‘Bụp’ một tiếng, Béo Béo đập người xuống sàn, tạo thành chiếc bánh nhân thịt hình mèo. Sau âm thanh lanh lảnh vỡ vụn là tiếng kêu gào đầy thảm thiết.
Tự tạo nghiệp liền bị nghiệp quật, móng vuốt của nó cũng bị gãy.
Lần này cả hai cùng thiệt hại, hoàn toàn không phân biệt được ai là người thảm hại hơn.
Sau khi Béo Béo ngã xuống đất, vì sợ Minh Khinh Khinh mắng, nó vội vàng đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng lập tức nhớ ra mình cũng bị thương, không lý nào con Sen yêu thương mình nhất lại không khiển trách tên phi nhân đã khiến mình bị thương, đúng không?
Thế là nó cây ngay không sợ chết đứng bò dậy, nhìn Tiểu Phó hà hơi một phát, vẻ mặt như kiểu: ‘Thế nào?’.
Tiểu Phó cũng nghĩ như vậy.
Thế nên cậu mặc kệ dòng máu lạnh buốt đang chảy trên mặt, lật đật nhẹ nhàng bế Béo Béo lên, hai tay ôm lấy phần thắt lưng của Béo Béo, đưa hai tay hai chân nhỏ xíu của nó cho Minh Khinh Khinh xem một lượt, ra hiệu cho Minh Khinh Khinh kiểm tra xem có chảy máu không.
Béo Béo dĩ nhiên rất phản kháng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ, nhưng sức lực và sự ép buộc của tên phi nhân này quá lớn, nó nhất thời không thể động đậy.
Nhưng hãy để cho Minh Khinh Khinh nhìn thấy cái chân của nó đi, nhìn thấy cái móng vuốt của nó bị gãy đi, cô nhất định sẽ khiển trách tên phi nhân này!
Hơn nữa, nói không chừng cô còn cho rằng tên phi nhân này nhân lúc không có cô ở nhà đã bắt nạt nó, cho nên nó mới nhắm vào tiểu quái vật phi nhân này như vậy —— suy cho cùng thì thân mèo bé bỏng này nào biết thế nào là dã tâm độc ác.
Đúng như dự đoán, Minh Khinh Khinh đã nhìn Tiểu Phó với đôi mày nhíu chặt.
Trong lòng Tiểu Phó thoáng lộp bộp.
Cậu đón nhận ánh mắt của Minh Khinh Khinh, nhất thời có chút hoảng hốt.
Minh Khinh Khinh lập tức đứng dậy, lật đật đi tìm tủ thuốc mang lại đây.
Béo Béo ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Tiểu Phó với vẻ khoe khoang, đắc ý meo meo.
Nhìn đi, cô chủ quả nhiên vẫn quan tâm tới ta nhiều hơn, dĩ nhiên phải băng bó móng vuốt bị gãy cho ta——
Thế nhưng nó hoàn toàn không ngờ được, Minh Khinh Khinh mở túi đựng tăm bông, lấy một cây tăm bông ra, lau mặt cho Tiểu Phó.
Béo Béo:???
Tiểu Phó: ( ⊙ o ⊙ )
Một mèo một zombie đồng thời hóa đá.
Đợi khi có phản ứng lại, Minh Khinh Khinh đã mau tay lẹ chân lau sạch ba vết máu trên mặt Tiểu Phó.
Béo Béo bật ra một tiếng tru tréo vô cùng tức giận.
Mẹ kiếp, tại sao???!!
Tiểu Phó thả Béo Béo xuống, trên gương mặt tái nhợt có chút phiếm hồng.
Cậu nhìn Minh Khinh Khinh, vẻ hoảng sợ trong đôi mắt xanh xám dần dần biến mất, thay vào đó là một thứ gì đó rất lấp lánh.
Cậu lúng túng nhích đầu lại gần, để tiện cho Minh Khinh Khinh lau chùi.
Nhưng đáng tiếc là Minh Khinh Khinh đã lau xong cho cậu.
Minh Khinh Khinh hỏi: “Giống loài của các cậu có thể dùng cồn để khử trùng không? Ngoài ra có cần tiêm vacxin không? Có điều Béo Béo được nuôi ở trong nhà, trên người không mang bất kỳ vi khuẩn gì nên hẳn là không cần tiêm vacxin đâu.”
