Sao lại do dự không tiến lên được.
Nàng chờ Yến Phi và Phó Sinh Hàn đến cứu, nhưng có lẽ bọn họ đang tự lo không xong, đang kịch chiến.
Ai nói y tu thì phải mãi mãi ở phía sau được người khác bảo vệ?
Thẩm Dao Chu lấy hết can đảm, vịn vào vách đá chậm rãi đi về phía trước, đi được một lúc, phía trước bỗng nhiên sáng sủa, vậy mà lại là một vùng đất bằng phẳng, trên đó đầy rẫy tàn tích của người và động vật, hơn nữa ma khí cũng đột nhiên trở nên nồng nặc hơn rất nhiều.
Trên đó có một cái miệng nhỏ, lọt xuống một chút ánh sáng.
Thẩm Dao Chu dừng bước, thúc đẩy linh lực muốn bay lên nhưng phát hiện nơi này có hạn chế đối với linh lực, nàng chỉ cần thúc đẩy linh lực sẽ phát hiện vô cùng khó khăn, chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ.
Điều này cơ bản đã ngăn chặn ý định muốn trèo lên của nàng.
Trước mắt nàng chỉ có hai con đường, hoặc là đi qua nơi này nhưng rất có khả năng sẽ đụng phải ma tu, hoặc là quay trở lại vách đá phía sau, chờ Phó Sinh Hàn bọn họ đến tìm nàng.
Nhưng Thẩm Dao Chu chỉ suy nghĩ trong chốc lát, liền bước chân lên phía trước.
Nàng không nhìn ngang liếc dọc, đi với tốc độ không nhanh không chậm nhưng lại để tâm quan sát mọi thứ xung quanh, hai tay một bên cầm kim gây mê, một bên cầm linh phù, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn kịp thời nếu có nguy hiểm. Ngay khi nàng đi đến chính giữa, đột nhiên cảm thấy một tia nguy hiểm ở phía sau, nàng lập tức ngồi xổm xuống, vỗ một tay linh phù về phía sau.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, một nam nhân gần như trần truồng ngã ngửa ra sau, trên người hắn ta đầy những kinh mạch giống như mạng nhện, chính là một ma tu.
Thẩm Dao Chu trước đây đã từng gặp ma tu ở Thành Doanh, lại được Yến Phi bọn họ phổ cập kiến thức, biết ma tu rất mạnh, linh phù bình thường căn bản không khống chế được bọn họ, phải lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng.
Nàng lấy ra một con d.a.o mổ, nghiến răng đ.â.m vào chỗ hiểm của ma tu.
Ma tu kêu thảm một tiếng, không còn tiếng động.
Thẩm Dao Chu nắm chặt con d.a.o mổ trong tay, tim đập thình thịch, căn bản không thể dừng lại, sau đó nàng không thể nhịn được nữa,/oe" một tiếng nôn ra.
Nàng không ngờ phản ứng của mình lại lớn như vậy.
Mặc dù nàng đã giải phẫu rất nhiều tử thi, cũng từng trải qua ca phẫu thuật thất bại, bệnh nhân c.h.ế.t trên bàn mổ nhưng đây hoàn toàn là chuyện khác với việc tự tay g.i.ế.c người.
Hơn nữa, mặc dù ma tu mang chữ ma nhưng tướng mạo của bọn chúng rất giống người, Thẩm Dao Chu căn bản không thể thôi miên bản thân coi bọn chúng là một loại sinh vật khác.
Nhưng nàng không để mình nôn nữa, nơi này nguy hiểm trùng trùng, không cẩn thận sẽ chết.
Dường như để ứng với suy nghĩ này của nàng, lại có một luồng gió mạnh từ bên cạnh nàng ập đến, hơn nữa còn mang theo linh lực, ma tu bẩm sinh không cần học mà vẫn có thể vận dụng linh lực, căn bản không giống tu sĩ cần phải tu luyện đủ loại công pháp.
Chỉ là linh lực ở đây quá ít ỏi, cho nên ma tu này mặc dù có thể tu luyện nhưng linh lực có thể sử dụng cũng không nhiều.
Thẩm Dao Chu không né tránh mà dựa vào nhẫn tiên khí Phó Sinh Hàn đưa, trực tiếp đ.â.m tới, ma tu kia không ngờ nàng không né tránh lại tiến lên, không kịp phản ứng, khi hắn ta muốn chạy trốn thì linh phù và d.a.o mổ của Thẩm Dao Chu đã đồng thời đến.