Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Không Làm Thiếp

Chương 69




Sớm hôm sau, ánh nắng vừa le lói nơi chân trời, Thẩm Lan mơ màng nghe tiếng sột soạt bên cạnh, có lẽ là Bùi Thận đã tỉnh dậy.

Thấy nàng buồn ngủ không nhấc nổi hai mí, Bùi Thận thấp giọng cười mắng: “Sao vô tích sự đến thế này kia chứ.”

Thẩm Lan bị y đánh thức, lờ mờ mở mắt, đột nhiên cảm thấy cả người vô cùng nhức mỏi, lại nghe y mắng mình vô dụng, nàng không khỏi tức tối, mỉa mai đốp lại: “Bùi đại nhân hầu hạ ta cả đêm mà vẫn dậy sớm nổi, quả thật là được việc.”

Bùi Thận được dỡ lệnh cấm, mặt mày hớn hở thoả mãn, bị nàng đốp chát bắt bẻ cũng không giận, chỉ véo nhẹ má nàng, cười nói: “Mồm mép mấy câu thôi, ta chẳng tranh cãi với nàng.” Nói rồi, y bước xuống giường, hô nha hoàn vào thay quần áo.

Thẩm Lan buồn ngủ không chịu nổi, định nhắm mắt ngủ thêm, ngặt nỗi chưa uống thuốc tránh thai, thế là biếng nhác hỏi: “Thuốc tránh thai đâu?”

Bùi Thận đang bảo nha hoàn thắt cho mình cái dây đeo hoa mai màu xanh đá, nghe vậy mới nhớ Trương viện phán chưa nói với nàng nếu còn uống thuốc tránh thai nữa sẽ ảnh hưởng tới đường sinh nở sau này, y mỉm cười: “Thuốc tránh thai gì chứ? Sau này không cần uống tiếp nữa.”

Thẩm Lan sửng sốt, vẻ mặt hơi lạnh đi: “Cứ bảo nhà bếp đun một chén tới đây đi. Để lòi ra một đứa con thứ, mặt mũi ai cũng khó coi lắm.”

Bùi Thận cũng sầm mặt, kiềm nén cơn giận đuổi đám nha hoàn ra ngoài, mới lạnh giọng hỏi: “Nàng không muốn sinh con cho ta?”

Thẩm Lan lúc này đã tỉnh cơn buồn ngủ, nàng tựa lên gối lụa xanh thẫm thêu hoa văn như ý, lạnh nhạt nói: “Hôm Nguyên Tiêu ta đã nói một lần rồi.” 

Bùi Thận tất nhiên vẫn còn nhớ rõ, nàng đã nói đứa bé sinh ra rồi cả đời cũng không thể gọi nàng là mẹ. Chỉ là hôm ấy y nghĩ rằng Thấm Phương là tạm thời băn khoăn mà thôi, không ngờ đã nửa năm trôi qua, nàng vẫn chưa chịu thông suốt.

“Sao nàng cứ mãi cố chấp ương bướng như vậy? Nàng là thiếp, con thứ sinh ra nếu gọi nàng là mẹ, chẳng phải là đạo lí luân thường đảo ngược, không còn thể thống gì?”

Thẩm Lan biết người này gần như là điển hình của giới học giả rập khuôn giáo lý (1), vô cùng coi trọng phép tắc tôn ti, nhưng vẫn bị dăm ba câu của y chọc đến tức ngực.

Hồi lâu sau, nàng cắn răng nói: “Bây giờ ngài lại nhắc tới thể thống, phép tắc với ta? Phép tắc đó là trước khi lấy vợ mà sinh con thứ, là xấu mặt, là khó coi. Ta muốn theo phép tắc uống thuốc tránh thai, ngài lại không chịu? Vậy ở đây ai mới là người không tuân phép tắc, chẳng ra thể thống gì?”

Bùi Thận bị nàng mỉa mai, không khỏi nổi giận, mặt mũi sa sầm nói: “Thế nàng có biết thuốc này nếu uống quá nhiều, mai này sẽ ảnh hưởng đến đường sinh nở của nàng không?”

Thẩm Lan hơi giật mình, thật lâu sau mới lạnh lùng đáp: “Dù là cả đời không sinh, cũng vẫn tốt hơn để con ta làm con thứ, mãn kiếp đều thấp hơn người khác một bậc.”

“Giỏi, giỏi lắm.” Bùi Thận giận đến độ cười lạnh không ngừng, mặt mũi tối tăm phất tay áo bỏ đi.

