Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi - Chương 32




Thượng Hải mùa thu, là phủ kín lá cây ngô đồng, là trời xanh bao la, nhiệt độ thích hợp, một chút cảm giác mát mẻ thỏa đáng, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Nhưng mà những ngày tốt lành như vậy trong nháy mắt liền biến mất. Mùa thu biến mất rất nhanh, còn chưa kịp cảm giác, nhiệt độ liền đã giảm xuống.

Lâu Xuân Vũ lấy ra áo quần dài vừa mua không lâu, còn chưa kịp mặc vào, đã thấy các bạn cùng phòng bắt đầu lấy ra chăn bông, phủ lên trên giường.

"Nghe nói ngày mai nhiệt độ xuống thấp." Liêu Dật Vân trải lên drap giường trường học phát, thống nhất một màu xanh sọc.

"Ân, ta xem dự báo thời tiết, đoán chừng phải mặc áo len rồi."

"Mẹ của ta hận không thể đem áo lông đều nhét đến cho ta, ta nói với bà không cần, bà vẫn là nhét vào. Ngươi xem, một kiện lớn như vậy." Tạ Nhuế mới từ trong nhà trở về, lúc đi hai tay trống trơn, lúc trở về liền mang theo một cái túi dệt thật to, mở ra xem bên trong đều là quần áo thu đông.





Cha mẹ của Tề Nhã Nhã dứt khoát lái xe tới đây, dành hơn nửa ngày ở trên giường của nàng, tháo màn của nàng xuống lại đem về nhà giặc, còn sắp xếp tốt giường của nàng, thuận tiện lại đem cho nàng một rương đồ ăn vặt.

"Mẹ, con đến con đến, con đều lớn như vậy rồi." Tề Nhã Nhã nhận được ánh mắt trêu chọc của bạn cùng phòng, đều là ngượng ngùng.

"Con làm sao xem là người lớn a, vẫn còn đang đi học chính là hài từ. Các ngươi chớ để ý a, nữ nhi của ta ở nhà chính là không làm việc, cơm cũng không làm, ta đều quan tâm nàng đến trường học làm sao sống qua ngày." Mẹ của Tề Nhã Nhã là một bà chủ gia đình hiền dịu, tuy rằng ngoài miệng oán giận, nhưng mà trên gương mặt chỉ có tràn đầy cưng chiều.

Tề Nhã Nhã ở bên cạnh hết cách với bà, vò đầu bứt tai, muốn nhúng tay hỗ trợ, lại bị mẹ của nàng ngăn cản, còn bị ghét bỏ ở chỗ này làm vướng chân vướng tay.



Nàng dứt khoát đi đến ban công, cùng Lâu Xuân Vũ sánh vai đứng chung một chỗ.

"Không vui?" Lâu Xuân Vũ cho rằng người trong nhà tới đây, Tề Nhã Nhã sẽ phải rất vui vẻ mới đúng, nhưng mà nhìn qua nàng dường như ngược lại thật là buồn bực rồi.

"Ta có phải rất vô dụng hay không?" Tề Nhã Nhã tựa trên vai Lâu Xuân Vũ, chán nản không thôi.

"Bởi vì mẹ của ngươi tới giúp ngươi dọn dẹp gian phòng không cho ngươi tự mình động thủ, cho nên ngươi cảm thấy ngươi vô dụng sao?" Lâu Xuân Vũ nghĩ, thì ra Tề Nhã Nhã có một mặt cảm tính như vậy, nàng trước kia làm sao lại không chú ý đến.

Tề Nhã Nhã tức giận, "Ta bây giờ là một người trưởng thành, mẹ của ta mỗi ngày vẫn còn lo lắng ta sẽ không biết chiếu cố bản thân, ta chiếu cố mình rất tốt a, nhưng mà bà vẫn là lo lắng. Còn nói ta đem quần áo gửi về, bà giặc giúp ta, thật giống như ta vĩnh viễn đều không thể lớn lên."



"Trong phòng sắp được một học kỳ rồi, căn bản không có ai nói ngươi không thể tự gánh vác sinh hoạt, ngươi có thể hỏi hai người khác một chút, chúng ta đều không cảm thấy ngươi có vấn đề gì."

