Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Khai Màn Siêu Phàm Thời Đại

Chương 22: Hỏa táng




Chương 22: Hỏa táng



Trong một căn phòng tối tăm bốc ra tia h·ôi t·hối mà nguồn sáng duy nhất là bóng đèn dây tóc đã cũ, vố số rác thải y tế vứt bỏ dụng cụ chất thành từng đống nằm rải rác trên sàn, mà giữa phòng, ER. M.7 đi qua đi lại, cả người khẩn trương vô cùng, hắn theo lệnh đội trưởng đi trước đến "Kho đông lạnh" nhưng tới nơi khung cảnh ở đây liền khiến nhân ngỡ ngàng, đây nào phải "Kho đông lạnh" mẫu vật y tế cùng thiết bị lưu trữ chuyên dụng một cái cũng không có, ngược lại h·ôi t·hối cùng dơ bẩn rác thải thì có từng đống, biết bản thiết kế có vấn đề, ER.M.7 không chút chậm trễ lập tức thông qua bộ đàm liên lạc với đội trưởng, chỉ là đáp lại hắn trừ từng đợt âm thanh nhiễu sóng ra liền không còn gì khác, hắn một nửa muốn đi tìm đội trưởng hổ trợ, một nửa lại muốn tiếp tục tin tưởng nàng, hai cái bất đồng suy nghĩ tại trong đầu ER.M7 đối chọi khiến hắn trong chốc lác không thể ra quyết định.



Chợt một cơn rung chấn bất thình lình xuất hiện, mặt đất chớp mắt liền chấn động kịch liệt, ER.M.7 đối với chuyện này càng thêm lo lắng, từ lúc hắn tiến vào tầng hầm thì đây đã là đợt chấn động thứ bảy, mà lại càng là một cái so một cái mạnh cứ như có chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra. Hít một hơi dài, ER.M.7 dường như có quyết định, chỉ thấy hắn rời khỏi cái này phòng chứa rác liền hướng về phía Bắc chạy vội, nội tâm thầm kiên quyết nghĩ:



- Dù đội trưởng có trách ta cũng được có phạt ta cũng nhận, chỉ là ta thật không thể an tâm được a.



Trên đường, ER.M.7 chợt nhận ra điều bất thường, số lượng chuột biến dị đã giảm đáng kể, càng lúc càng ít, hoàn toàn không có lúc trước dày đặc cùng canh giữ nghiêm cẩn, điều bất thường tất sẽ dẫn đến càng lớn bất thường, nhưng ER.M.7 hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, việc khẩn cấp bây giờ phải mau chóng tìm được đội trưởng, "Kho đông lạnh" cùng "Kho rác ngắn hạn" bị cố tình đảo chổ tuyệt đối là có âm mưu phía sau. Đám chuột biến dị, kỳ quái hệ thống khí, dối trá bản thiết kế, tất cả cứ như có một bàn tay âm mưu phía sau thao túng lấy mọi thứ.



Nhưng đang vội vàng tìm kiếm đội trưởng lúc, ER.M.7 chợt ngửi thấy cực kỳ nồng đậm mùi máu tươi, bao nhiêu năm trong quân ngũ trau luyện ra trực giác báo cho hắn biết đây tuyệt đối có biến lớn xảy ra, dựa theo mùi máu ER.M.7 dễ dàng tìm tới nơi phát ra, chỉ là khung cảnh kinh khủng trước mắt khiến cho dành nửa đời người trong quân ngũ hắn cũng không nhịn được sởn gai ốc, trên mặt đất máu tươi tươi tràn lan, từng cái "bán t·hi t·hể" nằm la liệt trên mặt đất. nội tạng nửa thân trên như thú nhồi bông bị rách một dạng bung ra ngoài, một vài cá nhân đặc biệt trực tiếp bị trảm dọc bổ xuyên toàn thân xương cốt, vết cắt gọn gàng và thẳng tấp, hai phần t·hi t·hể đều đặn không tí sai lệch, thậm chí còn tạm thời dính liền chưa đổ sang hai bên, lờ mở ở giữa vết cắt còn có thể chứng kiến bán cầu não còn đang nhỏ giọt từng dòng dịch óc trắng tinh.





- ER.06... cứ thế không có? .



Hoàn toàn ngỡ ngàng, ER.M.7 chợt nghĩ đến mình đội trưởng:



- Đúng, còn đội trưởng, ngươi tuyệt đối không thể có chuyện a.



Ngăn chặn trong lòng hỗn loạn cùng, tuyệt vọng, hắn vội đối xung quanh tìm kiếm, trong lòng liên tục cầu nguyện:



- Ngươi tuyệt đối sẽ không sao, ngươi tuyệt đối sẽ không sao a.



