Ta Khiêu Khích Toàn Thú Thế

Chương 57: Dưới ánh trăng giằng co




Bởi vì tán cây che đậy tầm mắt, Kỷ Tán Cẩm rất khó thấy rõ con đường phía trước. Ngay đằng sau là một đám ác thú đang kịch liệt bám sát, theo đuổi không bỏ, nàng không thể cắt đuôi được bọn họ.

Ném ra vài hạt châu hạt châu nhỏ rải trên mặt đất, những ác thú di chuyển trên bộ dẫm phải lập tức phải bị dính chặt bàn chân.

Kỷ Tán Cẩm quay đầu, bực bội nhìn lại.

Liền tính không ai nói, nàng vẫn nhìn ra được người khó đối phó nhất vẫn là lục xà thú, đặt giữa bọn họ tốc độ nhanh nhất, thông minh nhất, hắn còn có thể di chuyển trên cây. Bẫy của nàng hoàn toàn không có tác dụng.

Không ai nhìn rõ Kỷ Tán Cẩm là như thế nào nhảy xuống, đột nhiên chìm nghỉm.

Tầm vừa mới ổn định thân hình, lại đột nhiên phát hiện Kỷ Tán Cẩm không thấy bóng dáng, này làm hắn trong lòng chấn động.

Cái kia giống cái không thấy nữa!

Nàng đi đâu rồi?

Tầm vừa lo lắng vừa gấp gáp nhìn xung quanh.

Lướt đến địa phương, hai bên ánh mắt lẫn nhau giao hội, hắn chỉ kịp nhìn trong mắt đối phương nồng đậm sát ý.

Đột nhiên!

"Phanh"

Một tiếng đánh úp lại, ác thú đám người còn đang sửng sốt, không đợi bọn họ phản ứng lại, hàn quang đã hướng về phía bọn họ thủ lĩnh đánh tới.



Đáng tiếc Tầm cũng đã nhận ra một cổ trí mạng nguy hiểm bao phủ chính mình, trong lòng giật mình, phản xạ có điều kiện tránh ra bên cạnh. Hắn cảm giác xương sườn giống như bị cái gì đụng phải, cúi đầu vừa thấy lại phát hiện ra bên hông bị rạch ra một đường không sâu. Nhưng đã nhắc nhở chính hắn. Nhưng là Kỷ Tán Cẩm động tác không có bất luận chần chừ, lưỡi dao trong tay liên tiếp chém ra.

Trong lòng Tầm kinh hãi dị thường, ở trong không trung bay múa, tránh né công kích. Hắn thân thể linh hoạt, cách thức tránh né thực nham hiểm.

Hắn bắt đầu nhận ra nguy cơ, mỹ giống cái sát ý ngụ ý muốn giết hắn! Thần sắc nghiêm túc lên, vung đuôi rắn va chạm với mũi dao, cọ xát ra cả tia lửa!

Phanh! Phanh! Phanh!

Thanh âm hỗn loạn không ngừng vang vọng. Các ác thú khiếp sợ há hốc mồm.

Thủ lĩnh cùng mỹ giống cái đánh nhau!

Sao có thể đâu?!

Dù cực kỳ khiếp sợ, bọn họ vẫn tỉnh táo lại, lập tức lao vào cuộc chiến.

Kỷ Tán Cẩm dư quang liếc đến đám ác thú mới gia nhập, trong lòng thầm kêu không ổn! Nhẹ nhàng vung tay nắm lấy thủ đoạn của Tầm, hắn giật mình, cảm nhận làn da tinh tế mịn màng, trong lòng một trận run rẩy.

"Không ai nói với ngươi không thể xao nhãng trong lúc chiến đấu sao?". Lãnh đạm vẽ ra đoạt mệnh mũi nhọn hướng cổ cắm vào.

Nháy mắt rút tay ra, xà thú lắc mình tránh xa. Kỷ Tán Cẩm hơi hơi mỉm cười, mí mắt cũng không chớp cúi xuống tránh thoát đột kích sau lưng.

Hai tay chống xuống, một chân quét ngang người nọ lập tức đá hắn ra ngoài! Cùng một lúc hai cái ác thú đồng thời lao vào bao vây tứ phía.

Vèo!

Chỉ thấy trong tay mỹ giống cái huy dao, lưỡi dao vậy mà lập tức dài ra quấn chặt cành cây kéo theo cả người nàng đi lên. Có ác thú muốn đi lên kéo xuống nàng. Lành lạnh lưỡi dao dọc cánh tay hắn như con rắn uốn lượn siết chặt, cứa vào da thịt khiến máu tươi tràn ra. Nhưng cái này ác thú đặc biệt cứng đầu, nhất quyết chịu đau cũng không chịu thả ra nàng chân.



Lục xà cũng đã đến đây.

Ngay lúc nàng nhíu mày nhìn bàn tay đang kéo chân mình, muốn quyết đoán cho huyễn ngân cắt luôn nó. "Ta tự hỏi thủ hạ của ta sao lại chậm chạp vậy đâu~"

Vẫn là giọng nói vừa tao vừa thiếu đánh. Chỉ là cái người đáng lẽ hiện nay đang ở phe nàng lại khóa chặt Kỷ Tán Cẩm hai tay. Thâm thúy đôi mắt

chăm chú nhìn nàng, bên trong thả nồng nhiệt lẫn khiếp sợ.

Kỷ Tán Cẩm khựng lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thật hay a, lại thêm một người, hơn nữa còn là gián điệp lẻn vào hàng.

Nàng cảm thấy nàng rất mong Na Tư về nhanh một chút, trường hợp này nàng hẳn là không gáng nổi.

"Giống cái, ngươi từ nơi nào đến nha?"

Mí mắt nhảy nhảy, nàng âm thầm thở phào một hơi.

May mắn, Biểu Mai không nhận ra nàng.

Kỷ Tán Cẩm tay như lắp gọng kìm, không thể động đậy. Nhưng chân thì không bị hạn chế a. Mũi giày đẩy sát chạm vào da của Biểu Mai. Lúc đầu, Biểu Mai chỉ nghĩ đó là vì giãy dụa vô ý, nhưng sau đó, bắp chân hắn bỗng tê rần. Hắn kinh ngạc lảo đảo khụy xuống, thử cử động chân.

Hừ cười một tiếng, Biểu Mai ngước mắt nhìn nàng, khóe mắt hiện ra một mạt tà khí.

"Ngươi nghĩ có thể giữ chân bổn trưởng lão bằng cách này?"