"Vậy là tốt rồi. Ai, ngươi nói ta đã lớn như vậy rồi, vì cái gì mẹ của ta luôn muốn quản ta a?" Lâu Xuân Vũ vỗ vỗ mái tóc lỉa chỉa như trái chôm chôm trên vai mình."Mỗi nhà đều có hoàn cảnh riêng, thật xin lỗi, ngươi chỉ có thể dựa vào chính ngươi để hiểu thấu đáo."

"Xuân Vũ, ngươi thật là lạnh lùng. Tốt xấu gì ngươi cũng dạy ta một chút, làm thế nào để có thể kiên cường độc lập giống như ngươi." Tề Nhã Nhã lớn tiếng kháng nghị.

"Ngươi vẫn là đừng học." Học tập chuyện này để làm gì, nếu như Lâu Xuân Vũ có thể lựa chọn xuất thân cùng hoàn cảnh trưởng thành, nàng tình nguyện bản thân không cần phải kiên cường, nàng thật ra muốn làm tiểu nữ nhi bên cạnh mẹ.
Nói xong bầu không khí liền chìm vào lúng túng.

Quan hệ giữa Lâu Xuân Vũ và trong nhà không tốt, kỳ thật mọi người trong phòng là cảm nhận được, ví dụ như nàng rất ít gọi điện thoại về nhà, người khác tiếp điện thoại trong nhà đều là vui vẻ hớn hở trò chuyện không hết, nhưng Lâu Xuân Vũ không phải, nhận điện thoại liền nhất định phải đi ra bên ngoài nói chuyện, trở về nàng cũng luôn giả vờ giống như không có chuyện gì, nhưng mà cũng có thể nhìn ra được nàng không vui. Quan trọng nhất là, chi phí cuộc sống của nàng cũng không hỏi trong nhà, chưa từng thấy nàng hỏi trong nhà muốn tiền sinh hoạt, đều là tự nàng đang đi làm kiếm tiền.

Tề Nhã Nhã lập tức ý thức được lời nói của mình chạm vào miệng vết thương của Lâu Xuân Vũ, vội vàng im lặng, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, dùng mái tóc ngắn cọ lấy Lâu Xuân Vũ, "Xuân Vũ, ngươi dẫn ta đi làm công a, ta cũng muốn làm công kiếm tiền."
Phía sau nàng không biết lúc nào đã xuất hiện một người, bởi vì những lời này của nàng mà tản ra hàn khí, "Cái gì làm công, không cho đi, con thiếu tiền liền hỏi ba ba, đệ tử liền phải học tập tốt." Tề mẹ thân thiết kéo Tề Nhã Nhã vào phòng, đã chuẩn bị một loạt ngôn từ để đưa con cừu lạc đường này trở lại con đường đúng đắn.

Tề Nhã Nhã tội nghiệp mà nhìn Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ ở sau lưng Tề mẹ hướng Tề Nhã Nhã phất phất tay, đây là chút đồng cảm cuối cùng nàng có thể cho Tề Nhã Nhã.

Tề Nhã Nhã bị nói rất thảm, trong đầu thật vất vả mới ló ra ý niệm làm công, liền bị Tề mẹ chặt đứt, Tề mẹ muốn nàng cam đoan, dụng tâm học tập, không cần nghĩ gì nhiều. Trong nhà có ba ba kiếm tiền, không có nghèo đến mức muốn nàng đi làm công, hơn nữa trong nhà cũng không cho nàng đi làm công.
Đừng thấy Tề mẹ dịu dàng yêu thương, nhưng mà giáo huấn người ta, có thể đem người ta mắng đến khóc, Tề Nhã Nhã bị răn dạy một bữa, đến tối đều là mặt ủ mày chau.

"Tiểu Lâu, tiểu Tạ, tiểu Liêu, các ngươi buổi tối đừng đi ra ngoài ăn, ta cùng ba ba của nàng mời các ngươi ăn cơm, đi cùng chúng ta." Tề mẹ tiến lên liền kéo lấy tay Lâu Xuân Vũ, sợ nàng không nể mặt mũi không chịu đi.

Lâu Xuân Vũ xem như là người gần Tề Nhã Nhã nhất, liền trực tiếp bị kéo đi, nàng dùng ánh mắt hỏi thăm hai người khác, hai người kia vừa nghe nói có người mời ăn cơm, trước mắt lòe lòe tỏa sáng, chính là không tiện nói thẳng a di chúng ta cùng đi ăn đi, nhăn nhăn nhó nhó bất động chờ đợi.

Kết quả ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung vào trên người Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ mỉm cười nói: "Cám ơn a di, chúng ta phi thường nguyện ý."
Ăn xong một bữa này, Tề Nhã Nhã cùng Tề mẹ đi ở tuốt phía sau, Tề mẹ kéo tay Tề Nhã Nhã, nói: "Bạn cùng phòng của con đều không tệ a."

"Đương nhiên là rất tốt. Bình thường chúng con đều nói chuyện rất vui vẻ a."

"Vậy là tốt rồi, vậy mẹ nói với con, con không nên đùa giỡn nói với bạn cùng phòng về người mà con yêu thích, sẽ bị bạn cùng phòng chê cười." Tề mẹ sợ nhất chính là Tề Nhã Nhã cái gì đều nói cùng người bên ngoài, trước kia nàng cùng trong nhà luôn miệng ồn ào nói sẽ không kết hôn, yêu thích nữ nhân, bọn họ cũng cho rằng nàng tính tình hài tử mà nói đùa, chỉ sợ nàng liền nói cùng mọi người trong phòng.

Tề Nhã Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần trở nên tối đen, trong lòng nàng suy nghĩ, nói, đã sớm nói rồi, hơn nữa không phải là vui đùa, là nghiêm túc.
Buổi tối Tề Nhã Nhã lại từ trong tủ quần áo lấy ra một túi đồ ăn vặt, chia cho mọi người trong phòng, trên bàn mỗi người đều chứa đầy các loại đồ ăn vặt, sau đó người trong phòng ăn không hết, liền chiếu cố đến các phòng xung quanh, Tề Nhã Nhã cầm lấy cái túi, một đường đi qua, đi đến cửa phòng ngủ, bắt đầu làm tiên nữ tán hoa, chờ đi xong trở về một túi đồ ăn vặt liền đã được tiêu diệt hết.

Nàng đứng ở cửa ra vào vung vẩy túi nhựa trống rỗng, nhảy lên vũ bộ khiến người ta mê hoặc.

"Nhiều đồ ăn vặt như vậy đưa ra ngoài vô ích còn vui vẻ như vậy?" Liêu Dật Vân nhịn không được mà mắng lên.

"Cũng không phải dùng tiền của ta, là cha mẹ ta ép buộc cho ta, nhà của ta làm lưỡi vịt, quà vặt ta đã ăn từ nhỏ đến lớn, đều ăn đến chán rồi."

"Ăn ngon như vậy làm sao lại chán a." Tạ Nhuế đặc biệt muốn mắng loại hành vi bại gia này của Tề Nhã Nhã, quả thực là khiến người ta phẫn nộ. Nàng cũng nhớ đến trong nhà còn lưỡi vịt ăn chưa hết. Từ khi Tề Nhã Nhã bắt đầu chia lưỡi vịt cho các nàng, khẩu vị của các nàng liền bị nuôi dưỡng đến giảo hoạt rồi, các nàng còn an lợi* cho người khác, lúc trước trong túi của Tạ Nhuế cất giấu một bao lưỡi vịt Tề Nhã Nhã cho nàng, sau khi bị đồng học lấy ra ăn hết, đồng học luôn hỏi nàng mua ở đâu, vì cái gì trong siêu thị tìm không thấy.
(*Amway, , ban đầu là thương hiệu bán hàng trực tiếp , một Công ty Amway, và giờ đây ngôn ngữ trực tuyến có nghĩa là quảng bá và khuyến nghị mạnh mẽ.)

Lâu Xuân Vũ thốt ra một câu, "Ngươi có thể đen ra trường học bán a."

Sau khi nghe được vũ bộ của Tề Nhã Nhã đình trệ, "Ai bán? Mệt mỏi như vậy ta mới không làm đâu, hơn nữa bán không được làm sao bây giờ? Cha mẹ của ta sẽ không để cho ta làm như vậy a."

Lâu Xuân Vũ nói: "Ta đến, ta cùng ngươi nhập hàng, ngươi bán cho ta."

