Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi - Chương 100




Mẹ của Tống Giai, Tống Tây Tử gọi bà là tiểu a di, từ khi Tống Giai còn nhỏ đã thường xuyên mang theo Tống Giai đến nhà Tống Tây Tử qua qua lại lại, quan hệ giữa Tống Tây Tử và bà so với những họ hàng khác liền tốt hơn rất nhiều.

Tống Giai xem như tai mắt của Tống Tây Tử dò thăm được cha mẹ mình muốn làm mai mối cho Tống Tây Tử, không tiếc quân pháp bất vị thân, đem động thái trong nhà tùy thời nhanh chóng báo cáo với Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử lúc này mới biết thì ra tiểu a di đã sớm thay nàng tìm hàng tá đối tượng hẹn hò, thanh niên cao ráo mập gầy, phú nhị đại trẻ tuổi đều có.

Tiểu a di chỉ là trở ngại da mặt mỏng, không tiện nói trước mặt Tống Tây Tử, liền nói với mẹ Tống Tây Tử, cũng chính là đại tỷ của bà, hy vọng Đại tỷ có thể thuyết phục Tống Tây Tử, sớm ngày từ bỏ cuộc sống độc thân quý tộc, từ một vài người có chất lượng tốt này lựa chọn ra đối tượng hài lòng, thỏa mãn nguyện vọng của người tiến cử như bà.





Nhưng mà những người này cuối cùng liền một người cũng đều không có được đưa đến trước mặt Tống Tây Tử, cho nên Tống Tây Tử rất nhanh liền biết thái độ của cha mẹ.

Mẹ của nàng thay nàng ngăn lại những đối tượng hẹn hò kia, nói Tống Tây Tử sẽ tự mình lựa chọn, bọn họ không thể thay nữ nhi làm chủ.

Nhưng mà tiểu tỷ muội tụ hội mẹ của Tống Tây Tử là không bở lỡ lần nào, đại khái chính là thái độ kia, ta đã nghe, nhưng mà ta sẽ không khuyên nhủ nữ nhi của ta, các ngươi có bản lĩnh liền tự mình đi tìm nữ nhi của ta mà nói.

Tống Tây Tử càng là có ý định cảm tạ mẹ của nàng, thỉnh thoảng tặng cho Tống mẹ một cái túi, tặng một sợi dây chuyền, sắp xếp một chuyến lữ hành, làm cho mẹ của nàng hết sức vui vẻ, cùng lão công cãi nhau, liền nói lão già chúng ta ly hôn, ta đi theo nữ nhi.



Chỉ là khi riêng tư Tống mẹ vẫn thuyết phục Tống Tây Tử suy nghĩ thật kỹ, độc thân cũng không phải là biện pháp, nếu thật sự không được tìm một người thuận mắt, vậy chỉ ở cùng nhau cũng không sao.

Khi đó Tống mẹ vẫn là không nghĩ tới nữ nhi đã sớm có một người ở cùng, là nữ giới.

Tống mẹ đến nhà Tống Giai, cùng Tống Giai nói chuyện phiếm, vốn bà nghĩ Giai Giai và nữ nhi quan hệ rất tốt, có thể biết được chút tình huống trong đời sống tình cảm của nữ nhi, kết quả liền moi ra được nữ nhi và lão bản của Tống Giai thuê cùng một chỗ, quan hệ, giống như không tầm thường, sau khi nghe ngóng, giới tính là nữ.

Tống Giai ý thức được a di cùng nàng nói chuyện phiếm sắc mặt trầm xuống, liền cắn đầu lưỡi, nàng không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện, bàn tay nàng đặt trên đầu gối đã thấm ra mồ hôi, lúc này, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ nếu như Tống Tây Tử là mình bán rẻ các nàng, vậy nàng nên chết kiểu nào cho bớt đau đớn a?



Tống mẹ đang suy nghĩ, có nên đi đến nhà nữ nhi xem qua nữ nhi một chút hay không?

Tống Tây Tử mua phòng ở tiểu khu nào tầng mấy số mấy, vợ chồng bà luôn là biết rõ, chính là chưa từng đến qua, Tống Tây Tử cũng không mở miệng mời nhị lão bọn họ tới.

Nếu là trước kia Tống mẹ cũng sẽ không đột ngột đặc biệt lái xe xa như vậy đến nhà nữ nhi, chính là lúc đó, trong lòng có một ý niệm, liền muốn đến xem nữ nhi.

