Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi - Chương 84




Tống Tây Tử nghe được câu này, toàn thân cứng ngắc, khe khẽ ho một tiếng. Lâu Xuân Vũ nhìn về phía nàng dùng ánh mắt nói với nàng Dương lão bản là đang nói đùa, ta không muốn tham gia.

Dương Chiêu Đệ ở trên ghế sofa ngồi không yên, chuyển đến gần bên cạnh Lâu Xuân Vũ, gần đến mức khi nói chuyện bờ môi có thể áp vào bên tai Lâu Xuân Vũ.

"Ngươi có muốn cân nhắc thử không, chiếc giường kia ở nhà của ta liền trị giá 100 ngàn a, phủ lụa tơ tằm, tấm nệm công thái học*, chỉ cần ngươi nằm trên đó, chỉ một lát, ngươi liền sẽ chìm vào giấc ngủ ngọt ngào." Cái gọi là giấc ngủ ngọt ngào của Dương Chiêu Đệ cùng giấc ngủ ngọt ngào của người bình thường là không giống nhau, chỉ là tư thế này, động tác này của nàng, tựa hồ chính là đang trêu chọc Lâu Xuân Vũ. Lâu Xuân Vũ sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng mà người bên cạnh đã nghĩ đến rất nhiều.


(*Công thái học là bộ môn khoa học nghiên cứu mối quan hệ giữa con người và môi trường làm việc, đặc biệt trên khía cạnh "sử dụng". Để sản phẩm đạt đến sự phù hợp tốt nhất với người dùng, các nhà thiết kế phải bảo đảm những sản phẩm đó mang đến sự thoải mái tối ưu cho người sử dụng. Nói cách khác, phương thức sử dụng một sản phẩm quyết định phần lớn đến kích thước, hình thái sản phẩm này.)

"Ta nhận giường." Lâu Xuân Vũ đáp lại nàng chỉ có ba chữ kia.

"Ngươi không ngủ qua làm sao ngươi biết giường của ta ngươi ngủ không quen a, ta có thể đánh cược, ngươi chỉ cần nằm xuống ngủ một lần, ngươi liền sẽ yêu thích giường của ta, đối với giường của ta lưu luyến không muốn bỏ qua." Đương nhiên lưu luyến khẳng định không chỉ là giường. Dương lão bản đắc ý nhìn đến Lâu Xuân Vũ trước mắt vành tai đã đỏ ửng lên.


Đương nhiên, vành tai Lâu Xuân Vũ sẽ đỏ lên, thẹn thùng chỉ là một phần nhỏ, hơn nữa là gấp gáp, nàng gấp gáp muốn cùng Tống Tây Tử giải thích.

"Giường của Dương lão bản tất nhiên sẽ xuất hiện người biết thường thức nó, giường của mình mặc dù bình thường, nhưng mà ngủ lâu rồi liền có cảm giác an toàn." Lâu Xuân Vũ vẫn là cự tuyệt hảo ý của Dương lão bản.

Chỉ thấy hai người trò chuyện cùng nhau, dường như hợp thành một thế giới nhỏ, người khác đều bị loại ở ngoài.

Lỗ tai Tề Nhã Nhã nghiêm túc nắm bắt cuộc đối thoại của các nàng, bắt được một ít ngủ gì gì đó giường gì gì đó chữ, càng nghe con mắt càng trừng càng lớn.

Tống Tây Tử ở bên cạnh hai người, đem cuộc đối thoại của các nàng toàn bộ nghe vào trong tai.

Nàng không suy nghĩ miên man, cũng không phải là do bản thân cảm thấy hài lòng, nếu nàng đoán không lầm, vậy lời nói này chính là nhằm về phía nàng a.


Dương Chiêu Đệ lại ở bên tai Lâu Xuân Vũ nói gì đó, Lâu Xuân Vũ thay đổi biểu tình thẹn quá hoá giận vừa rồi, liền bỗng nhiên bị chọc đến bật cười.

Lúc này trên gương mặt Lâu Xuân Vũ có men say, cảm giác say rượu xuất hiện trên gương mặt của nàng, cũng xuất hiện ở nơi khóe môi có chút cong lên của nàng.

Tống Tây Tử kìm lòng không được mà Lâu Xuân Vũ thêm vài lần, ý thức được một năm này không chú ý tới, Lâu Xuân Vũ đã trở nên tự tin hào phóng, mái tóc đen nhánh dưỡng dài chưa từng cắt qua, thật dày mà khỏe mạnh. Dưới ánh đèn lờ mờ trong ghế lô KTV, mái tóc kia dường như đang lóe sáng.

Dương Chiêu Đệ là khách quen ở nơi này, nàng thường xuyên đến đặt ghế lô, cùng quản lý ở nơi này cũng là quen biết, lần này nàng lại tới chiếu cố việc làm ăn của quản lý, đặt một ghế lô có mức giá 1 vạn đồng ở Lâm Giang, lần này quản lý đặc biệt gọi người tới đây cùng các nàng uống rượu.
Đi vào là vài người mẫu xinh đẹp, đều là chân dài eo nhỏ, lúc các nàng đi vào đồng loạt dừng lại một loạt, động tác đều nhịp mà hướng về phía Dương Chiêu Đệ khom lưng.

