Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Không Làm Thiếp

Chương 72




Thẩm Lan đã hạ quyết tâm thì sẽ không tiếp tục do dự thêm nữa.

Mùng mười tháng tám, nàng gặp Dương Duy Học.

Mười bốn tháng tám, Thẩm Lan lần nữa ra ngoài dạo chơi.

Buồi chiều về phủ, nhà bếp mang lên một chén cơm trân châu, một nồi hải sản chưng trứng, nghêu nướng, tôm tươi, cồi sò, bào ngư… đều được cắt thành từng miếng bày ra bên dưới, phía trên chưng canh trứng, lại nhỏ lên vài giọt dầu mè.

Thẩm Lan ăn ngon lành. Nàng dùng bữa tối xong, đang nhận lấy khăn bông Tử Ngọc đưa tới chuẩn bị rửa tay, bỗng nhiên nghe Tử Ngọc nói: “Phu nhân, hiện giờ đã là mười bốn, mà ngài mãi vẫn chưa tới ngày. Có cần mời thầy thuốc đến khám một chuyến?”

Thẩm Lan hơi ngừng lại, ung dung nói: “Mời thầy thuốc cái gì? Thuốc thang đắng nghét, ta chẳng thích uống nữa đâu.”

Tử Ngọc vội la lên: “Phu nhân, đâu phải là chuyện đắng hay không chứ?” Nàng thì thầm: “Trễ thế này, sợ là có rồi.” Mấy ngày trước nàng đã định nhắc nhở phu nhân, nhưng lại sợ mình nghĩ lầm, không dưng khiến phu nhân mừng hụt, nên mới cố tình chờ qua chín ngày cho chuẩn rồi mới nhắc.

Nghe vậy, Thẩm Lan liền thở dài một tiếng: “Có đâu mà có? Hôm mùng bảy ta mới vừa uống một vò nước mật ong lạnh ngâm nước giếng, em quên rồi sao?”

“Ai nha, nô tỳ lúc đó quên phải nhắc phu nhân.” Tử Ngọc ảo não, “Gần đến kỳ, sao có thể ăn đồ lạnh được chứ.”

Thẩm Lan nghĩ bụng, nếu không phải để che giấu chu kì tới chậm, nàng cũng không đến nỗi đi uống nước mật ong lạnh căm căm kia, ngọt gắt cả cổ.

“Chuyện này em chớ có nói cho Gia hay. Khiến ngài ấy mừng hụt một hồi, đến lúc đó ngược lại muốn trách tội ta.”

Tử Ngọc gật gật đầu, từ ngày được mua cho vòng tay bạc, Tử Ngọc càng thêm thân cận với Thẩm Lan, tất nhiên cũng sẽ suy nghĩ cho nàng: “Nô tỳ hiểu.”

“Chuyện gì mà đừng nói cho ta hay?”

Thẩm Lan hoảng hồn giương mắt nhìn lên, thấy Bùi Thận cất bước vào trong viện, thần sắc nhàn nhạt mỉm cười nhìn nàng.

Tử Ngọc cuống quít quỳ rạp xuống đất định mở miệng, lại thấy Thẩm Lan không hề nao núng nói: “Ngài nghe nhầm rồi.”

Bùi Thận nghe nàng đáp, vẻ mặt đã có mấy phần không vui, bước vào lạnh nhạt nói: “Nàng không muốn nói cũng chẳng sao. Ta hỏi Tử Ngọc là được.” Dứt lời, y lệnh Trần Tùng Mặc dẫn Tử Ngọc ra ngoài dò hỏi.

Thẩm Lan phiền muộn thở dài: “Mười bảy tháng tám ta muốn ra ngoài xem sóng thủy triều lên, sợ ngài cản không cho. Tử Ngọc mới rồi còn đang khuyên ta.”

Nếu nàng ban nãy nói thẳng muốn đi xem sóng, Bùi Thận nhất định không chịu tin. Lúc này y lấy Tử Ngọc uy hiếp nàng, nghe được đáp án nàng muốn đi xem sóng, Bùi Thận hơi có phần tin tưởng.

Vẻ mặt y giãn ra, khẽ cười: “Muốn đi xem sóng?”

