Ban đầu Phó Sinh Hàn chỉ nghĩ nàng bận rộn, không suy nghĩ nhiều, cho đến khi nàng liên tiếp hai lần xem hắn như người vô hình, Phó Sinh Hàn mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng hắn không thể rời khỏi bí cảnh Hạnh Lâm, chỉ đành nhẫn nhịn, đợi đến khi Thẩm Dao Chu lại đến thăm, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chặn đường nàng.
Thẩm Dao Chu quay đầu, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
Phó Sinh Hàn muốn hỏi nàng gần đây tại sao lại ngó lơ mình, nhưng lại cảm thấy câu hỏi này quá ư là hẹp hòi, không thốt ra khỏi miệng được, chỉ đành ấp a ấp úng.
Thẩm Dao Chu đợi một hồi, thấy hắn không nói gì, trong lòng càng thêm khó chịu: "Không có chuyện gì, vậy ta cáo lui trước.
Nhưng nàng còn chưa kịp nhấc chân bước đi, Phó Sinh Hàn đã vội vàng kéo nàng lại.
Thẩm Dao Chu muốn hất tay hắn ra nhưng lại không được, chỉ có thể tức giận nói: “"Buông rat"
Chỉ là sức lực của nàng đối với Phó Sinh Hàn mà nói chẳng khác nào muỗi đốt inox, căn bản không thể lay động hắn.
Tiểu Ngũ nghe nói Thẩm Dao Chu đến, trong lòng vô cùng vui mừng, hắn quyết định phải đến gặp Thẩm Dao Chu để tố cáo.
Từ ngày Thẩm Dao Chu giao hắn cho Phó Sinh Hàn chăm sóc, Phó Sinh Hàn rất tận tâm, dạy hắn nói chuyện, dạy hắn viết chữ, chỉ là vị sư phụ này lúc nào cũng lạnh lùng, tuy không đánh hắn nhưng mỗi lần liếc mắt nhìn qua đều khiến Tiểu Ngũ sợ đến mức hồn vía lên mây.
Ai ngờ Tiểu Ngũ vừa tìm được Thẩm Dao Chu thì cũng đồng thời nhìn thấy Phó Sinh Hàn đang đứng đối diện nàng, hai chân lập tức mềm nhũn.
Nhưng khi nhìn thấy Phó Sinh Hàn nắm chặt lấy Thẩm Dao Chu không cho nàng đi, Tiểu Ngũ đột nhiên dũng khí ngút trời, xông lên: "Áo ư ư ưIII"
Phó Sinh Hàn lạnh lùng liếc nhìn: "Nói tiếng người!"
Tiểu Ngũ "Ư ư ếch" một tiếng rồi lại rụt rè lui về.
Thẩm Dao Chu: "..."
Thẩm Dao Chu trừng mắt nhìn Phó Sinh Hàn: “Có gì thì nói tử tế, hung dữ với trẻ con làm gì!"
Phó Sinh Hàn: “Ta không có."
Thẩm Dao Chu: "Ta tận mắt nhìn thấy mà ngươi còn chối, đồ lừa đảo!! Buông ral"
Phó Sinh Hàn còn muốn giải thích nhưng Thẩm Dao Chu đã tức giận cắn hắn một cái, hắn vội vàng bỏ kết giới hộ thể, sợ nàng bị thương.
Thẩm Dao Chu vốn dĩ chỉ định giả vờ dọa hắn để hắn buông tay, nào ngờ hắn đột nhiên bỏ kết giới hộ thể, nàng cắn một cái, suýt nữa thì gãy cả răng.
Thẩm Dao Chu tức đến phát khóc.
Phó Sinh Hàn thấy nàng thật sự tức giận, cũng không dám nắm tay nàng nữa.
Thẩm Dao Chu tức giận quay người kéo Tiểu Ngũ: "Chúng ta đi."
Lần này nàng đến là để trị liệu cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ đã được tĩnh dưỡng một thời gian, thân thể đã tốt hơn rất nhiều, Thẩm Dao Chu dự định hôm nay sẽ tiến hành trị liệu lần đầu tiên cho hắn.
Nhưng Phó Sinh Hàn vẫn luôn đi theo bọn họ, mãi cho đến khi đến trước cửa phòng thuốc.
Thẩm Dao Chu đưa tay chặn hắn lại, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Phòng thuốc trọng địa, người ngoài không được tự tiện vào."
Phó Sinh Hàn chỉ đành đứng đợi bên ngoài.
Thẩm Dao Chu vào phòng thuốc, chuyên tâm trị liệu cho Tiểu Ngũ, đến khi hoàn thành, nàng vui vẻ đẩy Tiểu Ngũ ra khỏi phòng, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Phó Sinh Hàn đang đứng chờ trước cửa, nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất.
Nếu như trước đó Phó Sinh Hàn còn chút do dự thì khi thấy nàng biến sắc, hắn liền hiểu rằng bản thân có lẽ đã làm điều gì đó khiến Thẩm Dao Chu phật lòng.