Dương Chiêu Đệ rất quen thuộc những trường hợp như vậy, hai người vây quanh nàng, một trái một phải, một người nói muốn nghe Dương lão bản hát, một người nói muốn cùng Dương lão bản chơi trò chơi.

Lâu Xuân Vũ cũng xem như người đã từng trải sự đời, trao đổi một ánh mắt với Tề Nhã Nhã ngồi ở đối diện, ánh mắt kia đang nói: Lão bản của ngươi vui chơi lớn như vậy sao?

Tề Nhã Nhã dùng ánh mắt đáp lại: Hài hòa nói chuyện phiếm, không có rối loạn lung tung như ngươi nghĩ.

Có một người mẫu mặc váy dài trễ ngực màu đen muốn ngồi xuống bên cạnh Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử rất tự nhiên vươn tay, đặt ở bên cạnh Lâu Xuân Vũ, nói: "Nàng có ta là đủ rồi."
Nàng nói như vậy, có chút vượt quá dự đoán của mọi người, đôi mắt Dương Chiêu Đệ cong lên ý cười, một bộ dạng xem kịch vui.

Muội tử kia sửng sốt một chút, mỉm cười chạy sang chỗ Tề Nhã Nhã bên kia, bên cạnh Tề Nhã Nhã cũng bị hai người vây quanh, bởi vì đều là muội tử, bầu không khí tương đối hài hòa một chút, Dương Chiêu Đệ nhớ tới có một chút rượu tồn đã sắp hết hạn, liền để cho bọn họ lấy ra, kết quả chỉ một lát sau liền xếp đầy một bàn, các loại rượu tây đều có, Dương Chiêu Đệ coi rượu như nước lọc mà uống xuống, quản lý trong bao sương bỏ mặc những khách nhân khác không quản, chỉ chuyện thêm đá rót rượu cho nàng, vẫn luôn chưa từng dừng lại.

Nhìn qua tình huống này, Dương Chiêu Đệ đúng là khách quen của nơi này, khách quen, đại khách hàng.
Khi đang chơi đùa vui vẻ, mấy người đều vây quanh Dương Chiêu Đệ chơi trò chơi, phi thường náo nhiệt.

Bàn tay đã vươn ra của Tống Tây Tử cũng không có thu hồi, vẫn là tùy ý đặt ở sau lưng Lâu Xuân Vũ, trong lúc lơ đãng Lâu Xuân Vũ ngã lưng về lưng ghế phía sau, mới nhận ra bàn tay Tống Tây Tử liền cứ như vậy mà ôm lấy eo của mình.

Ánh mắt của Lâu Xuân Vũ tiếp xúc cùng ánh mắt của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ trước chuyển đi tầm mắt.

"Chớ ngồi ngây người a, Tống lão bản, đã tới nơi này, chúng ta liền chơi một trò gì đó đơn giản a, chơi trò uống rượu, ngươi thích oẳn tù tì hay là chơi xúc xắc." Lúc này Dương Chiêu Đệ bị mọi người bao quanh, hoàn toàn là hình tượng một sơn đại vương, Tống Tây Tử rơi vào đường cùng bị bắt chơi vài bàn xúc xắc cùng một người ở bên cạnh Dương Chiêu Đệ.
"Thật biết chơi, ngươi chơi rất giỏi a, bình thường cũng không ít đi quán rượu đi." Lúc Dương Chiêu Đệ nói lời này không quên nhìn về phía Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ cúi đầu uống rượu, tránh thoát tầm mắt của nàng.

"Ta cũng chính là cùng họ hàng trưởng bối chơi đùa mà học được."

"Không đùa ngươi nữa a. Nhã Nhã, ngươi tới đây, ngươi theo Tống lão bản học một chút bản lĩnh uống rượu, sau này vạn nhất cần ngươi đi ra ngoài xã giao, ngươi bị thua thiệt làm sao bây giờ."

Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển dời về phía Tề Nhã Nhã bên này, phát hiện tình huống của nàng đang vô cùng nguy hiểm, lúc này Tề Nhã Nhã bị một cô nương mới quen ôm lấy mà ăn đậu hủ, nàng chỉ có thể trốn tránh bốn phía, lại phải lễ phép mà từ chối vị cô nương này, có chút không biết làm sao.
"Nàng thật đáng yêu a, ta thích nàng, ngươi trưởng thành hay chưa? Đêm nay muốn tỷ tỷ đến cùng ngươi uống rượu hay không." Khi cô nương kia nói những lời này vẫn không quên xoa bóp khuôn mặt Tề Nhã Nhã.

Tề Nhã Nhã thật vất vả mới tránh thoát khỏi bàn tay của vị cô nương yêu thích nàng, trốn đến bên cạnh Dương Chiêu Đệ, rụt bờ vai lại, một bộ dáng tiểu tức phụ bị khi dễ.

