cạp đất mà ăn, vì sao còn muốn nhét cho nàng một con thú chỉ biết nuốt vàng này chứ? Cái này kêu là gì? Yêu thú bá đạo cưỡng chế yêu sap?

Gà tây cũng tức giận! Cái đồ nhân loại không có chút lòng đồng tình nào! Có bao nhiêu tu sĩ muốn kí khế ước với nó còn chưa có cơ hội, kết quả nàng thế mà còn muốn chạy!

Mộc Trọng Hi vươn tay túm con gà lên, nhìn sư muội cả người đều héo rũ mất tinh thần, hắn cố nén cười, thử an ủi đối phương: "Nó vẫn chỉ là ấu thú thôi, tốc độ trưởng thành của yêu thú rất chậm, cần phải dùng thiên linh địa bảo nuôi nấng, có câu thiếu nữ 18 tuổi thay đổi cực lớn, nói không chừng nó lớn lên liền đẹp đâu."

Còn cần tiêu tiền?

Diệp Kiều lập tức hô: "Thôi, ta vẫn nên nghĩ xem nên nấu nó thành món gì thì hơn.". ngôn tình hoàn

Nàng không có tiền!

Đoạn Hoành Đao: "..."

Hắn lập tức lấy từ trong túi không gian ra một cái hộp nhỏ, nói: "Đây là thiên tài địa bảo ta tích cóp được, vốn dĩ muốn dùng để luyện khí, ngươi lấy đút cho nó thử xem."

Sau khi Diệp Kiều mở ra, lập tức bị một luồng nhiệu khí ập vào mặt, lập tức hoảng sợ hỏi: "Đây là cái gì?"

"Tinh thạch hệ hỏa." Đoạn Hoành Đao giải thích: "Có thể lấy để luyện khí, cũng có thể cho yêu thú ăn."

Diệp Kiều hơi nhướng mày, nàng biết thứ này. Theo nguyên tác, trong đại bí cảnh, Vân Thước kí khế ước với tầm bảo thú, dưới sự chỉ dẫn của đối phương tìm được tinh quặng hệ hỏa, sau đó chia đều với người của Vấn Kiếm Tông. Mà dưới sự dung túng cùng bày mưu tính kế của Diệp Thanh Hàn nàng cơ hồ cầm được gần một nửa.

Tinh quặng hệ hỏa này rất hiếm, về sau nhờ có nó Vân Thước đã thu mua được không ít nhân tâm. Dẫn tới Tu chân giới cơ hồ mỗi người đều ca tụng tiểu sư muội Nguyệt Thanh Tông thiện lương hào phóng.

"Tinh thạch hệ hỏa đều xuất hiện ở những nơi cực kì nóng." Đoạn Hoành Đao cầm một viên đút cho con gà, tiếp lời: "Nếu vận khí tốt gặp được, vậy chúng ta tuyệt đối phải thắp nhang cảm tạ."

Diệp Kiều nhéo nhéo con gà nhỏ: "Ta đại khái biết nơi nào có."

"Nơi nào?" Mộc Trọng Hi tức khắc lên tinh thần.

"Lát nữa sẽ mang các ngươi đi." Nàng nói xong cúi đầu cùng con gà kia mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày mới thử mở miệng hỏi: "Ta đặt cho ngươi một cái tên. Gọi là gà tây nhé, ngươi cảm thấy thế nào?"

Nó lập tức điên cuồng bắt đầu mổ nàng. Được rồi! Xem ra là không hài lòng.

Diệp Kiều chỉ có thể đổi một cái tên khác, nàng đánh giá nó nửa ngày, đột phát ý tưởng: "Ngươi đã là gà, vậy không bằng gọi là KFC đi."

Không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Kiều cảm thấy con gà này có thể nghe hiểu tiếng người.

Nàng mặt không đổi sắc mà lừa dối nói: "Tên này ở chỗ chúng ta, đều là những nhân tài cực kỳ khí phách mới xứng có được."

"Người bình thường ngay cả tư cách lấy tên này cũng không có đâu."