Buổi chiều, tại ngã tư khu công nghiệp đang là giờ tan tầm của các công nhân ở xí nghiệp, tình hình mỗi ngày đều là kẹt xe đến nổi không nhích được.
Do là tuyến đường quốc lộ nên xe tải chiếm tỉ số nhiều nhất, xe hơi và xe gắn máy tuy có hai làn đường nhưng đa số làng đường bên xe hơi đều bị những người lái xe máy vô ý thức chen vào thành ra nhìn giống như hai loại xe đang chen chúc trên một làn đường, nhìn rất bức bối và bực bội.
Ở hướng đang dừng đèn đỏ, có vài đứa nhỏ quần áo lam lũ, mặt mày lấm lem, ngày ngày dang nắng từ sáng đến chiều tối nên màu da cũng trở nên đen nhẹm, trong rất đáng thương.Tính hiệu đèn đỏ vừa bật là chúng đã túa ra chia nhau đi xin từ những người dừng đợi đèn xanh.
Không biết bọn nhỏ là vì gia đình khó khăn mới đi xin hay chỉ vì là trẻ mồ côi rồi bị kẻ xấu thao túng đi xin rồi về đưa cho bọn tổ chức bất lương. Nhìn rất tội, bất chấp dòng xe cộ đông đúc, những thân hình nho nhỏ đi đi lại lại luồn lách qua những chiếc xe, lại không sợ sẽ trúng vào bô xe đang nóng. Có đứa nhìn chỉ mới sáu bảy tuổi trên tay đang bế đứa nhỏ hơn khoảng một tuổi miệng vẫn còn ngậm bình sữa.
Bên đường một thanh niên cao cao mặc đồng phục của trường đại học nào đó, cặp còn đeo trên vai, đầu đội mũ đang cầm cục giấy dày cộm chen chút qua từng xe rồi phát những tờ quảng cáo của một công ty vay tiền không lãi suất…
Có người cũng nhiệt tình lấy đọc đọc, người thì lắc đầu từ chối, kẻ thì lấy xong còn chưa nóng tay đã nén tại chỗ, mà thôi dù gì thì cũng kệ, hắn cũng chẳng quan tâm. Thứ hắn quan tâm là phát hết sớm nhận tiền, mua thức ăn rồi về nhà sớm với con Mít.
"Quéo quéo..…tu tu tu…..ò e ò e….e"
Đột nhiên từng đợt âm thanh hỗn tạp vang lên cùng một lúc, một cảnh tượng hỗn loạn cực kỳ.
Ở phía sau bóp còi inh ỏi, vừa hay đèn xanh vừa chuyển, xe nhỏ xe lớn đều nhanh chóng hóng ga chạy đi không cần phải nhường đường hay dẹp đường chi.
"Pằng...gggggg"
Tiếng súng?
Không đâu, thời buổi này còn là ban ngày ban mặt người dân đông đúc vả lại không phải bạo loạn lấy đâu ra tiếng súng, chỉ là tiếng lốp xe nổ thôi, đúng vậy.
Vừa trấn an bản thân một tràn, đột nhiên thân thể chấn động, ngực trái truyền đến một cơn đau như cắt da xé thịt, như bị vật nhọn hung hăng đâm mạnh đau đến hít thở không thông. Không thể nào sai cho được, một viên đạn sắt thép chuẩn xát nằm gọn gàng trong da thịt phần ngực rắn chắc của hắn. Dù sao đó cũng là do hắn tự thấy bản thân sở hữu cơ ngực và cơ bụng săn chắc đi.
Mười giây slow motion, hắn đưa tay lên vết thương đau đến không thể đau hơn của mình, như muốn xác nhận xem có thật là bản thân đã xui xẻo hay đen đủi dẫm phải phân chó gì mà lại gặp nạn ở nơi đất khách quê người này.
Mà thôi có đen hay xui thì cũng vậy, trúng đạn thì chỉ có từ chết tới bị thương thôi, nhưng giờ hắn thuộc cái vế nào thì còn chưa biết.
Hắn hít một hơi lạnh, bàn tay đã chạm tới chất lỏng đang chảy ra trên ngực, áo thun xanh sớm ướt đẫm, đến bàn tay vừa chạm thôi đã cảm giác ướt đến đáng thương, mùi rỉ sét nồng nặc, phải chảy chừng hai lít máu rồi đi.
Một giây cuối cùng hắn ngã xuống mặt đường tráng nhựa ánh mắt mờ mịt không thể tin được cái sự thật này. Hắn trúng đạn không chết nhưng ngã mạnh trực tiếp kiểu này thì cũng chết thôi. Trước khi mất ý thức hắn nhìn lên trời, bầu trời hôm nay đặc biệt trong xanh có một chiếc máy bay xa xa đang lướt qua nơi vậy.
Hắn tắt thở chết ngay tại chỗ.
Vừa chết hồn hắn liền xuất ra khỏi cơ thể. Không biết kiếp trước có đức gì kiếp này khi chết đi còn có thể chứng kiến được một màng ảo diệu như này.
Hắn đứng đó nhìn xác chính bản thân đang trợn mắt, nhầy nhụa máu tươi mà không hiểu đó là tư vị gì, chỉ biết miệng câm nín không nói nên lời, trố mắt thảng thốt.