Trước khi bà xuất phát vẫn là gọi điện thoại cho nữ nhi.

Tống Tây Tử ở văn phòng mở họp, cầm lấy điện thoại đang chấn động, vừa nhìn trên màn hình hiển thị là mẫu thân tìm nàng, nàng báo với Trương Hâm một tiếng, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Ở trong điện thoại nghe Tống mẹ nói muốn tới nhà mình, hô hấp lập tức rối loạn nhịp điệu.

"Làm sao vậy, nghe ý của con là không chào đón?" Tống mẹ không khỏi giảm thấp giọng nói xuống.
Tốn chút thời gian để bình phục tâm tình, ở trong điện thoại hỏi: "Kiều nữ sĩ muốn tới nhà của con, con khẳng định hoan nghênh a, chính là trong nhà thật lâu không có dọn dẹp, gian phòng có chút loạn, con sợ mẹ đến rồi nhịn không được lại muốn thay con quét dọn, mệt đến mẹ a."

"Mẹ cam đoan không giúp con thu thập, lại bẩn lại loạn, đều không liên quan đến mẹ, mẹ liền xem như không thấy." Tống mẹ chờ phản ứng tiếp theo của Tống Tây Tử.

"Vậy hoan nghênh hoan nghênh, con hiện tại còn chưa tan tầm, con về đến nhà đoán chừng phải năm sáu giờ, nếu mẹ đến muộn như vậy, chúng ta thuận tiện đi ra ngoài ăn một bữa cơm chiều." Tống Tây Tử nhìn nhìn xung quanh, có chút cảm giác không biết làm sao để hạ thủ. Tuy rằng đã chuẩn bị kỹ càng là muốn cùng trong nhà xuất quỹ, giai đoạn trước công tác chuẩn bị đã làm vô cùng tốt, nhưng mà câu nói kia vẫn không có kịp thời nói ra khỏi miệng, nàng về nhà không phải là có chuyện, chính là muốn cùng cha mẹ thông khí một chút, nói trong điện thoại lại cảm thấy không tốt. Đến sau đó hơn nửa năm chung sống êm đềm cùng Lâu Xuân Vũ, cha mẹ cũng không gấp gáp, Lâu Xuân Vũ thuyết phục nàng tìm thời gian, lại thuận theo tự nhiên mà nói ra thì tốt rồi.
"Mẹ cũng bận rộn, con không cần lo lắng, hiện tại mẹ sẽ không đến." Tống mẹ gọn gàng linh hoạt cúp điện thoại.

Khi Tống mẹ cúp điện thoại, vẫn còn đang nói thầm, nhìn đến có lẽ Tống Giai là nói sự thật rồi, giọng điệu của nữ nhi rõ ràng chính là chột dạ.

Tống Tây Tử nghĩ nửa ngày cũng không rõ là Kiều nữ sĩ bị cái gì đã kích, một vị mẫu thân bình thường cơ bản không thích quản nữ nhi, bỗng nhiên lại muốn tới nhà.

Nhưng mà nàng có dự cảm, lần này bà nói muốn tới nhà liền không phải là đơn giản như vậy.

Đầu sỏ gây chuyện Tống Giai sau khi tự mình dùng cả buổi chiều để chuẩn bị tư tưởng, liền gọi điện thoại cho Lâu Xuân Vũ, đem chuyện mình nói lỡ miệng ở trước mặt Tống mẹ nói với Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ từ kinh ngạc chuyển sang bình tĩnh, chỉ dùng một chút thời gian, sau khi nàng nghe được cũng không có trách Tống Giai, ngược lại rất tâm bình khí hòa nói: "Được rồi, ta biết rồi, ngươi cũng không cần suy nghĩ miên man, việc này không liên quan tới ngươi."
"Tẩu tử, ngươi bỗng nhiên như vậy, ta thật sự là không quen." Tống Giai còn cho là mình sẽ bị Lâu Xuân Vũ mắng một chút, dù sao cũng là lỗi của nàng, nàng đã đáp ứng Tống Tây Tử không nói, lại lỡ miệng, là nàng làm sai trước

Kết quả giọng điệu gió nhẹ mây bay này của Lâu Xuân Vũ là ngoài dự liệu của nàng, cho nên nàng cảm thấy không thích ứng.

"Trừ ngươi buổi trà chiều a." Lâu Xuân Vũ không có thời gian nói chuyện với Tống Giai, nàng muốn nói một tiếng với Tống Tây Tử.

