Phó Sinh Hàn nhìn một chút đan dược trong lòng bàn tay nàng, mãi không chịu đưa tay ra lấy.
Thẩm Dao Chu đành phải đưa tới trước một chút: "Thử xem đi, biết đâu lại có tác dụng!"
Lòng bàn tay trắng như ngọc, điểm xuyết một chút đan dược màu nâu, bởi vì hắn không thể uống đan dược, cộng thêm mọi người đều biết người có Kiếm Cốt bẩm sinh sẽ tự động chữa lành vết thương, bọn họ hâm mộ thiên phú của hắn nhưng cũng coi hắn như một con quái vật không biết đau đớn.
Chưa từng có ai chủ động đưa đan dược cho hắn, huống chỉ là... vì lý do đau đớn nhỏ nhặt như vậy.
Phó Sinh Hàn thu liễm cảm xúc trong mắt, cầm lấy đan dược bỏ vào miệng, vừa vào trong, đan dược lập tức hóa thành một luồng hơi ấm, linh mạch vốn đau đớn khó nhịn dường như cũng không còn đau như trước nữa.
Thẩm Dao Chu vẫn luôn lo lắng nhìn linh mạch của hắn, phát hiện không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng hỏi hắn: "Thế nào? Cảm giác ra sao?”
Phó Sinh Hàn do dự một lát mới nói: "Dường như không còn đau như trước."
Thẩm Dao Chu lập tức đưa cho hắn một viên đan dược nguyên vẹn: "Vậy ngươi mau uống đi."
Phó Sinh Hàn nghe lời uống vào, quả nhiên vết thương không còn đau nữa, tứ chi bách hài đầu ấm áp, cơn đau vốn đã quen thuộc bị một cảm giác khác thay thế, xa lạ nhưng lại khiến người ta lưu luyến. Thẩm Dao Chu thấy sắc mặt của Phó Sinh Hàn dường như đã tốt hơn một chút, thở phào nhẹ nhõm, có thể giúp được hắn là tốt rồi.
Nàng lại vào hệ thống, vừa mắng hệ thống keo kiệt, mua bao nhiêu cũng không giảm giá, vừa đau lòng đổi một lọ nguyên vẹn đưa cho Phó Sinh Hàn.
"Sau này đau không chịu được thì uống một viên, nhưng không được uống nhiều, nếu không hình thành cảm giác phụ thuộc thì không tốt."
Yết hầu Phó Sinh Hàn khẽ động.
Thẩm Dao Chu thấy hắn lại ngẩn người, rất bất đắc dĩ: "Cầm lấy đi."
Nàng thấy Phó Sinh Hàn hôm nay sao lại ngốc nghếch như vậy, không phải là Kiếm Cốt bẩm sinh có tác dụng phụ gì chứ?
Phép biện chứng cho chúng ta biết, sự vật đều có hai mặt, Kiếm Cốt bẩm sinh này mạnh mẽ như vậy, không thể không có một chút tác dụng phụ nào!
Thẩm Dao Chu vận linh lực vào mắt, kinh ngạc phát hiện, từ sau khi tấn thăng Kim Đan kỳ, dường như nàng có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn, trước kia nàng chỉ có thể nhìn thấy linh mạch và dòng chảy linh lực. nhưng bây giờ ngay cả đan điền cũng có thể nhìn thấy.
Còn cái gọi là Kiếm Cốt bẩm sinh, chính là xương sống của Phó Sinh Hàn.
Không giống với xương sống của người thường, xương sống của hắn giống như hình dạng của một thanh kiếm, hơn nữa màu sắc cũng khác với những xương khác, giống như chất ngọc, những linh mạch dày đặc từ Kiếm Cốt kéo dài ra, ngoài linh lực ra, dường như còn có một loại sức mạnh bí ẩn, từ Kiếm Cốt bắt đầu theo linh mạch đi vào khắp cơ thể.
Nhưng không biết tại sao, Thẩm Dao Chu nhìn thấy Kiếm Cốt đó luôn có một cảm giác không thoải mái, cảm giác này thoáng qua nhưng Thẩm Dao Chu lại biết, nó tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ. Thế nhưng nàng lại không thể tìm lại được cảm giác này.
Thẩm Dao Chu đành tạm thời đè nén suy nghĩ này xuống.
Gửi xong đan dược, nàng vốn định rời đi, lại nhớ ra điều gì, lấy mảnh vỡ tiên khí ra: "Suýt nữa là quên trả ngươi rồi."
Phó Sinh Hàn nắm chặt đan dược, không để ý nói: "Thứ này đối với ta không có tác dụng gì, ngươi cầm lấy đi."