Dương Chiêu Đệ chẳng những không có an ủi nàng, trái lại còn chê cười nàng lòng dạ hẹp hòi, bị sờ vài cái cũng sẽ không như thế nào, đều là cô nương, chỉ có hưởng phúc sẽ không bị thua thiệt.

Tề Nhã Nhã nghe nàng nói như vậy đều sắp bật khóc, chỉ còn thiếu cảnh cắn chiếc khăn lụa mà khóc cho nàng nhìn, nho nhỏ nói thầm: "Lão bản, giọng điệu ngươi nói chuyện thật giống đại thúc."

Một cuộc tụ hội này, thay vì nói là chuẩn bị cho Lâu Xuân Vũ, liền giống như là Dương Chiêu Đệ muốn tự tạo cơ hội cho bản thân vui chơi, sau khi kết thúc Dương Chiêu Đệ phát cho mỗi người mẫu một hồng bao, khi mọi người gửi lời cảm ơn, nàng liền phất phất tay.
Ở trước cửa bao sương, Dương Chiêu Đệ quay đầu nhìn thấy ghế lô đã không còn một bóng người, nói với Lâu Xuân Vũ: "Sau khi có tiền, muốn tìm người bồi liền có rất nhiều người vây quanh ngươi, ngươi cái gì đều không cần lo lắng, cũng không có thời gian để tịch mịch, có cảm thấy có tiền thật tốt hay không."

Lâu Xuân Vũ từ trong ánh mắt Dương Chiêu Đệ nhìn thấy được sự cô đơn, sau khi náo nhiệt, giống một đại hội pháo hoa đã giải tán, mọi người đã rời đi, lưu lại một mảnh hỗn độn. Mà người đốt pháo hoa kia nhìn đám người mang theo cười vui rời đi, chậm rãi biến mất trong bóng đêm.

Lâu Xuân Vũ ở trên người Dương Chiêu Đệ thấy được hai tính cách mâu thuẫn đồng thời xuất hiện, ưa thích náo nhiệt, sợ hãi tịch mịch, người càng là náo nhiệt, trong lòng có một góc khuất càng là thất lạc, người đặc biệt có mị lực như Dương Chiêu Đệ, Lâu Xuân Vũ nhất thời nhìn đến ngây người, quên thu lại tầm mắt.
Đôi mắt Dương Chiêu Đệ tỏa sáng, bỗng nhiên có một ý niệm tà ác trong đầu, nàng mang theo mỉm cười tới gần Lâu Xuân Vũ, vốn hai người liền chỉ cách hai bước, cho nên nàng bước ra một bước, liền đã đứng ở trước mắt Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ đứng tại chỗ, ảnh hưởng của rượu cồn khiến cho phản ứng của nàng chậm đi nửa nhịp, khi Dương Chiêu Đệ tới gần nàng mới phản ứng tới muốn tránh về phía sau.

Một giây đồng hồ chậm chạp này, nàng cùng Dương Chiêu Đệ đã là rất gần rất gần, nàng thành một đầu gỗ, ngừng hô hấp, nhịp tim cũng cơ hồ là ngưng đập, nàng chỉ thấy Dương Chiêu Đệ gần trong gang tấc ở trước mắt có hàng lông mi thật dài, còn có đôi mắt mang theo ý cười, mà lúc này lỗ tai của nàng đã ông ông tác hưởng, cái gì đều nghe không được.
Tống Tây Tử nghe phía sau lưng truyền đến tiếng ồn ào, xuất phát từ lòng hiếu kỳ mà xoay người nhìn thoáng qua, kết quả lại nhìn đến một màn này, hình ảnh đập vào mi mắt làm cho nàng thiếu chút nữa đã thở không nổi.

Nàng nhìn thấy chính là Dương Chiêu Đệ cưỡng chế Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ là bị động tiếp nhận.

Dương Chiêu Đệ đứng thẳng người, bởi vì một chút tránh né về phía sau của Lâu Xuân Vũ, nàng không thật sự hôn đến, vẫn còn có chút tiếc nuối, bất quá phản ứng của Lâu Xuân Vũ làm cho nàng phi thường hài lòng, lần này rốt cuộc đã làm cho Lâu Xuân Vũ sợ rồi.

Tề Nhã Nhã lên tiếng nói: "Lão... Lão bản, ngươi... Như vậy là không đúng."

"Ta không đúng chỗ nào a?"

"Tật xấu uống say liền hôn người khác của ngươi lúc nào mới sửa được a!" Tề Nhã Nhã lên án, nàng cũng từng chịu thua thiệt, mỗi lần Dương Chiêu Đệ uống say tính cách liền đặc biệt ác liệt, nếu không phải trêu chọc người, chính là hôn người, làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai mới cảm thấy vui vẻ.
Lúc này Lâu Xuân Vũ lại như bị nấm mốc a.