Thẩm Lan gật đầu, hai mắt lấp lánh: “Ta chỉ mới được xem hội chùa, còn chưa bao giờ trông thấy cảnh nước dâng. Hội chùa chẳng qua cũng chỉ là hoạt động của con người, sóng triều dâng lại thể hiện uy lực của đất trời. Nếu không đi xem thì thật là đáng tiếc.”

Đôi con mắt nàng long lanh như bóng núi, linh động rực rỡ, lanh lợi thông minh, bao hàm trong đó niềm khao khát và chờ đợi nhìn chằm chằm lấy y. 

Bùi Thận đã lâu không thấy nàng cao hứng đến vậy, lại nghĩ nếu có thể đồng ý dẫn nàng đi xem sóng, chắc hẳn kế sách dụ dỗ, cho phép nàng ra ngoài dạo chơi gần đây càng có thể phát huy được tác dụng.

Nghĩ đến đây, Bùi Thận hơi rục rịch sắp sửa nhận lời, nhưng rồi không khỏi nhớ tới dịp Đoan Ngọ lần trước. Xem sóng cũng giống Đoan Ngọ vậy, đều là những nơi biển người tấp nập đông đúc. Nếu lại lạc nữa…

Bùi Thận liền đổi giọng: “Ta gần đây thật là bận quá, e rằng không rỗi rãi dẫn nàng đi.”

Thẩm Lan không chút do dự: “Ta tự mình đi cũng được.”

Bùi Thận bị nàng chặn họng, thầm mắng nàng đúng là vô tâm, y hắng giọng nói: “Hội xem sóng năm nào cũng có hơn trăm người bỏ mạng, quá nguy hiểm. Chờ năm tới nếu rảnh, ta đích thân dẫn nàng đi.”

Thẩm Lan sao có thể để dăm ba câu của y lừa gạt, nàng lắc đầu: “Lần trước ngài hẹn khi nào nhậm chức Sơn Tây sẽ dẫn ta đi hội chùa Minh Ứng Vương, cuối cùng giữa đường lại vòng sang Chiết Giang. Ai biết năm sau ngài có thể lại tới nơi khác nhậm chức hay không?”

Bùi Thận nhủ thầm lời này quả cũng có lý, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc nói: “Giặc Oa chưa quét sạch, ta có thể đi nơi nào khác chứ?”

Thẩm Lan thấy y lúc này chỉ dây dưa ở việc xem sóng, chừng như đã không nhớ rõ việc Tử Ngọc ban nãy, nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. So với xem sóng, nàng càng sợ việc mình có khả năng mang thai bị Bùi Thận phát hiện.

Thấy nàng hồi lâu không đáp, Bùi Thận cười nói: “Thực ra thì Hàng Châu cũng không phải nơi đẹp nhất để ngắm sóng đâu. Nếu muốn xem sóng, nhất định phải tới trấn Diêm Quan ở Hải Ninh, ở đó có một đoạn đê biển cực kỳ thích hợp để ngắm sóng.” Nói đoạn, y lại hứa hẹn: “Chờ năm sau, ta sẽ dẫn nàng tới Hải Ninh để xem.”

Thấy y khăng khăng một mực không cho phép nàng mười bảy tháng tám ra ngoài xem sóng, Thẩm Lan hừ lạnh một tiếng: “Ngài nếu sợ ta xảy ra chuyện, thôi thì phái bảy tám chục tên hộ vệ vây kín lấy ta cho xong.”

Nghe nàng chủ động yêu cầu tăng thêm hộ vệ, không giống như là muốn chạy trốn, lại tựa như thật sự muốn đi xem sóng, Bùi Thận khẽ thở phào, cười mắng: “Gần đây bận lắm, đâu ra nhiều người đến vậy mà phái tới cho nàng dùng.” Chỉ cần không cho nàng đi xem sóng chẳng phải ổn thỏa hơn sao.

Nghĩ vậy, Bùi Thận cười nói: “Hôm nay hải sản chưng trứng ăn ngon chứ?”

Thẩm Lan thấy y đổi đề tài cũng vờ bất mãn khịt mũi, gật đầu nói: “Hương vị không tệ lắm.”

Hai người lại tán gẫu mấy câu, Bùi Thận dùng bữa tối xong thì tắm gội nghỉ ngơi. 

Mười bảy tháng tám, