Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 195




Thẩm Dao Chu cố ý thở dài: "Nhưng vậy thì sao, ở Vân Trạch Châu có Tiên Vân Môn đè đầu, những y tu như chúng ta căn bản không thể ngóc đầu lên được, nếu có chút tài năng, bọn họ còn sẽ ngấm ngầm ra tay g.i.ế.c người, ta rõ ràng có y thuật cao như vậy nhưng lại phải bất đắc dĩ chôn vùi ở đây, than ôi....

Thiền nhi thăm dò: "Đúng vậy, Tiên Vân Môn này quá bá đạo, ta nghe nói có một nơi, nếu có y tu lợi hại như Thẩm y tu, bất kể đến môn phái nào cũng sẽ được coi như khách quý, nếu như nguyện ý ở lại môn phái nào đó, muốn gì mọi người cũng sẽ đáp ứng."

Thẩm Dao Chu đương nhiên sẽ không tin lời quảng cáo của nàng ta, có lẽ sẽ cho không ít thứ tốt, nhưng tuyệt đối không phải toàn là chỗ tốt, ít nhất thì tự do chắc chắn là không có.

Nhưng nàng vẫn giả vờ rất hứng thú, hỏi: "Còn có nơi như vậy sao?"

Thiền nhi nói: "Quê nhà của ta chính là như vậy, Thẩm y tu có muốn đi thử không?”

Thẩm Dao Chu: "Quê nhà của ngươi?"

Thiền nhi: "Trường Yển Châu Phục Kính Môn, Thẩm y tu có từng nghe qua chưa?"

“Chưa từng nghe qua."

Trước khi Thiền nhi biến sắc mặt, nàng lại nói: "Có điều nếu như giá cả hợp lý, ta cũng không ngại đi làm khách."

Thiền nhi không ngờ lại có thể thuyết phục được Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu, ngươi thật sự đồng ý sao?" Biểu cảm của nàng ta lại đột nhiên thay đổi: "Sao ngươi đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy, chẳng lẽ đang lừa ta sao!"

Thẩm Dao Chu sắc mặt không đổi: "Nếu ta lừa ngươi đã sớm nói ra chuyện ngươi che giấu tu vi rồi, còn cố ý đến đây nói chuyện với ngươi sao?"

Nghe nàng vạch trần tu vi của mình, biểu cảm của Thiền nhi cứng đờ, không dám tin nhìn Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu đã dùng tia X quét qua cơ thể nàng ta, lúc đó nhìn qua loa không thấy có vấn đề gì, bây giờ có lời nhắc nhở của đại trưởng lão, nhìn kỹ lại, quả nhiên phát hiện ra vấn đề.

"Một tu sĩ Nguyên Anh lại tốn nhiều công sức trà trộn vào Thẩm gia, đúng là coi trọng ta rồi." Thẩm Dao Chu hứng thú hỏi: "Danh tiếng của ta truyền xa đến vậy sao?"

Thiền nhi thả lỏng, hóa ra Thẩm Dao Chu không biết nàng ta là người do Tiên Vân Môn phái đến ám sát mình, như vậy nàng ta đương nhiên sẽ không nói ra, vì vậy ậm ừ đáp một tiếng.

Nhưng Thẩm Dao Chu có thể nhìn ra tu vi của nàng ta, Thiền nhi cũng càng tin tưởng y thuật của nàng hơn, cũng không còn che giấu tu vi của mình nữa, một luồng uy áp thuộc về tu sĩ Nguyên Anh kỳ ập đến Thẩm Dao Chu, nhưng rất nhanh nàng ta đã thu hồi lại.

"Nếu Thẩm y tu đã có ý, có yêu cầu gì cứ việc nêu ra, ta nhất định sẽ cố gắng đáp ứng ngươi."

Thẩm Dao Chu nói: "Nói ở đây không tiện, đến phòng ta nói đi."

Thiên nhi cũng không sợ nàng có âm mưu gì, nàng ta tự tin vào tu vi của mình, căn bản không để những người Thẩm gia này vào mắt, vạn nhất Thẩm Dao Chu lừa nàng ta, nàng ta trực tiếp trói người đi là được. Nhưng tốt nhất vẫn là Thẩm Dao Chu tự nguyện, dù sao nếu thực sự đi rồi, đi hay không đi cũng không do nàng ta quyết định.

Vì vậy nàng ta theo Thẩm Dao Chu đến trước một căn phòng, nhưng đột nhiên dừng lại.

Thẩm Dao Chu hỏi: "Sao vậy?"

Thiền nhi cười như không cười: "Thẩm y tu, đây chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta, có nhiều người ở đây như vậy không hợp lý lắm nhỉ?"