Tề Nhã Nhã nhìn nhìn phản ứng của Lâu Xuân Vũ cùng Dương Chiêu Đệ, cũng may, Lâu Xuân Vũ thoạt nhìn rất bình tĩnh, không có phản ứng cực đoan thẹn quá hoá giận, mà Tống Tây Tử bên cạnh nàng, Tề Nhã Nhã đều không dám nhìn tới sắc mặt của nàng, Tề Nhã Nhã phát hiện biểu hiện của Tống Tây Tử hôm nay thật sự rất để tâm đến Lâu Xuân Vũ, không biết chính nàng có cảm nhận được hay không, bản thân xem như ở ngoài đứng xem, nhưng thật ra là nhìn thấy rất rõ ràng.

Tống Tây Tử để ý Lâu Xuân Vũ như vậy, Lâu Xuân Vũ còn luôn miệng nói là bằng hữu, tại sao có thể là bằng hữu, ai tin được a.

Mặc dù Lâu Xuân Vũ không có bị Dương Chiêu Đệ khinh bạc, nhưng mà cũng không khác biệt gì nhiều, Lâu Xuân Vũ nói với Dương Chiêu Đệ: "Dương lão bản, thỉnh không nên như vậy, ta sẽ nghiêm túc a."
"Nghiêm túc yêu mến ta sao?" Dương Chiêu Đệ kéo lấy cánh tay Lâu Xuân Vũ, dùng giọng điệu làm nũng nói: "Đêm nay cùng ta trở về đi, giường của ta cho ngươi ngủ. Ta có thể cam đoan, chỉ cần ngươi ngủ qua một lần trên giường của ta, liền nhất định sẽ yêu thích ta."

Lâu Xuân Vũ đi đến bên cạnh Tống Tây Tử, đuổi theo bước chân Tống Tây Tử, hai người đi đến càng lúc càng nhanh, thoáng cái liền biến mất khỏi trước mắt Dương Chiêu Đệ.

Tề Nhã Nhã ở phía sau Dương Chiêu Đệ nhỏ giọng nói: "Lão bản, Tiểu Lâu là một hài tử đơn thuần, ngươi không nên trêu chọc nàng."

"Ta liền thích trêu chọc hài tử đơn thuần, không quen nhìn? Không quen nhìn liền từ chức a."

"Không không không, ta không có ý tứ nói lão bản ngươi không tốt, nửa điểm đều không có, nhưng mà Lâu Xuân Vũ là bằng hữu của ta, ngươi không nên khiến cho nàng không vui." Tề Nhã Nhã cúi đầu, ủ rũ nói.
Mũi chân Dương Chiêu Đệ di chuyến, đối mặt với Tề Nhã Nhã, "Nói xong rồi?"

"Ân." Tề Nhã Nhã nhanh chóng khuất phục trước ác thế lực.

"Nói xong rồi liền đi gọi xe, đầu ta đau muốn chết, mua cho ta một bình nước khoáng, đi a, thất thần làm gì."

Tề Nhã Nhã nhanh chóng đi đến cửa hàng tiện lợi bên đường, nàng hiểu rất rõ Dương Chiêu Đệ, sau khi uống quá nhiều nhất định sẽ đau họng, nàng chẳng những mua nước khoáng, còn mua trà mật ong nhuận cổ họng, trước khi đi còn cầm lấy một hộp kẹo ngậm nhuận cổ họng.

Nhìn Tề Nhã Nhã một đường chạy đến, trên tay không chỉ là một lọ nước khoáng, mà là một túi lớn, Dương Chiêu Đệ liền nhíu mày, "Ngươi đem cửa hàng tiện lợi đều chuyển tới?"

"Ta không biết ngươi muốn uống cái gì, đều mua cho ngươi, đây là nước khoáng, đây là trà mật ong, ngươi thích uống cái nào... Ta có cầm bill về, ngày mai có thể thanh toán sao?"
Đối mặt với Tề Nhã Nhã như vậy, khóe miệng Dương Chiêu Đệ bỗng nhiên khẽ cong lên, Tề Nhã Nhã rất ít nói đến bối cảnh gia đình của mình, cho nên Dương Chiêu Đệ chỉ biết là thời gian qua nàng không tốt, thường xuyên không có tiền, hơn nữa Tề Nhã Nhã cơ bản không đề cập tới cha mẹ của mình, Dương Chiêu Đệ cho rằng nàng cũng giống như mình, có không một tuổi thơ thoải mái.

Nàng đối với Tề Nhã Nhã có thêm một phần kiên nhẫn, "Mỗi tháng lương ngươi tiết kiệm một chút, cũng không cần cho người khác, tự mình giữ lại sau này dùng, có biết không?"

Tề Nhã Nhã nghe ra sự quan tâm hiếm có của Dương Chiêu Đệ, lộ ra nụ cười sáng lạn: "Tuân theo chỉ bảo của Dương lão bản." Kỳ thật nàng rất chột dạ, tiền của nàng làm sao chính nàng cũng không biết rõ, nàng sẽ không quản tiền, rõ ràng là không có mua cái gì, nhưng mà tiền chính là không hiểu tại sao lại luôn không còn, thoáng cái liền biến mất không thấy, đến mỗi cuối tháng nàng liền là hai túi trống trơn, trong Alipay cũng không có dư lại, lại nói tiền rốt cuộc là dùng vào đâu, chính nàng cũng nhớ không nổi.
Cũng khó trách Dương Chiêu Đệ coi nàng là hài tử nhà nghèo, kể từ khi nàng cùng trong nhà cắt đứt quan hệ, y phục trên người đều là tùy tiện chọn trong kho hàng mà mặc, thói quen xài tiền bậy bạ trước kia được bảo lưu liền biến thành nguyệt quang tộc*, Dương Chiêu Đệ nhìn thấy chính là một Tề Nhã Nhã quẫn bách như vậy.