Đúng là nhân sinh thật biết trêu người.
Hắn ngồi xuống muốn chạm vào thân thể để tìm cách nhập hồn lại vào xác biết đâu nhân số tốt nên đành thử vận may, nhưng khi tay tưởng chừng như đã chạm đến thì lại bị xuyên qua, người hắn như xuyên thấu tất cả không thể chạm vào bất cứ thứ gì, hắn lúc này tâm loạn như ma ra sức gào thét gọi lớn tên mình vào tai thân thể bất động kia, nhưng đều vô dụng vô dụng hết rồi. Hắn tức giận đứng phất dậy muốn xem xem tên khốn nào đã hại chết hắn.
Nhìn quanh ai nấy cũng đang chạy tán loạn, xe cảnh sát cũng thi nhau mà chạy đi mất, không một ai ngó ngàng đến thân xác đang dần dần trở nên lạnh lẽo kia của hắn.
Khốn nạn mà!.
Hắn điên tiếc mắng chửi. Đâu đó trong đám người hỗn loạn, một tên cảnh sát áo xanh tay cầm súng chĩa về hướng này Ai cũng sẽ nghĩ trong vạn người vô tâm còn sót lại một người có tâm à, nếu nghĩ vậy thì sai lầm lớn rồi.
Hắn thấy có điều gì đó không đúng.
Súng nhắm hướng kia như ánh mắt lại nhìn hướng khác ư?
Tên cảnh sát mắt có vấn đề, quan sát một lúc thì hắn cho ra kết luận rằng. “Hai mắt lé"
Lé là lé, lé nhẹ hay chút xíu thì cũng là lé. Là lé có được không a.
Là mạng người, mạng của hắn tuy không đáng tiền nhưng cũng là mạng đó!
Rồi chết oan như vậy có được ghi danh anh hùng liệt sĩ không a!
Có được bồi thường tiền không, rồi con Mít phải làm sao?
Trong đầu liền chạy qua bao nhiêu câu hỏi, hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh nửa đời còn lại con Mít không nơi nương tựa, phải đầu đường xóa chợ ăn thức ăn thừa ở bãi rác, bị người ta đuổi đánh, nghĩ đến đó lòng hắn đau như cắt, nước mắt tuôn đầy mặt.
Nhớ lại năm xưa, khi bà nội mất lúc đó hắn khóc rất nhiều, người thân duy nhất cũng chỉ có bà nội, giờ bà cũng không còn nữa đối với hắn thật sự là một đã kích. Ngày nào cũng ra sau nhà ở bên mộ khóc lóc nhớ bà.
Rồi một ngày như thường lệ hắn đi học về liền chạy ra mộ nội, hôm đó trời hơi chạng vạng tối. Mà kế bên mộ nội có một cây mít to đang có hai ba trái sắp chín. Hắn định thắp nhang cho bà rồi sẵn hái vào để dành ăn. Vừa tới gốc cây thì nhìn thấy một con gì gì đen thui, nhìn kĩ thì là con chó con, cuộn mình thành một cục nằm đó. Hắn chạm tay thấy lòng ngực phập phồng hắn mới nhẹ lòng lo hái mít của mình không quan tâm nó nữa.
Ngày hôm sau lúc trưa đi học về cũng vẫn thấy con chó nằm đó, hắn đi vô đi ra vẫn là thấy nó vẫn ở yên không chịu đi. Hắn quyết định, mẹ nó cũng bỏ nó rồi, thôi thì hắn sẽ thu nạp nó vậy. Rồi lại nói mỗi lần hắn bổ mít ra ăn thì lúc nào con chó cũng hỉnh mũi ngửi ngửi, cọ cọ tay hắn xin ăn, thấy nó thích ăn mít rồi lượm nó ở gốc mít, nên hắn về sao liền gọi nó là con Mít.
Đến khi lên thành phố học, cũng không nỡ cho nó càng không nỡ bỏ nó bơ vơ, nuôi lâu cũng mến tay mến chân, hắn coi nó như người thân mà đối đãi, nên quyết định mang nó bên mình. Thuê được nhà trọ đi học thì bỏ nó ở nhà nhờ bà chủ trong hộ, hên là bả cũng thích chó và có nuôi một con nên cho chúng chơi chung.
Mấy đứa bạn học khi đến nhà hắn chơi, gặp con Mít ai cũng thích bảo nó đáng yêu ục ịch như hạt mít. Tụi nó bảo kêu con Mít quê quá, bảo hãy đổi thành tên tiếng anh cho nó tây. Nhưng hắn chỉ thích kêu con Mít thôi. Dù cho tên khai sinh có xấu có quê đi nữa thì cũng là tên mà hắn đặt, ai nói quê thì chịu vì hắn thích sự mộc mạt dân dã, chịu thì chịu còn không chịu thì cũng chịu.
Nhớ tới con Mít là hắn lại khóc càng lợi hại, hắn thà bản thân chịu đói chứ con Mít là phải ăn uống đầy đủ, định chiều này về cho nó ăn sang một bữa, ghế tạp hóa trước trọ mua ba cây xúc xích cho nó ăn ai mà ngờ…
Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau tâm hồn, hắn khóc đủ, liền trừng trừng tên cảnh sát mắt lé trước mặt.
Hắn phải giết chết tên này, mạng đổi mạng.