Hứa Tinh Dạ mỉm cười: "Chỉ thêm cho nàng ta một thứ nhỏ thôi, thế nào, bây giờ nàng ta có đáng yêu hơn trước không?”
Thẩm Dao Chu: "Ngươi biến nàng ta thành con rối?"
"Rối?" Hứa Tinh Dạ lắc đầu: "Cái thứ chỉ có một cái xác, vừa thô vừa không có mỹ cảm đó, ta làm sao có thể làm chứ? Linh hồn mới là thứ thú vị nhất trên người tu sĩ."
Giọng nói của hắn ôn hòa giống như thường ngày nhưng lại khiến Thẩm Dao Chu rùng mình.
"Nàng ta là người! Là một người sống sờ sờ!"
Hứa Tinh Dạ nhìn vẻ tức giận trên mặt Thẩm Dao Chu, ngược lại còn cười: "Cảm thấy ghê tởm sao?"
"Ta thích sự thương cảm trên người ngươi!" Hắn đưa chén linh trà trong tay qua, nhìn Thẩm Dao Chu bằng ánh mắt gần như khiến người ta có một loại ảo giác tình sâu: "So với những y tu đạo mạo chỉ muốn tranh quyền đoạt lợi kia, ngươi mới là người có khả năng đạt đến đỉnh cao của y đạo nhất."
Thẩm Dao Chu lạnh lùng nói: "Ngươi không cần phải tâng bốc ta."
"Đây sao lại là tâng bốc? Ta thật lòng nghĩ như vậy." Hứa Tinh Dạ không để ý nói: "Bởi vì chúng ta là cùng một loại người."
Thẩm Dao Chu: "Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi, chúng ta không phải cùng một loại người."
"Đừng phủ nhận." Hứa Tinh Dạ nói: "Ngươi chỉ bị thế tục trói buộc, con người vốn phải chết, so với việc theo đuổi đỉnh cao của y đạo, mạng người có quan trọng như vậy sao?”
Thẩm Dao Chu không chút khách khí nói: "Y đạo của ta chính là chữa bệnh cứu người, không giống với mục tiêu theo đuổi của ngươi, nếu ngươi muốn tìm người cùng chí hướng thì ngươi có lẽ đã tìm nhầm người rồi."
Nàng biết mạng nhỏ của mình hiện tại nằm trong tay Hứa Tinh Dạ, muốn bảo vệ mạng sống, giả vờ khuất phục là cách tốt nhất, nhưng Hứa Tinh Dạ đã chạm đến giới hạn của nàng, nếu bị hắn từng bước thăm dò ép đến đường cùng, không bằng ngay từ đầu đã biểu lộ thái độ.
Hứa Tinh Dạ dường như không bất ngờ trước thái độ của nàng: "Đừng vội từ chối ta, ta vẫn luôn cho rằng, cho dù phương pháp hành sự có hơi sai lệch nhưng mục đích cuối cùng của chúng ta là giống nhau."
"Bất kỳ một con đường nào, đi đến cuối cùng đều là tạo thần, cùng thần tranh đoạt thiên mệnh.”
"Bây giờ ngươi không hiểu ta, sau này sẽ biết."
Thẩm Dao Chu: "..."
Nàng cảm thấy Hứa Tinh Dạ có thể đã điên rồi.
Nàng lười nói chuyện với Hứa Tinh Dạ nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.
Không ngờ Hứa Tinh Dạ lại có hứng thú nói chuyện: "Ta tìm ngươi đương nhiên là vì ngươi không giống người khác, trên người ngươi có thứ ta cần."
Thẩm Dao Chu làm như không nghe thấy.
Hứa Tinh Dạ nói: "Ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ tò mò về lai lịch của mình sao?"
Thẩm Dao Chu mở mắt, không nói gì nhưng tim đập như điên.
Hứa Tinh Dạ sẽ không đoán được nàng là người xuyên không, còn biết nàng có hệ thống chứ?
Hứa Tinh Dạ tự tin nói: "Ngươi có muốn biết mẫu thân ngươi rốt cuộc là người như thế nào không?"
Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì nàng sợ c.h.ế.t khiếp.
Nhưng rất nhanh nàng lại phản ứng lại: "Ngươi quen mẫu thân ta?" Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Chẳng lẽ ngươi chính là đứa trẻ đó?!"
"Đứa trẻ?" Hứa Tinh Dạ thú vị nói: "Ra là ngươi đã điều tra đến đây rồi."
Thẩm Dao Chu nhíu mày, những bí ẩn liên quan đến Tô Thanh Uẩn - mẫu thân của thân xác này ngày càng nhiều, bà ấy rốt cuộc là người như thế nào, trên người lại có bí mật gì?