(*Đề cập đến một nhóm người có thu nhập hàng tháng được sử dụng hết và chi tiêu trước đầu tháng tiếp theo. Đồng thời, nó cũng được dùng để mô tả một lớp người được ít tiền và chỉ có thể duy trì các khoản chi tiêu cơ bản hàng tháng với thu nhập hàng tháng.)

Mà bên này, Tống Tây Tử và Lâu Xuân Vũ đi xuống đại lộ dưới lầu cùng đứng chờ taxi.

Tống Tây Tử đi rất nhanh, gọi xe, đưa lưng về phía Lâu Xuân Vũ, tấm lưng kia buộc chặt, Lâu Xuân Vũ nhìn đường cong dáng lưng của nàng, từng chút một cân nhắc suy nghĩ của nàng.
Trên xe, sau khi Tống Tây Tử nói địa chỉ nhà liền không lên tiếng nữa, Lâu Xuân Vũ ngồi ở bên cạnh nàng, đôi khi quay đầu nhìn nhìn nàng.

Tống Tây Tử nhìn cảnh đêm thành thị lướt qua ngoài cửa xe, cằm siết chặt, trên người tản ra sự tức giận vô hình.

Trong đầu nàng hình ảnh kia thủy chung là xóa không mất, tiêu không đi, mà một trong hai đương sự Lâu Xuân Vũ cùng nàng lên xe, rõ ràng một câu giải thích đều không có.

Nói một câu chỉ là đùa giỡn cũng tốt, chính mình liền sẽ không để trong lòng, nhưng mà Lâu Xuân Vũ không có ý định giải thích.

Dọc đường đi, bầu không khí giữa hai người ngồi phía sau quả thực là quỷ dị, bình tĩnh mà đáng sợ, ngay cả sư phụ lái xe cũng không khỏi trở nên khẩn trương.

Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ một trước một sau đi ra thang máy, Tống Tây Tử đang tìm chìa khóa, Lâu Xuân Vũ ở sau lưng nàng, nói: "Tức giận rồi? Ganh tỵ sao? Ta cùng Dương lão bản chỉ là bằng hữu."
Tống Tây Tử cắm chìa khóa vào trong cửa, dừng lại bất động, "Ta làm sao phải sinh khí, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một câu, giữa bằng hữu đùa giỡn vẫn là nên có giới hạn."

"Vậy ngươi nói cho ta biết cái gì gọi là giới hạn của bằng hữu? Chúng ta tính là bằng hữu sao?" Lâu Xuân Vũ cầm chặt cánh tay Tống Tây Tử, trước khi Tống Tây Tử kịp phản ứng, nàng cúi người dán đến gần Tống Tây Tử, lần này, nàng không có phạm vào sai lầm của Dương lão bản, nàng một tay chống lên cửa, thân trên nhanh chóng áp sát, nàng chuẩn xác không sai mà hôn lên bờ môi Tống Tây Tử, một nụ hôn này, Tống Tây Tử bị động tiếp nhận

Lâu Xuân Vũ cẩn thận khống chế hô hấp, sợ mùi rượu trên người bị Tống Tây Tử nghe thấy được. Nàng quên mất Tống Tây Tử hiện tại cũng là uống đến toàn thân đều là mùi rượu.
Đại khái ba bốn nhịp hô hấp, mũi chân Lâu Xuân Vũ bởi vì bảo trì tư thế kiễng lên mà mỏi nhừ, eo bởi vì nghiêng tới trước mà khó chịu, trọng lượng của nàng trở lại gót chân, thẳng tắp đứng lên, cùng Tống Tây Tử bảo trì một chút khoảng cách, nói với Tống Tây Tử: "Đây mới gọi là quá phận."

Nói xong, nàng bắt lấy cánh tay Tống Tây Tử, đến bên cạnh xoay cửa, chờ cánh cửa mở ra, nàng đi vào trong nhà, nhanh chóng đá rơi giầy trên chân, liền đèn đều không mở, chạy vào phòng của mình.

Vài giây đồng hồ sau Tống Tây Tử tỉnh táo lại, chỉ nghe được thanh âm cửa phòng Lâu Xuân Vũ bị đóng lại.

Lúc này nàng mới ý thức tới, chính mình vừa rồi là bị khinh bạc.

Đó là nụ hôn đầu tiên của nàng, cũng là nụ hôn đầu tiên của Lâu Xuân Vũ, bởi vì nàng biết rõ, một nụ hôn không lưu loát như vậy, chính là bờ môi khẽ chạm vào bờ môi, một chút kỹ xảo đều không có.
Trong phòng khách không có mở đèn, Tống Tây Tử nhìn vào gian phòng lờ mờ sáng, chính là muốn sinh khí cũng không biết tìm ai để sinh khí. Người khiến cho nàng sinh khí đã trốn vào trong phòng, biến thành rùa đen rút đầu.