Tiểu Phó không hề ngờ được, mối quan tâm đầu tiên của Minh Khinh Khinh lại là mình.
Mặc dù trong chuyện này Béo Béo cũng bị gãy móng vuốt, nhưng dường như không nghiêm trọng bằng ba vết máu trên mặt cậu.
Thế nhưng Tiểu Phó vẫn rất hạnh phúc, mức độ hạnh phúc này còn vượt qua cả đêm mưa hôm đó Minh Khinh Khinh nói muốn nuôi cậu.
Nhịp tim trong lồng ngực cậu lại mất kiểm soát, đập liên hồi mạnh mẽ. Giống như dẫu biết phía trước là vách núi dựng đứng, nhưng cậu không tài nào khống chế được bản thân mà lao đến. Trái tim cậu lúc này cũng rất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiểu Phó căn bản không hề nghe rõ Minh Khinh Khinh nói cái gì mà ‘cồn’ rồi ‘vắc xin’, tâm trí của cậu đã hoàn toàn bị nhịp tim đập điên cuồng chiếm giữ.
Không nghe thấy gì, nhưng cậu vẫn nhìn Minh Khinh Khinh gật đầu lia lịa với đôi mắt sáng ngời.
Thế là Minh Khinh Khinh lại lấy ra một chiếc tăm bông mới, nhúng cồn rồi lau lên má phải của Tiểu Phó.
Tiểu Phó ôm đầu gối ngồi trên sàn nhà, còn Minh Khinh Khinh dướn thẳng lưng quỳ trước mặt cậu.
Cồn mang theo hơi lạnh, phả vào khuôn mặt đang nóng bừng của Tiểu Phó.
Hai người cách nhau rất gần, Tiểu Phó nín thở, cảm nhận được hơi thở của Minh Khinh Khinh đang nhẹ nhàng phả vào người mình.
Mặt cậu bỗng chốc đỏ lên như tôm đã luộc chín.
Minh Khinh Khinh nhanh chóng khử trùng vết thương rồi dán băng cá nhân lên mặt cho cậu, sau đó rút tay về.
Cô để ý thấy Tiểu Phó đang ngồi ôm đầu gối, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy ống quần, đôi mắt màu xanh xám nhìn cô, cả người khẽ run rẩy.
Khuôn mặt nhợt nhạt của anh cũng nóng rực và đỏ bừng lên.
“Sao cậu lại run?” Minh Khinh Khinh hết hồn, tưởng đâu là di chứng của tiểu zombie sau khi bị mèo cào trúng.
Bình thường người bị mèo cào không vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng giống loài như Tiểu Phó cô cũng không rõ sẽ như thế nào.
“Khon, không, tổ không run*.” Tiểu Phó lắp ba lắp bắp nói.
( ‘Tổ không run’ ý là ‘Tôi không run’, chữ Tổ(窝
)phát âm là wo, còn chữ Tôi (我
) phát âm là wỏ. Ở đây Tiểu Phó bị lỗi phát âm.)Không biết có phải là do ảo giác của cậu không, sao đột nhiên cậu lại cảm thấy kỳ mẫn cảm của mình đến quá sớm.
Là vì được Minh Khinh Khinh sờ lên mặt, nên có chút kích thích sao?
Cậu sợ Minh Khinh Khinh lo lắng, cố gắng kiểm soát cơ thể của mình.
Thế là qua hai giây sau, cuối cùng cậu cũng ngừng run rẩy.
Thấy cậu không còn run nữa, Minh Khinh Khinh lại quay sang kiểm tra mấy cái móng vuốt của Béo Béo.
Cũng may là không chảy máu, móng tay móng chân của nó lâu rồi chưa cắt, bây giờ gãy rồi chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là được.
Béo Béo nằm trên đầu gối của Minh Khinh Khinh, cảm thấy cuộc sống này không còn gì lưu luyến nữa.
Nó sâu sắc nhận ra, vị trí của nó trong ngôi nhà này đã bị thay thế.
Minh Khinh Khinh cảm thấy đã đến lúc phải dạy lại Béo Béo: “Người ta cũng không quấy rầy đến em, hà cớ gì em lại đi bắt nạt người khác?”
Béo Béo giả chết.
Bây giờ nó chẳng khác gì một đống thịt chết khô, không nghe thấy gì.
“Không có lần sau.” Minh Khinh Khinh giáo huấn: “Ở nhà cấm bắt nạt.”