"Có thể không cần nói cho tỷ tỷ là ta lỡ miệng hay không, trên tay nàng có nhược điểm của ta, nếu như nàng tức giận, ta liền biết ta sẽ rất thê thảm a." Tống Giai không nói với Tống Tây Tử, mà là lựa chọn nói với Lâu Xuân Vũ, chính là nàng cảm thấy Lâu Xuân Vũ dễ nói chuyện, còn có Lâu Xuân Vũ là tẩu tử, nếu như Lâu Xuân Vũ nói không sao, Tống Tây Tử nhất định sẽ buông tha nàng.
"Ta nhất định sẽ nói a. Nhưng mà ta có thể cầu tình với nàng, ít nhất, nàng sẽ không đánh ngươi."

"Ngươi phải cứu ta, ta là nhân viên ưu tú nhất của ngươi có đúng hay không, ta sẽ tăng ca, ta việc gì đều nguyện ý làm, ta sẽ nỗ lực tiếp khách..." Tống Giai không ngừng cầu tình, lại bị Lâu Xuân Vũ vô tình cắt đứt.

Ngay khi Lâu Xuân Vũ chuẩn bị gọi điện tìm Tống Tây Tử, lúc này điện thoại của Tống Tây Tử cũng vừa vặn gọi tới, chính là vừa khéo như vậy.

Tống Tây Tử nói: "Mẹ của ta muốn tới nhà, đang trên đường, ngươi muốn gặp bà sao?"

"Ân." Lâu Xuân Vũ cũng không có kinh ngạc, Tống Tây Tử kỳ quái hỏi nàng, "Ngươi nghĩ cái gì? Hay là ngươi đã đoán được?"

"Không phải là ta đoán được, ta không có năng lực biết trước tương lai, là tự Tống Giai nhắn tới, nàng đem chuyện của chúng ta lỡ miệng nói lộ ra, sau đó a di liền biết được."
Tống Tây Tử lúc này mới biết chân tướng, thì ra lỗi lầm lớn nhất chính là từ trên người Tống Giai, "Vậy nàng còn nói gì nữa không?"

"Tống Giai cũng là không có kinh nghiệm, bị a di hỏi vòng quanh một chút liền nói ra, bất quá ta nghe ý của nàng giống như là nàng cũng không nói gì nhiều lắm."

"Vậy liền thuận nước đẩy thuyền, dù sao ta cũng muốn tìm thời gian thẳng thắn cùng bọn họ, còn ngươi, suy nghĩ của ngươi là gì?"

"Có chút khẩn trương." Trên thực tế, là khẩn trương đến sắp không thể hít thở nổi, trái tim Lâu Xuân Vũ nhảy loạn, va vào xương sườn, nàng lấy tay ấn lên ngực, mới đem phần đau đơn này đè xuống.

"Lần đầu tiên gặp gia trưởng, là ai cũng sẽ căng thẳng, kỳ thật ta nói thật với ngươi, ta cũng rất khẩn trương, ta làm nữ nhi của Kiều nữ sĩ nhiều năm như vậy, từ nhỏ đến lớn, ta liền từng thấy bà nổi giận vài lần. Ba ba từng nói cái gì a, một trong những tổ huấn của Tống gia, chính là không cần chọc cho mẹ tức giận."
"Vậy lần này bà sẽ tức giận sao?" Lâu Xuân Vũ nói chuyện cũng trở nên cẩn thận.

Tống Tây Tử bất đắc dĩ mỉm cười, "Có thể, có khả năng a. Ngươi có muốn cùng ta đối mặt không, hay là ngươi trước không cần trở về, để ta đem vài vật dụng của ngươi chuyển đi, liền nói chúng ta vẫn là thân phận cùng thuê."

Cái này cũng là hết cách rồi, nếu như Lâu Xuân Vũ không muốn xuất quỹ, nàng không thể đơn phương làm chủ, cho nên nàng muốn hỏi ý kiến của Lâu Xuân Vũ một chút.

Lâu Xuân Vũ tâm niệm vừa động, giọng nói để lộ ra sự kiên định, nói: "Ta hiện tại liền trở về, ngươi đừng động đến vật dụng của ta."