"Quá phận." Tống Tây Tử tức giận đến muốn mắng người.

Đêm nay Lâu Xuân Vũ cũng không biết làm sao nàng có thể đi vào giấc ngủ, nàng ôm lấy gối đầu, suy nghĩ nhảy loạn, mãnh liệt giống như thủy triều, làm sao cũng dừng không được. Nàng nghĩ đến một màn phát sinh đêm nay, nàng bước lên phía trước, dùng bờ môi của mình chạm vào bờ môi Tống Tây Tử, vài giây đồng hồ này, kiếp trước nàng không có chờ được, đời này liền đã chờ được rồi, nhưng là do bản thân cưỡng cầu mà có được.

Dưa hái xanh không ngọt, vài giây đồng hồ này, nàng thậm chí đều không có nếm ra tư vị gì.
Nàng chỉ nhớ rõ đó là xúc cảm rất êm mềm, cảm giác ấm áp, chỉ là tiếp xúc trong nháy mắt ngắn ngủn, cảm giác ấm áp kia giống như là lưu lại trong lòng nàng, nàng nghĩ đến trong lòng liền nóng lên.

Nàng sống nhiều năm như vậy, đều đã sinh được hai hài tử, lúc này mới biết được thì ra có đôi khi tìиɦ ɖu͙ƈ không phải là thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất, khi gặp được người thích hợp, một nụ hôn còn có thể khiến người ta chết đi sống lại.

Nàng thật sự đã hôn Tống Tây Tử, khi nàng bước ra một bước kia, nàng liền không còn đường quay lại nữa, lúc đó nàng sốt sắng nghĩ chạy trốn, cũng không có lưu lại xem phản ứng của Tống Tây Tử. Nàng sợ trên gương mặt Tống Tây Tử lộ ra thần sắc chán ghét mình, cho nên nàng chạy trốn.

Nàng mang theo tâm tình thấp thỏm không yên tiến vào trong mơ, ở trong mơ hình ảnh kia lặp lại, lần lượt tái hiện, không quản lặp lại bao nhiêu lần, tâm tình của nàng vẫn sẽ phập phồng dao động, làm cho nàng mặc dù là ở trong mơ cũng không thể bình tĩnh.
Thời gian dần trôi qua, giấc mộng của Lâu Xuân Vũ phát sinh biến hóa.

Cùng một cánh cửa ra vào, Lâu Xuân Vũ đang mở cửa, Tống Tây Tử từ phía sau nàng bỗng nhiên liền ôm lấy nàng, hơi thở cực nóng phả trên cổ Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nói: "Nhột, đừng nháo. Đi vào lại nói. Vạn nhất bị người khác nhìn đến..."

"Ta liền nói với ngươi một câu, Xuân Vũ, cám ơn ngươi cùng ta đón sinh nhật ba mươi tuổi, cám ơn ngươi chuẩn bị lễ vật cho ta, ta rất cảm động, còn có ta yêu ngươi." Tống Tây Tử áp mặt trên bờ vai Lâu Xuân Vũ, những ngày qua, nàng cùng Lâu Xuân Vũ luôn tranh cãi không ngừng, là vì một ít chuyện vụn vặt, hai người hầu như đã quên mất yêu nhau là cảm giác gì.

Lần sinh nhật này, Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên tặng lễ vật cho nàng, làm cho nàng phi thường vui vẻ.
Lâu Xuân Vũ nhẹ giọng nói: "Ân."

Vào phòng, gương mặt Tống Tây Tử mang theo nụ cười hạnh phúc, hai tay vòng quanh eo của Lâu Xuân Vũ, làm hài tử sinh đôi dính liền với Lâu Xuân Vũ, nhắm mắt đi theo bước chân nàng, "Xuân Vũ, đêm nay chúng ta cùng nhau tắm có được không..." Khi Tống Tây Tử muốn câu dẫn Lâu Xuân Vũ, thanh âm đều có thể biến thành mồi nhử ngọt ngào.

"Xin lỗi, ta có chút mệt." Trên mặt Lâu Xuân Vũ mang vể áy náy, nhẹ nhàng mà đẩy Tống Tây Tử ra.

Dáng tươi cười của Tống Tây Tử thu hồi, sau khi chần chờ một lát, nàng một lần nữa nâng lên ý cười, chỉ là bây giờ dáng tươi cười thoạt nhìn đã rất bất đắc dĩ, "Vậy ngươi nghỉ sớm một chút."

"Đêm nay ta ngủ ở bên này, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, không cần quá mệt mỏi. Ngày mai còn phải thức dậy sớm." Lâu Xuân Vũ nói xong, đi vè phía phòng phụ.
Tống Tây Tử đứng tại chỗ, nụ cười trên gương mặt dần dần héo rũ.

Ở trong mơ Lâu Xuân Vũ giống như một u hồn, đem một màn này thu nhập vào đáy mắt.