Béo Béo ở trong lòng Minh Khinh Khinh buồn bực vặn vẹo, sau đó nhân lúc Minh Khinh Khinh lơ là buông lỏng tay, nó lập tức chạy mất dạng.
Thấy Béo Béo đang tự kỷ trong một góc phòng, Minh Khinh Khinh quyết tâm cho nó biết thế nào đạo lý làm bạn, càng không được dỗ dành nó.
Giờ này phút này, trong mắt Béo Béo, Minh Khinh Khinh hoàn toàn biến thành một ‘tra nữ’.
Còn trong mắt Tiểu Phó, Minh Khinh Khinh lại là một người đối xử với cậu tốt nhất.
Minh Khinh Khinh thu dọn hộp thuốc, Tiểu Phó cũng luống cuống giúp cô thu dọn, sau đó đi theo sau lưng cô.
Lúc hai người cùng đẩy hộp thuốc vào, đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, Minh Khinh Khinh thấy ánh mắt ngượng ngùng của Tiểu Phó cũng ngớ ra mấy giây, giật mình nhận ra bản thân cũng có chút thay đổi.
Ban đầu thu nhận tiểu zombie, trong lòng cô có đến mười phần sợ hãi, hoàn toàn không dám chạm vào người cậu, còn sắp xếp phòng cho cậu xa tít trên lầu bốn.
Nhưng dần dần, mỗi ngày về nhà cô đều quen với việc có một con quái vật nhỏ đứng ở huyền quan đợi cô với ánh mắt háo hức mong đợi.
Cũng quen với việc cô làm gì đều có cậu lẽo đẽo theo sau với đôi mắt lấp lánh, không ngừng tò mò khoa tay múa chân hỏi đông hỏi tây.
Còn quen với việc mỗi ngày dạy cậu một số thói quen sống của người Trái đất.
Cứ như vậy, sau một khoảng thời gian trôi qua, Minh Khinh Khinh nhận ra sự sợ hãi đối với tiểu zombie đã hoàn toàn biến mất.
Về mặt sinh lý, quả thực thỉnh thoảng vẫn còn cảm giác bị áp chế, nhưng về mặt tâm lý, dường như đã có cảm giác an toàn.
Cậu không làm hại ai, cũng sẽ không làm hại cô.
Minh Khinh Khinh của bây giờ đã xác nhận được điều này.
*
Béo Béo bị Minh Khinh Khinh dạy dỗ cho một trận, cuối cùng cũng có chút ổn định. Đêm đó được Minh Khinh Khinh đút cho một túi đông khô lớn, thế là nó lại theo Minh Khinh Khinh lên giường đi ngủ như chưa hề có thù oán gì.
Còn Tiểu Phó thì đi tắm xong—— bởi vì Minh Khinh Khinh rất hài lòng, nên bây giờ ngày nào cậu cũng tắm. Cậu tắm rửa xong về tới phòng liền nằm vật ra giường, lật người, nằm sấp trên giường rồi khoanh tay gối đầu, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Cậu nhìn cổ tay của mình, phát hiện cổ tay vốn nhợt nhạt giờ càng trắng bệch hơn. Cậu thử cố gắng dịch chuyển đến ngọn núi Himalaya, nhưng trong nháy mắt thân thể không thể cử động được.
Nhiệt độ cơ thể giảm xuống mức thấp nhất, còn có chút run rẩy.
Thể lực yếu hơn bình thường rất nhiều.
Trên hai má vốn dĩ không có quá nhiều cảm giác —— người của hành tinh Claflin cũng không quá nhạy cảm với các cơn đau, nhưng lúc này lại xuất hiện một cơn ngứa râm ran.
Có lẽ kỳ mẫn cảm đầu tiên sau khi trưởng thành thực sự đã đến.
Và đúng lúc này, Tiểu Phó đột nhiên phát hiện mình không hề nghe thấy tiếng ‘cạch’ khi Minh Khinh Khinh khóa cửa.
Tiểu Phó không thèm bận tâm đến kỳ mẫn cảm gì gì đó nữa, cậu kinh ngạc ngồi bật dậy, đôi mắt màu xanh xám tràn đầy niềm vui không thể tin nổi.
Từ trước đến nay, đây là đầu tiên Minh Khinh Khinh không khóa trái cửa.
Cô dường như đã buông bỏ cảnh giác đối với cậu.