Thấy y đi khỏi, Thẩm Lan cũng chẳng vui vẻ gì, đứng lên hô tên Tử Ngọc, bảo nàng tới nhà bếp đun một chén thuốc tránh thai.

Tử Ngọc chần chừ lén liếc nhìn nàng, thấp giọng nói: “Phu nhân, Gia trước khi đi có dặn không cho phép nhà bếp đun thuốc tránh thai.”

Nghe vậy, gương mặt vốn đang nhạt nhẽo của Thẩm Lan nay càng thêm rét lạnh. Thấy nàng như thế, Tử Ngọc cũng không dám khuyên, chỉ rũ đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Thẩm Lan không muốn khó xử nàng, thở dài: “Em ra ngoài đi.”

Tử Ngọc khe khẽ thở phào, trù trừ dịch chân ra cửa, thấy sắc mặt Thẩm Lan tái mét, nàng không đành lòng, cuối cùng vòng trở lại, hạ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân chớ giận, xin nghe nô tỳ nói một lời.”

Thẩm Lan ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng.

Thẩm Lan thường ngày đối xử với đám nha hoàn rất là hiền lành, thêm chi Tử Ngọc đã hầu hạ nàng, nghĩa là tương lai sau này đều lệ thuộc cả vào Thẩm Lan nên những lời sau đây đều xuất phát từ tận đáy lòng.

“Phu nhân, nô tỳ chưa từng học chữ đọc sách, không rõ những đạo lý đao to búa lớn, nhưng cũng biết thế gian này đàn ông bạc bẽo phần đông. Phu nhân hãy nhân lúc còn được sủng ái, nhanh chóng sinh hạ một đứa con, để cuộc sống mai này còn có chốn nương tựa.” Dứt lời, nàng tiếp tục khuyên lơn: “Chuyện thuốc tránh thai, phu nhân đừng trái ý Gia nữa. Ngừng thuốc, cầu lấy một đứa con đi thôi.”

Thẩm Lan cười hờ hững: “Ta biết rồi.”

Thấy nàng vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt, cũng không biết có nghe lọt hay không, Tử Ngọc thở dài, thấp giọng nói: “Phu nhân có muốn dùng bữa sáng chưa?”

Thẩm Lan lúc này làm gì còn tâm trạng nào mà ăn sáng, nàng lắc đầu: “Em lui xuống đi, để ta yên tĩnh một lát.”

Tử Ngọc than thầm một tiếng, khom người cáo lui. 

Trong nhà một mảnh yên tĩnh, chỉ có khói bay lượn lờ tỏa ra từ lò hạc Tuyên Đức. Ngoài cửa mưa bụi triền miên, rả rích như tiếng gì đang vỡ vụn.

Thẩm Lan ngồi thần người một lúc, không còn sót chút buồn ngủ nào.

Đến tối, Bùi Thận bận rộn cả đêm không về, sai Trần Tùng Mặc tới báo y ngủ lại ở thư phòng. Thẩm Lan chỉ ngóng trông y đừng trở về, nghe vậy cũng mừng thầm.

Bảy tám ngày liên tục, Bùi Thận chưa hề trở lại. Thẩm Lan vui vẻ thảnh thơi, mỗi lần đều chỉ gật đầu đáp rằng biết rồi.

Ai ngờ lần này, Trần Tùng Mặc báo tin xong vẫn chưa chịu đi ngay, hắn nán lại trong đình, hắng giọng hỏi: “Phu nhân còn gì cần dặn dò nữa không?”

Nàng thì có chuyện gì dặn dò Trần Tùng Mặc chứ? Thẩm Lan cười cười: “Không có, huynh về đi.”

Trần Tùng Mặc hết cách, chỉ đành quay lại thư phòng.

Ở thư phòng, Bùi Thận đang bàn việc với những sư gia phò tá mình, chờ tàn cuộc đã là lúc canh một.

Mưa bụi lác đác rơi trên người, chẳng mấy chốc đã thấm ướt cả áo quần. Bùi Thận lệnh cho nha hoàn bung dù tiễn các sư gia ra về. Y quay vào bên trong nghỉ tạm một lát, chợt nghe tiếng Trần Tùng Mặc thì thầm với Lâm Bỉnh Trung đang đứng gác ngoài cửa.

Bùi Thận xoa nhẹ ấn đường, gọi: “Trần Tùng Mặc đâu? Vào đây.”

Trần Tùng Mặc hết đường trốn, đành đẩy cửa bước vào.

Bóng đêm thăm thẳm, ánh trăng cùng vài ngôi sao thưa bị phủ mờ, chỉ còn ngọn nến mỡ bò lớn trên giá cắm nến bằng đồng khắc hình lá sen yên ắng rọi sáng căn phòng.