"A, ngươi bán thế nào? Đi đâu bán?" Đầu óc của Tề Nhã Nhã kẹt tại chỗ bất động, Lâu Xuân Vũ muốn bán lưỡi vịt của nhà nàng?

"Ta biết trường học có một gian hàng vào cuối tuần, ta có thể đăng ký một quầy hàng, đến lúc đó ta sẽ đến quầy hàng để bán hàng."

Tạ Nhuế cũng biết có phiên chợ cuối tuần, nàng cũng thường xuyên đi dạo, chính là mỗi cuối tuần, có rất nhiều gian hàng trên đường lớn trong khuôn viên trường, do trường học tổ chức, thứ gì đều có bán, các loại tạp hoá đồ ăn vặt, còn có sản phẩm thủ công nghệ, còn có bán sách, bán đồ dùng secondhand.
Những người khác trong phòng vốn không nghĩ tới, vẫn cho rằng đây là quầy hàng cho thuê cố định.

"Ngươi tại sao có thể đăng ký a."

"Ta hỏi phụ đạo viên, phụ đạo viên nói gia cảnh khó khăn có thể ưu tiên đăng ký, nếu như có thể được ta liền đi xem thử một chút."

Tề Nhã Nhã cảm thấy như vậy cũng tốt, nàng nói: "Ta đây liền nói ba ba đưa tới đây một chút, ta đưa cho ngươi."

"Liền dựa theo giá cả gia đình ngươi bán buôn mà đưa cho ta là được rồi. Vậy, ngươi nói cho ta biết trước, sản phẩm lưỡi vịt nhà ngươi là chi phí thế nào, thành phẩm thế nào, ta nghĩ ban đầu chỉ lấy một ít, bán thử xem sao, có thể làm như vậy hay không?"

"Ai ai ai, không cần phiền toái như vậy, trong nhà của ta đều là tùy tiện cầm lấy cũng không cần tiền." Tề Nhã Nhã căn bản không có đem chút lưỡi vịt ấy để trong lòng.
Lâu Xuân Vũ đặt bút xuống, đem sổ ghi chú thu lại, "Nếu như không đem sổ sách tính toán rõ ràng, ta liền không làm nữa."

"Đừng a, không phải vừa rồi còn nói muốn đi đăng ký quầy hàng sao, làm sao vừa đảo mắt lại không làm nữa. Hảo, ta hỏi mẹ của ta, ngươi chờ ta một chút." Tề Nhã Nhã lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tề mẹ, điện thoại bên kia Tề mẹ hiếu kỳ nàng hỏi cái này làm gì, Tề Nhã Nhã nhìn nhìn Lâu Xuân Vũ, nói: "Đồng học trong phòng của con, đúng, nàng muốn mua về cho người nhà ăn, nhất định phải trả tiền cho con, con liền hỏi một chút, cái này một túi lưỡi vịt, giá bán ra bên ngoài là bao nhiêu, con liền dựa theo giá cả bình thường mà báo với nàng."

Tề mẹ nói: "Bằng hữu cần gì nói tiền bạc a, liền đưa nàng là được rồi, con cũng không cần nhỏ mọn như vậy."
Cuốn sổ của Lâu Xuân Vũ lại sắp thu về. Tề Nhã Nhã vội nói: "Mẹ, mẹ nói mau a, nếu như không lấy tiền, nàng liền không muốn, mẹ không hiểu nàng a, nàng rất có nguyên tắc, tính cách cũng rất quật cường."

Tề mẹ mặc dù ở nhà làm thái thái toàn thời gian, nhưng mà dù sao cũng là đi theo Tề ba ba gây dựng sự nghiệp, sau này cũng là quản lý sổ sách công ty, cho nên chuyện buôn bán một chút cũng không mơ hồ, vừa nghe nói Tề Nhã Nhã cùng đồng học muốn giải quyết sự việc một cách rõ ràng, bà liền báo chi phí, giá bán lẻ, Tề Nhã Nhã một bên lắng nghe một bên gật đầu, nàng còn ghi chép lại.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tạ Nhuế: A di người thiếu nữ nhi sao, ta không để ý có thêm mẹ nuôi, nếu như người cũng muốn có thêm một đứa con gái nuôi, bây giờ người liền chính là mẹ nuôi của ta.