Lần này, nàng nhất định không thể lui bước, nhất định phải đối mặt với người nhà Tống Tây Tử, bởi vì nàng biết rõ, lần này nàng vô luận như thế nào cũng không thể lui bước, Tống Tây Tử vì nàng đã làm nhiều chuyện như vậy, luôn tích cực đối mặt lại dũng cảm, nàng bình thường có thể không quản những chuyện này, nếu như thời điểm này nàng lựa chọn lui một bước không gặp Tống mẹ, hay là trốn tránh để Tống Tây Tử thu thập những vật dụng của nàng, giả vở như nàng chưa từng cùng một chỗ với Tống Tây Tử, là nhất thời gió êm sóng lặng, nhưng mà tiếp theo, nàng nhất định sẽ hối hận, trong lòng sẽ băn khoăn, đồng thời, nàng cũng mất đi tư cách đúng cùng một chỗ với Tống Tây Tử. Nàng sẽ nhìn thấy bản thân không có năng lực, cũng sẽ phỉ nhổ bản thân.
Điều quan trọng nhất là, nàng không muốn làm cho Tống Tây Tử một mình đối mặt. Muốn sinh hoạt cùng một chỗ, không chỉ là thật vui vẻ hẹn ước cùng thống thống khoái khoái làʍ ŧìиɦ, còn có phải cùng trải qua các loại vấn đề trong cuộc sống dài đằng đẵng sau này. Không phải tất cả vấn đề đều có thể lựa chọn lẩn tránh để giải quyết.

Nàng buông xuống công việc trên tay, sau khi giao phó đơn giản, liền rời công ty.

Từ công ty lái xe về đến nhà, thuận lợi là 20 phút, lúc trước Tống Tây Tử tự tay dạy dỗ nàng lái xe, ngồi trên ghế phụ bên cạnh nàng trọn vẹn ba tháng, ba tháng này, chỉ cần không có chuyện đột xuất, đều là nàng chở Tống Tây Tử đi làm, đến một ngày cuối cùng nàng thuận lợi xuất sư, Tống Tây Tử mới yên tâm để nàng một mình lên đường

Hôm nay, nàng lái xe bình ổn, chạy thẳng trong dòng xe cộ lướt qua, không thua gì lão lái xe.
Đang chuyên tâm lái xe, trong lòng còn suy nghĩ đến chuyện của Tống Tây Tử, tâm càng là gấp, nàng càng là khống chế tốc độ xe, đợi đến lúc đến dưới lầu tiểu khu, nàng không sai biệt lắm đã bình tĩnh trở lại, trong đầu không có những ý niệm khác, chính là muốn về nhà, sau đó đến lúc đó cần đối diện vấn đề gì, liền trực tiếp đối diện với vấn đề đó.

Nàng ở dưới lầu tiểu khu nhìn thấy bên chỗ đậu xe xuất hiện một chiếc hatchback màu đỏ hoàn toàn mới chưa từng thấy qua, nàng nhịn không được nhìn thêm vài lần, nàng tự giác nhận định đây là xe của mẹ Tống Tây Tử, bởi vì nàng đã kết bạn cùng Tống mẹ, từng nghe Tống mẹ nhắc qua Tống mẹ có mua một chiếc hatchback để thuận tiện mua thức ăn.

Bước chân nàng nhanh hơn, trong lòng mặc niệm hy vọng nàng về kịp.
Nàng đi ra thang máy, nàng nói với bản thân không có chuyện gì, những chuyện lại khổ lại khó khăn nàng đều ứng phó được, huống chi, mẹ của Tống Tây Tử là người tốt như vậy, nàng có cái gì phải sợ, nhiều nhất là cúi đầu nói xin lỗi, khi chịu không được liền khóc một chút.

Hoặc là nàng có thể dùng vũ khí của nữ nhân là nước mắt để đối phó với Tống mẹ, làm cho bà mềm lòng.

Hoặc là, nàng có thể thề, đời này nàng là thật tâm muốn cùng một chỗ với Tống Tây Tử, không có nửa điểm đùa giỡn, có lẽ Tống a di sẽ không cho là thật, nhưng mà ít nhất bản thân là nói thật lòng, thể hiện rõ ràng thái độ của mình, nàng không thẹn với lương tâm.

Khi nàng bước và ngã rẽ, ở trước cửa nhà đối mặt với Tống a di, khoảng cách mười mấy thước, đối phương cũng đã nhận ra nàng, trên mặt tràn ngập kinh ngạc.
Nàng thở ra một hơi, bước nhanh đến, mỉm cười nói: "Xin chào a di, ta là Xuân Vũ, đã ở cùng Tây Tử hơn ba năm"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nàng lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà, mời Tống a di vào trong.