“Nàng có nói gì không?” Bùi Thận nhàn nhạt nói.

Trần Tùng Mặc nhủ thầm không ổn, cắn răng nói: “Bẩm Gia, phu nhân cũng không dặn gì thêm.”

Bùi Thận lập tức nổi giận, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy tự giễu. Y mấy ngày liên tục không về, nàng vậy mà không hỏi tới nửa lời. Đúng là hạng vô tâm vô tình.

Nhưng y xưa nay vui buồn không lộ ra mặt, bề ngoài trông vẫn không hề khác thường. Thật lâu sau, y mới xua tay bảo Trần Tùng Mặc lui xuống.

Trần Tùng Mặc lén lút thở phào, nhìn vẻ mặt thương xót của Lâm Bỉnh Trung, hắn không khỏi thở dài. Chẳng biết những ngày tháng bị kẹp ở giữa thế này bao giờ mới chấm dứt?

Trần Tùng Mặc đang định tán gẫu với Lâm Bỉnh Trung vài câu, lại nghe sau lưng vang lên tiếng Bùi Thận.

“Cầm đèn tới đây.”

Trần Tùng Mặc sửng sốt, nhanh nhẹn giơ đèn liêu ti đi trước dẫn đường.

Đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Lan sớm đã chìm vào mộng đẹp, nhưng trong cơn mơ màng, phảng như nghe bên ngoài có tiếng động đậy.

Thẩm Lan bị đánh thức, lờ mờ mở mắt, nghe thấy có ai đẩy cửa tiến vào. Nàng giật mình thon thót, sắp sửa đứng lên, bỗng thấy lũ lượt nha hoàn vú già nối đuôi vào, người cầm đèn, người đi đánh nước tới.

Vậy là Thẩm Lan biết, Bùi Thận đã trở lại. 

Bên ngoài mưa bụi rả rích hơn mười ngày nay. Bùi Thận đêm khuya trở về, áo quần thấm ướt, mặt lạnh như tiền. Y vào nhà rồi cũng không thèm nhìn tới Thẩm Lan, chỉ đi thẳng vào phòng tắm.

Thấy y như vậy, Thẩm Lan không hỏi sợ hãi trong lòng. Người này rõ là tâm trạng không tốt, cáu giận quay về đây, chẳng biết một lát còn nổi cơn tam bành thế nào nữa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan vội nằm xuống vờ như đã ngủ. Nàng ngủ rồi, trăm sự chớ có phiền nhiễu nàng.

Ba mươi phút sau, Bùi Thận tắm gội thay quần áo xong, khoác cái áo đạo bào ra ngoài, thấy nàng quay lưng về phía mình, dường như đã ngủ mất.

Bùi Thận càng thêm tức giận, sầm mặt cho lui hết nha hoàn vú già ra ngoài. Chờ đám người cáo lui, trong nhà chỉ còn mỗi hai người, Bùi Thận lúc này mới lạnh mặt vén màn lụa lên giường.

Thẩm Lan nằm trong góc, chừa lại cho y hơn nửa phần giường. Vốn nghĩ bấy nhiêu cũng đủ để y lăn qua lộn lại, ai ngờ Bùi Thận chẳng nói chẳng rằng thò tay kéo nàng vào lòng.

Thẩm Lan chỉ cho rằng Bùi Thận ôm nàng như thói quen, thế là vẫn tiếp tục vờ ngủ. Dè đâu Bùi Thận một tay nắm eo nàng, tay kia bắt đầu tháo dây buộc đồ lót của nàng ra.

Thẩm Lan không giả vờ nổi nữa, mở mắt ra nói: “Ngài làm gì đó?”

Bùi Thận cười lạnh: “Sao không giả vờ nữa đi?”

Thẩm Lan bị giọng điệu của y hù cho khiếp vía, níu chặt lấy dây buộc áo lót không để y tháo ra. Nàng không được uống thuốc tránh thai, nào dám tiếp tục ân ái với Bùi Thận. Nàng mềm giọng nói: “Gia, ta lại tới ngày nữa rồi.”

Bùi Thận đâu hay chu kì của nàng là khi nào, nhưng y vẫn không biến sắc đáp: “Ban nãy ta đã hỏi Tử Ngọc rồi, rõ ràng vẫn chưa tới.” Dứt câu, y lại định tháo dây áo nàng ra.

