Ta Khiêu Khích Toàn Thú Thế

Chương 17: Triền miên hôn




Na Tư vừa hỏi vừa tiến đến cầm lên nó giống như vô tình thuận miệng hỏi nàng.

"Là quà gặp mặt của Phi Cát, ta gặp hai anh em bọn họ, cả Ngoan Y nữa."

Sắc mặt của Na Tư bỗng biến lạnh hơn nhìn nàng trầm mặc, hắn bỗng nhiên nhanh chân đi đến cửa hang ném đồ vật trên tay ra ngoài.

Kỷ Tán Cẩm:?!!

Làm như không chú ý đến nàng đang kinh ngạc. Chỉ thấy một bóng đen ngược ánh lửa bao trùm lên người nàng. Na Tư ôn nhu nhẹ giọng như ảo giác, nàng lại hỗn loạn cảm giác được một tia quỷ dị.

"Cẩm nhi ngoan, sau này không thể nhận lấy đồ vật lung tung mà người khác đưa cho nàng."

Nàng nhíu mi hoảng hốt, đoán không ra tâm tư của hắn.

"Quả đó có vấn đề gì sao?"

Na Tư nắm lấy vành tai nàng, hơi dùng sức xoa nắn làm vành tai phủ một tầng đỏ thấp giọng ghé vào tai nàng:

"Ân, Cẩm nhi chỉ có thể nhận đồ của ta, ngoài ta ra không ai có thể tiếp cận nàng."

Đê đê trầm trầm thanh âm, làm như dán ở nàng bên tai nói lời âu yếm, tê tê dại dại nhiệt khí phả vào nàng bên tai khiến nàng theo bản năng hướng bên phải rụt rụt thân mình. Đĩnh bạt ngọc lập thân ảnh gắn ở một nửa thân nàng.

Kỷ Tán Cẩm bị hành động của hắn làm cho có chút hoảng hốt, sườn mặt né tránh hắn tay. Đối phương thần sắc chưa biến, bình tĩnh ôm nàng, làm như không thèm để ý nàng tránh né. Đôi mắt tối tăm nhìn thẳng nàng.

Hít vào tóc đen nhiễm mùi hoa nào đó không biết tên, thấm vào tim phổi kích thích một đợt sóng triều. Hô hấp hai người gần trong gang tấc. mà Kỷ Tán Cẩm bị Na Tư ôm sớm đã mặt đỏ tới tận cổ.



"Cẩm nhi, không bằng hôm nay chúng ta kết lữ đi."

Hắn nói làm Kỷ Tán Cẩm lấy lại ý thức, sắc mặt đen xuống. Tay dùng sức đẩy hắn xuống.

"Cút cho ta, sắc lang!"

Lực độ quá mạnh làm nàng lảo đảo suýt nữa rơi xuống từ trên giường. Na Tư sợ nàng ngã đem cánh tay ôm nàng vào ngực, kiều hương nguyễn ngọc làm hắn sắc mặt trầm lại, cổ họng khẽ nhúc nhích.

Khuôn mặt Na Tư đột nhiên phóng đại trước mắt, bàn tay thon dài bẻ ra nàng cằm. Khuôn mặt nhỏ bị hắn nâng lên, môi mỏng thon dài dán vào nàng cánh môi. Kỷ Tán Cẩm hoảng sợ trừng to mắt, môi lưỡi bị hắn xâm nhập đến sắp thở không nổi, mềm đến chỉ có thể bám vào trên người hắn...

"Buông...buông ra..."

Nàng nắm hắn da thú giật giật ý đồ để hắn buông ra nàng. Vô tình phát ra âm thanh thật sự, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc, kiều mềm làm Na Tư chấn động trong lòng càng dùng sức hôn.

Kỷ Tán Cẩm chỉ có thể thừa nhận hắn kịch liệt hôn sâu, môi lưỡi bị hắn khẽ cắn làm nàng run rẩy kịch liệt.Tưởng chừng như không còn thở nổi nữa, hắn nhả ra nàng, môi mỏng vẫn hút hơi thở của nàng tựa hồ chưa đủ. Dĩ vãng ánh mắt tím thanh lãnh giờ phút này lại sâu đến kinh người.

Kỷ Tán Cẩm như một con cá vừa được vớt lên khỏi mặt nước dồn dập thở dốc, hô hấp không đủ, đôi mắt như nước mê ly kinh người, khuôn mặt nhỏ như cánh đào dụ hồng.

Nàng cảm giác không thích hợp, dưới thân có thứ gì đó lại cứng lên. Nhấp khẩn môi, sắc mặt âm u như mây đen giăng đầy. Giờ phút này ý thức được nguy hiểm đang gần kề, nhưng sức lực nàng không thể chống trả.

Bỗng nhiên Kỷ Tán Cẩm cúi người xuống ôm chặt lấy bụng.

"A! Bụng ta đau quá..."



Na Tư nghe tiếng rên rỉ đau đớn, cũng không rảnh quan tâm tiếp tục làm gì. Hắn đỡ lên Kỷ Tán Cẩm bàn tay phủ lên bụng xoa xoa cho nàng.

Nhìn nàng vẫn không ngừng kêu đau, mặt căng chặt, trong lòng Na Tư hối hận vô cùng, chỉ vì ghen với Phi Cát mà hắn đã ép buộc nàng.

"Xin lỗi, xin lỗi, Cẩm nhi, là ta sai, là ta không kiềm chế được tức giận."

Nàng né tránh tay hắn, trong lời nói không nén nổi sự ấm ức:

"Ngươi không giải thích gì, vô cớ ép buộc ta. Từ giờ đừng gọi tên ta nữa, hiện giờ ta không muốn thấy mặt ngươi."

Nói xong liền chui vào trong da thú trùm kín người, Na Tư nóng nảy đáp ứng:

"Được, chỉ cần Cẩm nhi không giận ta, tất cả đều được."

Nói xong hắn tiếp tục bối rối nhìn nàng trùm kín thành một đoàn, lo sợ canh giữ bên người.

Kỷ Tán Cẩm:"..."

Nàng thừa nhận nàng thua tên này. Không còn sức lực mà tức giận với hắn, cũng không biết nên tức giận với thẳng nam như thế nào.

Kỷ Tán Cẩm cũng không muốn làm trinh tiết liệt nữ hay gì. Vào thế giới này rồi, cảm giác như tư tưởng bảo thủ cũng giữ không nổi. Nàng không thèm chấp nhặt với con báo này nữa.

"Ngươi còn ngồi ở đây làm gì, về giường của mình mà ngủ."

Nói xong cũng không thèm để ý đến hắn, trùm kín da thú ngủ rồi.