Nàng nhìn thấy Lâu Xuân Vũ kia không chút lưu tình mà đóng cửa lại. Cũng nhìn đến bi thương nơi đáy mắt của Tống Tây Tử bị lưu lại.

Nàng đi về phía Tống Tây Tử, muốn đưa tay ôm lấy người kia, nhưng mà nàng tựa hồ chỉ là không khí sờ không tới nhìn không thấy, tay của nàng vô pháp ôm lấy Tống Tây Tử, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Tây Tử khổ sở.

Tấm ảnh chụp trên tường kia, là ảnh nàng cùng Tống Tây Tử chụp chung, nàng biết rõ, bản thân lại bước vào giấc mộng mà nàng không có chút ký ức nào về nó, nàng không biết nên giải thích thế nào về cảm giác quen thuộc dành cho nơi này, tuy rằng nàng đối với nơi này không có ấn tượng, nhưng mà nàng cảm thấy những chuyện này đều đã từng thật sự phát sinh qua.
Nàng đi qua gian phòng của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử có thói quen ngủ ở một bên của giường lớn, người kia nằm nghiêng, giường lớn dành cho hai người, một bên khác là trống trơn.

Nàng lại đi đến phòng bên cạnh, nhìn đến Lâu Xuân Vũ kia đang năm trên giường, đêm nay, nàng an vị ở một bên giường, lắng nghe người trên giường khóc cả một buổi tối.

Sau khi tỉnh mộng, Lâu Xuân Vũ thấy được trần nhà quen thuộc, tình cảnh trước mắt làm cho nàng ý thức được bản thân đã từ trong mộng tỉnh lại, trở về đến hiện thực. Điều này làm cho nàng yên lòng.

Đêm qua mặc dù là có ngủ, nhưng mà chìm vào giấc mộng, lại nghe bản thân khóc cả một buổi tối, cho dù là ai tỉnh lại cũng đều khó có thể sảng khoái tinh thần.

Sáng sớm, Lâu Xuân Vũ từ trên giường đứng lên, vừa nhìn thời gian, đã là giữa trưa mười giờ, này không bình thường, tình huống bình thường là nhất định sẽ có một người đúng giờ mà gõ cửa phòng nàng, gọi nàng rời giường
Sau khi thuê nhà ở cùng Tống Tây Tử thói quen làm việc và nghỉ ngơi của nàng dần dần thống nhất, buổi sáng thức dậy mà không có Tống Tây Tử gọi mình, Lâu Xuân Vũ còn có một chút không quen.

Nàng suy đoán có thể là do nụ hôn ngày hôm qua, khiến cho Tống Tây Tử tức giận rồi. Lâu Xuân Vũ kìm lòng không được mà nâng tay chạm vào bờ môi của mình, cảm giác tối hôm qua tựa hồ vẫn còn tàn lưu.

Nàng nghĩ Tống Tây Tử lúc này hẳn là đã đi làm, cố ý không gọi mình thức dậy, là muốn tránh mặt mình, quả nhiên, ở trên bàn cơm nàng nhìn thấy một tờ note, Tống Tây Tử viết cho nàng --- có thời gian ta muốn nói chuyện rõ ràng với ngươi.

Nàng cầm lấy tờ giấy note, lên WeChat đáp lại Tống Tây Tử ba chữ: Không muốn nói.

Ba chữ rõ ràng đơn giản trên màn hình rơi vào tầm mắt Tống Tây Tử, Tống Tây Tử tắt màn hình di động, đặt lên một bên bàn, nàng chuyển tầm mắt lên máy chiếu, giả vờ nghiêm túc nghe lão bản làm tổng kết.
Buổi tổng kết hôm nay có chút liên quan đến Tống Tây Tử, Tống Tây Tử làm một đề án, chuẩn bị cho các khóa học các loại ngôn ngữ mới, những người khác đều cảm thấy ý nghĩa không lớn, biểu hiện cũng không quá tích cực, Tống Tây Tử nghĩ biện pháp thuyết phục bọn họ, mà quan trọng nhất là thuyết phục Trương Hâm.

Trong hội nghị Ưng Nhạc Thiên tán đồng ý kiến của Tống Tây Tử, đào tạo thông thường đã không còn ý nghĩa, khai thác một ít chuyên ngành đào tạo các loại ngôn ngữ khác, có khả năng ngược lại càng tăng sức cạnh tranh.

Hai tay Trương Hâm mở rộng, nói: "Tốt, còn người, lão sư tìm ở đâu."

"Ta sẽ tìm được lão sư ưu tú nhất, không nắm chắc ta sẽ không mở lớp." Biểu hiện của Tống Tây Tử rất tự tin.

Trương Hâm nhẹ nhàng gật đầu, ý tứ là chuẩn bị buông tay đồng ý cho nàng tiến hành.
Sau cuộc hợp buổi sáng, Trương Hâm cùng Tống Tây Tử lưu lại, cùng nàng nói chuyện riêng.