Thẩm Lan bị hành động của y làm cho hoảng hốt, không khỏi bị lời này gạt gẫm, cho rằng Bùi Thận thật sự đã hạ mình hỏi thăm Tử Ngọc, nàng lạnh giọng: “Ngài bức ép ta như vậy, đâu phải là hành vi quân tử?”

Bùi Thận ngẩn ra, phẫn nộ cười lạnh: “Ta không phải quân tử, nàng cũng chỉ là đứa thiếp hầu. Nếu đã là đồ chơi, ắt phải tự biết thân biết phận mình!” Nói rồi, y lạnh lùng hỏi: “Nàng muốn tự cởi hay để ta?”

Bị y đôi ba câu châm chọc, Thẩm Lan vừa tức vừa hận, cảm thấy vô cùng nhục nhã: “Ta dù là đứa thiếp, thì cũng là một người đang sống sờ sờ. Ngài ba lần bốn lượt dùng lời lẽ làm nhục ta, bây giờ lại muốn cưỡng đoạt ta, quả là hạng tiểu nhân nông cạn!”

Bị nàng mắng là hạng người ti tiện nông cạn, Bùi Thận giận tím mặt, phẫn hận vô cùng. Chỉ là y xưa nay có lòng kiêu ngạo riêng của bản thân, nhất định không nhào tới ép buộc người khác, y tức giận nói: “Khá khen cho lòng bất khuất kiên cường của nàng!”

Thẩm Lan cau mày quắc mắt, không chịu nhường nửa bước.

Thấy nàng mặt mày bướng bỉnh, Bùi Thận đã cáu giận đến đỉnh điểm, chợt cười lạnh một tiếng, thong thả nói: “Đoan Ngọ mấy ngày trước nàng đi lạc, Bình Sơn và đám hộ vệ đều bị phạt rồi, nhưng hai đứa nha hoàn vẫn chưa đâu.” Dứt lời, y chuẩn bị đứng dậy đi gọi người.

Thẩm Lan gấp gáp nhào lên níu lấy tay áo y, lạnh lùng nói: “Ngài đừng có kiếm cớ. Chuyện giữa hai ta, liên can gì đến người khác?”

Bùi Thận thấy nàng ngay cả đối xử với bọn nha hoàn cũng tình sâu nghĩa nặng như vậy, chỉ có mỗi mình y suốt ngày chịu cảnh cau mày quắc mắt, không một giây nào dịu ngoan. Y vừa đau lòng lại tức giận, oán hận nói: “Không theo hầu sát bên chủ, lẽ nào không nên bị phạt sao?”

Thẩm Lan hôm đó cố tình vùng khỏi đám hộ vệ nha hoàn, vốn dĩ áy náy trong lòng. Bây giờ nàng cùng Bùi Thận khắc khẩu lại liên luỵ người khác, càng thêm hổ thẹn vô cùng, lạnh giọng đáp: “Ngài muốn thế nào?” 

Nghe giọng điệu nàng như thế, Bùi Thận càng thêm giận dữ, cười khẩy một tiếng: “Nàng nghĩ sao?”

Thẩm Lan biết y muốn nàng tình nguyện cởi xiêm y, chủ động hạ mình cầu xin. Y thậm chí không phải thực sự muốn làm chuyện đó, chỉ là muốn bẻ gẫy sự kiêu ngạo của nàng, muốn nàng cúi đầu xin tha mà thôi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan chỉ cảm thấy da mặt của nàng hệt như bị người ta xé xuống. Lòng tự tôn bị giày xéo đến máu chảy đầm đìa.

Cả người Thẩm Lan run lên, cắn nát cả thịt trong má, mắt đẹp lúc này ầng ậc nước.

Thấy nàng khổ sở đến vậy, Bùi Thận cũng chẳng hả hê gì cho cam. Một mặt y nghĩ bụng, hay là thôi vậy, mặt khác lại nghĩ nhất định phải nhân lúc này uốn nắn nàng một phen.

Bùi Thận chìm trong muôn vàn suy tư, bỗng thấy Thẩm Lan ngẩng đầu, đôi mắt u buồn óng ánh, sầu bi cất tiếng nói: “Hai ta vì đâu cứ phải sống mái với nhau thế này?”

Thấy dáng vẻ nàng ai oán trách than, cơn tức của Bùi Thận hơi phai nhạt. Y vẫn lạnh mặt, nhưng giọng điệu không khỏi dịu đi mấy phần: “Trước nay chỉ có nàng làm trái ý ta. Chứ ta có lúc nào xử bạc với nàng?”

Thẩm Lan đẫm lệ rưng rưng, sợ hãi nức nở: “Hôm nay ngài thế này, ta sợ lắm.”

