Hắn nói xong còn kích động đám học sinh mới: "Chư vị, chúng ta đều bởi danh tiếng chính trực của Bạch Lộc thư viện mà đến, vốn tưởng nơi đây chỉ chuyên tâm học vấn, chúng sinh đều bình đẳng, nào ngờ bọn họ cũng giống như đám quý tộc kia, nuôi dưỡng dược nhân, coi mạng người như cỏ rác! Hôm nay là dược nhân, ngày mai có thể là những học trò bình thường như chúng ta, ta vạch trần sự thật, chẳng lẽ có lỗi?"
Lời hắn nói khiến không ít học sinh d.a.o động, nghị luận sôi nổi, cũng có vài tiếng phụ họa, đều hùa theo hắn chỉ trích Thẩm Dao Chu cùng những người khác.
Cao Quân tính tình nóng nảy, thiếu chút nữa xắn tay áo lên lý luận, may mà bị Thẩm Dao Chu ngăn lại.
Thẩm Dao Chu cũng không tức giận, chỉ tò mò hỏi: "Ngươi nhìn ra đây là dược nhân bằng cách nào?"
Dược nhân và tu sĩ bình thường cơ bản không khác biệt, chỉ là linh căn của dược nhân có chút đặc thù, phải có phương pháp đặc biệt mới kiểm tra ra, hoặc là bản thân hắn có liên quan đến dược nhân, vô cùng quen thuộc mới có thể nhìn ra từ một số điểm khác biệt nhỏ.
Thiếu niên hiển nhiên không ngờ nàng hỏi như vậy, hơi khựng lại, có chút chột dạ: "Cái này... trong sách đều có miêu tả, liếc mắt là nhận raI"
Hắn nhìn về phía Tiểu Ngũ, ôn nhu nói: "Ngươi đừng sợ, bọn họ có làm gì ngươi, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi!"
Nhưng Tiểu Ngũ hoàn toàn không cảm nhận được hảo ý của hắn, sợ hãi trốn sau lưng Thẩm Dao Chu. Thiếu niên ngây người, đám học sinh mới ở phía sau cũng im bặt.
Đúng lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp mình hạc xương mai chạy đến, áy náy nói với Thẩm Dao Chu cùng những người khác: "Xin lỗi, đệ đệ ta tính tình lỗ mãng, mong chư vị đừng chấp nhặt."
Thiếu niên vội vàng lên tiếng: “A tỷ!"
"Im miệng!" Thiếu nữ nghiêm khắc nói: "Ngươi có biết mình đang làm gì không".
Thiếu niên không phục: "Ta đang hành hiệp trượng nghĩa!"
Văn Nhân Nghiên chậm rãi nói: "Vị sư đệ này, ngươi ngay cả sự tình cũng chưa rõ đã vội vàng nhảy ra, không chỉ tự biên tự diễn còn kích động người khác, hoàn toàn không cân nhắc đến việc có oan uổng người hay không, đây chính là hành hiệp trượng nghĩa sao?”
Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng: "Ta làm sao oan uổng người khác! Đây vốn là dược nhân! Các ngươi mang dược nhân bên mình, ngoài việc để hắn gánh chịu thương thế thay các ngươi thì còn có thể làm gì?"
Từ Chỉ Âm cười lạnh: "Chẳng lẽ chúng ta không thể cứu hắn?"
Thiếu niên ngây người: "Cứu?"
Từ Chỉ Âm: "Nếu ngươi để tâm một chút sẽ biết trước đó Sơn Nam Vương của Diệp quốc từng đến đây, Tiểu Ngũ chính là người hắn mang đến, hắn dùng xiềng xích ức linh trói buộc Tiểu Ngũ, khiến thương thế trong cơ thể hắn không thể lành lại, suýt nữa thì cạn kiệt, là chúng ta đã cứu hắn!"
Gần đây Tiểu Ngũ được Phó Sinh Hàn tăng cường dạy dỗ, đã có thể nghe hiểu được phần lớn lời nói, nghe vậy liền từ sau lưng Thẩm Dao Chu thò đầu ra, liên tục gật đầu. Hắn nắm chặt lấy tay áo của Thẩm Dao Chu, tràn đầy sự tín nhiệm với nàng, nếu Thẩm Dao Chu muốn hắn chịu thương tổn, hắn tuyệt đối sẽ không dựa dẫm vào nàng như vậy.
Thiếu niên rốt cuộc cũng ý thức được bản thân đã hiểu lầm, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
Thiếu nữ hành lễ với bọn họ: "Tại hạ Minh Tử Du, đây là gia đệ Minh Tử Đạm, từ nhỏ đã được phụ mẫu nuông chiều, tính tình có chút xốc nổi. Tử Đạm, mau xin lỗi."
Minh Tử Đạm ủy khuất, định mở miệng nói nhưng lại bị Minh Tử Du ngắt lời: "Trước khi ra ngoài phụ mẫu đã dặn dò như thế nào? Bảo đệ phải cẩn trọng lời nói, chú ý việc làm, nghe theo tỷ, đệ đều quên hết rồi sao?"