"Tiểu Tống nói đi a, ngươi làm sao bỗng nhiên liền tích cực như vậy a, lẽ nào ngươi là nhìn ta không vừa mắt, chuẩn bị mưu triều soán vị?" Trương Hâm cùng nàng vui đùa.

"Vay tiền mua phòng a, không có tiền không được."

"Ngươi mua phòng rồi sao? Mua lúc nào?" Ưng Nhạc Thiên bưng hai ly cafe đi tới, nghe được vài chữ mấu chốt, lập tức hứng thú.

"Chính là phòng ở hiện tại của ta, chủ nhà muốn bán a, cùng ta thương lượng muốn ta tìm thời gian chuyển đi, ta liền nói với hắn ta rất thích nơi này, ngươi bán cho người khác còn không bằng trực tiếp bán cho ta. Hắn đồng ý, ta liền mua căn nhà đó, chỉ đơn giản như vậy a." Tống Tây Tử nói đơn giản giống như là đi chợ mua thức ăn tiện tay mua thêm một cân cải trắng.
Điều này làm cho Trương Hâm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hiện tại người trẻ tuổi mua phòng đều tùy ý như vậy, muốn mua liền mua, nói mua liền mua. Phòng ở của hắn và Ưng Nhạc Thiên chính là sau khi hắn gây dựng sự nghiệp liền cầm tiền mua lại, khi đó công ty vừa thành lập, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều tiền như vậy, mua xong phòng ở còn lo lắng không trả được tiền thế chấp, bây giờ nhìn lại khi đó bản thân giống như một kẻ ngốc.

"Bởi vì ta rất thích phòng ở kia a. Không nghĩ dời ra ngoài."

Trương Hâm thay Tống Tây Tử cao hứng, đang cùng Ưng Nhạc Thiên thương lượng tặng quà cho Tống Tây Tử, dù sao mua nhà là chuyện lớn, bọn họ cũng nên giúp chút việc.

Ưng Nhạc Thiên cười nói: "Vậy muốn đưa lễ vật gì a, đưa một hồng bao đi, ngươi làm đại ca, lại là lão bản, một hồng bao mấy vạn đồng không tính là quá phận a."
"Miễn đi, quan hệ giữa ta và nàng không tốt như vậy, mấy vạn đồng nói rất dễ dàng, ngươi biết mấy vạn đồng rất khó kiếm không. Ngươi để ta đưa tiền, chẳng khác nào là đang cắt thịt của ta."

Lời nói thầm giữa hai người toàn bộ rơi vào trong tai Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử nghe xong cầm bản văn vỗ lên bàn, "Tình cảm nhiều năm của chúng ta không bằng một hồng bao?"

Trương Hâm nhớ tới một việc, "Vậy còn bạn cùng phòng của ngươi thì sao, nàng vẫn ở cùng ngươi đi?"

"Đúng vậy a. Nàng hiện tại vẫn còn ở chỗ của ta." Nhắc tới Lâu Xuân Vũ, thần sắc Tống Tây Tử rõ ràng không được tự nhiên. Bởi vì nàng vô pháp không nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

Hai người trước mắt mỉm cười híp mắt nhìn nàng, nụ cười này theo lý giải của nàng giống như có chút ý tứ tìm hiểu dò xét.
Nàng vội vàng đứng lên, mượn hành động thu thập đồ vật, che dấu ánh mắt của mình, "Đừng hỏi nhiều như vậy, ta đi làm đây."

"Ta hỏi ngươi cái gì? Ta hỏi cái gì!" Trương Hâm đều không rõ hắn vừa rồi có nói cái gì sao?

Ưng Nhạc Thiên nhìn hắn cũng là lắc đầu, hắn dường như là không có nói cái gì khác a.

"Quản lý Tống, Lâu..." Thư ký của nàng gọi nàng, vừa mở miệng nói ra một chữ nhạy cảm kia, Tống Tây Tử liền tạc mao, "Nàng tới làm gì?"

"Không có a." Bí thư có chút ngỡ ngàng.

Tỉnh táo lại, Tống Tây Tử ý thức được là chính mình quá nhạy cảm, nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Ngươi mới vừa nói lâu cái gì?"

"Ah, dưới lầu có bên bất động sản tới tìm ngươi, người đang ở khu vực tiếp tân." Thư ký rốt cuộc đã có cơ hội để nói rõ ràng.

Tống Tây Tử thở dài, nàng hôm nay, hoàn toàn mất khống chế rồi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tống Tây Tử: Hốc cây, bạn cùng phòng của ta là đồ vô lại, nàng thầm mến ta, nàng còn cường hôn ta.

Bình luận 1: Chuyển đi! Báo cảnh sát! Liền chỉ một chữ!

Bình luận 2: Nàng xinh đẹp sao?

Bình luận 3: Ta có một suy nghĩ đen tối, chỉ là thể hiện tình cảm sao?

Bình luận 4: Ta đồng ý, nếu không đã sớm đánh cho ba chưởng, bảo người cút đi, vì cái gì còn lưu nàng lại ở cùng.

Bình luận 5: Nhìn ra được, động chủ không có tức giận, nàng chẳng qua là ngượng ngùng.

Tống Tây Tử:??