Trông nàng yếu đuối đáng thương, quyến luyến dịu dàng, Bùi Thận đã nghi ngờ nàng giả vờ, lại không nhịn được mềm lòng. Y ngồi xuống ôm lấy nàng, thở dài: “Nếu biết sợ, sau này nghe lời chút, chớ có bướng bỉnh ngạo mạn như thế nữa.”

Thẩm Lan tựa vào ngực y, nghe y nói tánh nết mình không tốt, nàng cả giận: “Tánh nết ta chính là thế đó. Ngài thích thế nào thì tùy!” Dứt lời, nàng vùng ra khỏi lòng y.

Bùi Thận vừa tức vừa buồn cười, câu “thích thì tùy” của nàng cho thấy nàng đã chịu thua.

Y dù vui mừng, nhưng lại có bệnh đa nghi, sợ nàng chỉ là giả vờ cam chịu, thế là cố tình đưa tay tháo dây buộc áo lót của nàng. 

Thẩm Lan vội đè lại tay Bùi Thận, lắc đầu rủ rỉ: “Ngài ít gì cũng cho ta chút thời gian, để ta ngẫm lại kỹ càng đã.”

Hai người đối chọi gay gắt mấy lần, sao có thể quay ngoắt đổi ý được? Thẩm Lan cố tình làm ra vẻ do dự thế này mới càng đáng tin hơn.

Bùi Thận đến đây mới yên lòng, nhưng quá khứ bị Thẩm Lan lừa gạt nhiều lần, y rốt cuộc không dám dễ dàng tin tưởng, liền cười nói: “Vậy nàng cứ suy nghĩ ít lâu đi. Chờ nàng nghĩ kỹ, xác định xong rồi, hai ta sinh một đứa.”

Thẩm Lan biết tỏng Bùi Thận muốn nàng sinh một đứa bé ra mới chịu an tâm hoàn toàn. Nhưng nàng đây cũng chẳng qua là kế hoãn binh thôi.

“Được rồi, nhưng trước khi ta suy nghĩ xong, ngài không được cưỡng ép ta, cũng không được phép trái ý ta, chuyện gì cũng phải chiều theo ta. Ta nói một thì ngài không được nói hai, ta bảo đi hướng đông thì ngài không được……”

Càng nói càng ngang ngược, Bùi Thận tức giận buột miệng: “Ta đây đang thỉnh tượng Bồ Tát trong miếu về thờ đó sao?”

Thẩm Lan gật gật đầu: “Ngài nếu muốn gọi ta nữ Bồ Tát, thật ra ta cũng không ngại đâu.”

Bùi Thận vừa bực mình vừa buồn cười, cười mắng: “Nữ Bồ Tát, nàng chớ có được voi đòi tiên.”

Thẩm Lan lầu bầu: “Nữ Bồ Tát mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Nàng vắt hết óc đấu với Bùi Thận, lúc này đã cạn kiệt sức lực, muốn sửa soạn đi ngủ, bỗng Bùi Thận lại nói: “Nhưng nàng muốn làm Bồ Tát cũng phải có kỳ hạn thôi chứ, há có thể làm mãi đến ngàn năm vạn kiếp?”

Thẩm Lan biết y chỉ cho phép nàng suy nghĩ trong một khoảng thời gian nhất định, nàng chần chừ đáp: “Một năm?”

Bùi Thận cười mắng: “Bồ Tát không chỉ có tấm lòng bao la để thương người, mà lá gan cũng lớn nữa đấy nhỉ!” Nói rồi, sợ nàng lại sinh sự chống đối, y cũng nói trắng ra: “Chỉ được suy nghĩ trong vòng một tháng, không hơn.”

Thẩm Lan đối phó trận này, chẳng qua là để tranh thủ lấy thêm chút tự do hành động, lại cố gắng kéo dài thời gian, không cần phát sinh chuyện ân ái với y thôi. Được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

“Một tháng thì một tháng.” Thẩm Lan buồn ngủ nói: “Nữ Bồ Tát ngày mai muốn đi cửa hàng tơ lụa và tiệm vàng để mua ít đồ bố thí. Ngài đừng có cản ta.”

Bùi Thận nghe mà tức cười. Thấy nàng nhíu mày mỏi mệt, y không khỏi nhẹ vuốt ve đôi má nàng, lại ôm nàng vào lòng, mới thỏa mãn nhắm mắt lại.

Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S

Chú thích:

1 nguyên văn Đạo học tiên sinh: chỉ những người rập khuôn, cổ hủ, không linh hoạt