Chỉ là trên đời nhiều lúc ngươi càng không muốn chuyện gì xảy ra thì càng dễ khiến nó xảy ra, không lâu lắm cảnh tượng hắn không muốn thấy nhất xuất hiện, hắn vô cùng kính trọng cùng ngưỡng mộ đội trưởng giờ đẩy cả người nằm bất động trên mặt đất, dưới thân máu tươi đã lan rộng ra xung quanh. Không hề nghĩ ngợi thêm, hắn vội lao tới đỡ đội trưởng dậy, nhưng kinh khủng một màn xuất hiện, hắn nâng lên chỉ có nửa trên thân thể, hù ER.M.7 vội giật mình đặt xuống, khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch, ẩn dưới lớp mặt nạ đôi mắt giờ đây đã đỏ hoe ngăn không được từng giọt nước mắt đau đớn, hắn cứ như thế lặng lẽ quỳ trước mình đội trưởng t·hi t·hể, không nói lời nào, cũng không phát ra tí âm thanh.





Nhưng qua một lát, mặt đất một lần lữa run rẩy, đất cát vỡ vụn rơi xuống, trong đó một viên đá nhỏ vừa lúc rơi trúng ER.M.7, chợt giật mình, nhìn lấy xung quanh đất cát tại chấn động dưới đã bắt đầu muốn sụp đổ.



- Không thể được, đội trưởng tuyệt không thể cứ như thế oan ức hy sinh, t·hi t·hể cũng không đạt được đàng hoàng an táng.



Nghĩ thế, hắn rút ra mình áo ngoài, đem lấy đã sắp đứt thành hai đoạn t·hi t·hể đội trưởng buộc chặt, nhẹ nhàng cõng lên lưng liền mau chóng rời khỏi đây.



Né tránh đang rơi rụng đất cát, sụp đổ hố sâu, một lần nữa trở về "Kho rác ngắn hạn" hắn vội vàng cẩn thận đặt t·hi t·hể đội trưởng xuống đất, nhìn mình giờ đây cuối cùng đồng đội cũng đã hi sinh, ER.M.7 hoàn toàn tuyệt vọng "kể cả thực lực nhất đẳng, kinh nghiệm đầy người đội trưởng cũng bị g·iết thì kẻ vô dụng như ta còn cơ hội sống sót cùng báo thù ư" tiêu cực suy nghĩ, ER.M.7 mang theo suy sụp tâm tình đi dạo xung quanh, hắn muốn ít nhất đội trưởng cũng có cái đầy đủ nghi thức hỏa táng, ít nhất không cần đợi trong này luân làm đám chuột đồ ăn.



Tìm kiếm một lúc, nữ thần may mắn cuối cùng cũng đối với hắn thảm hại nhìn xuống, từ đống trong đống rác bẩn thịu, ER.M.7 tìm ra một tấm miễn cưởng xem như sạch sẽ vải trắng chỉ có bên trên còn dính lấy không ít máu tươi, nhưng hắn cũng mặc kệ, ai biết khi nào hắn sẽ cùng đội trưởng một dạng trở thành một bộ lạnh lẽo t·hi t·hể, nhưng dù đang tại dưới thần c·hết lưới hái, hắn cũng muốn giúp đội trưởng có cái an táng tử tế.





Đau thương nhìn mình đội trưởng lần cuối, ER.M.7 phủ lên vải trắng, cả người chợt nghiêm túc hành lễ, mặc cho từng mùi h·ôi t·hối xông vào khoang mũi, mặc cho từng viên đá rơi xuống, hang động bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, hắn đã chẳng mảy may quan tâm, chỉ chăm chú hoàn thành nghi thức.



Một phút mặc niệm trôi qua, ER.M.7 rút ra chuyên dụng dầu lửa, rãi đều xung quanh, xong liền nâng súng bắn, ngọn lửa đỏ rực vụt lên tại trong hư không phấp phới, từng vũ khúc của lửa như thể hiện sự kính trọng cùng tiếc thương đối với vị chiến sĩ đã cống hiến cả đời cho Tổ quốc.



Nhắm chặt mắt ngăn không cho nước mắt chảy ra thêm nữa, ER.M.7 chợt xoay người bước ra khỏi đây, bước ra căn phòng nơi đã mai táng hắn một phần trái tim mình.



...



Ngọn lửa đang cháy dần, t·hiêu r·ụi mọi vật dưới nó, trước hết là tấm vải trắng đang dần tan biến hóa thành tro, tiếp đến là phía trên máu tươi nhanh chóng bay hơi ám vào đã cháy xém t·hi t·hể, từng phút từng phút trôi qua, tại nhiệt độ cao hỏa diễm thiêu đốt dù cho là dùng công nghệ hiện đại nhất chế tạo áo chống đạn cũng phải hóa thành than cốc, một vị quân nhân dành cả đời để rèn luyện vượt xa thường nhân thân thể tại sức mạnh của tạo hóa dưới cũng đều yếu ớt như thế, chợt thành không, đất về với đất, cát bụi về với cát bụi.



Không còn lại gì, ngọn lửa tại hoàn thành xong nó sứ mệnh liền tan biến, để lại đống tro tan còn xót lại chút ít hỏa tinh lấp lóe như vẫn còn đối với sự sống quật cường, nhưng bất chợt, một cơn gió v·út qua, dập tắt tất cả còn sót lại tàn hỏa, cuốn đi tro cốt về với thiên nhiên đất mẹ...



Nhưng dưới lòng đất đào đâu ra gió tới được đây ?