"Ngươi... Ngươi..."

"Này không phải chính là có duyên sao, chúng ta còn mua cùng một khu nhà, a di có phải không đã không nhận ra ta rồi hay không?"

"Thật sự chính là ngươi?" Tống mẹ còn không dễ dàng mới lấy lại tinh thần, đã thấy Lâu Xuân Vũ vào cửa liền tự nhiên xem nơi này như là nhà của mình, lại tìm dép lê, lại bưng trà, còn từ trong tủ lạnh lấy ra trái cây bày ở trước mặt mình.

Trên đường về nhà Tống Tây Tử gặp phải tai nạn giao thông hàng loạt, giờ cao điểm buổi tối vốn đã tắc đường lại càng tắc hơn vì tai nạn này.

Nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà, dưới lầu song song đậu hai chiếc xe, một chiếc là hatchback của mẹ nàng, một chiếc là Cadillac của Lâu Xuân Vũ, trong đầu nàng đã bắt đầu hiển hiện tình huống hai người ở dưới cùng một mái nhà.
Hai người lần đầu tiên ra mắt sẽ như thế nào, là trầm mặc hay là tranh cãi, mẹ của nàng sẽ làm sao đối đãi với Lâu Xuân Vũ, còn Lâu Xuân Vũ, người kia lại ứng đối như thế nào?

Nàng mang theo những ý nghĩ này, bất tri bất giác liền bước nhanh hơn.

Khi nàng mở cửa nhà, trong cùng một không gian hai nữ nhân đang nói chuyện phiếm đến vui vẻ, lúc này hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía nàng.

Bước chân Tống Tây Tử đi vào nhà là cứng ngắc rõ ràng, nàng nhìn nhìn hai người trong phòng, ngửi không thấy mùi khói thuốc súng nào, ngược lại có thể nghe thấy được hương vị cafe nồng đậm.

Tống Tây Tử chú ý tới lúc này Kiều nữ sĩ ngồi ở chủ vị trên ghế sofa, trước mặt bày một đĩa trái cây cùng đồ ăn vặt đã có dấu vết được động qua, mà Lâu Xuân Vũ ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh, phần lớn người nghiêng về phía Kiều nữ sĩ, từ ngôn ngữ cơ thể nhìn qua, nàng đối Kiều nữ sĩ phi thường có thiện cảm, hơn nữa cũng nguyện ý chủ động thân cận Kiều nữ sĩ.
Vì muốn lấy lòng Kiều nữ sĩ, Lâu Xuân Vũ thậm chí đã lấy ra lấy ra cả một bộ sưu tập tách đĩa cafe, phải biết bộ tách đĩa kia là Lâu Xuân Vũ luôn cất thật kỹ.

Càng làm cho nàng kinh ngạc chính là, sau khi nàng trở về, hai người ngừng nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía nàng, giống như đang trách nàng quấy rầy hai người nói chuyện phiếm.

Lâu Xuân Vũ nói: "Ngươi trở về rồi."

Tống Tây Tử cứng ngắc gật đầu, nói: "Xuân Vũ, mẹ, con đã trở về." Nàng xoay người, đồng tay đồng chân mà đi vào phòng bếp, đứng ở cạnh cửa, vài lần thăm dò muốn làm cho Lâu Xuân Vũ chú ý đến mình bên này, muốn người kia tìm cơ hội đi sang bên này, cùng mình trao đổi tình huống một chút.

Vì cái gì nàng cảm thấy hai người trước mắt này trò chuyện với nhau thật vui vẻ lại quỷ dị như vậy? Đây không phải hình ảnh ở chung lý tưởng giữa Lâu Xuân Vũ cùng Tống mẹ trong lòng nàng sao?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Đến chương 100, ta mới biết được họ của bà bà tương lai của ta.

Tống Tây Tử: Đừng nói là ngươi, ta làm nữ nhi cũng mới biết họ của mẹ ta, mệt cho bà còn là thân nương của ta.

Tác giả: Ta sai rồi!!!!!!!!

Ps: Gia đình Tống Tây Tử liền là một gia đình bình thường, ba ba về hưu có lương cao, trong nhà mẹ là lão đại, chịu trách nhiệm quản tiền, phòng ở đơn vị phần cho trước kia đã bị phá bỏ, cũng đã sớm lên kế hoạch mua nhà, cho nên không thiếu tiền. Không phải là gia đình đại phú đại quý gì.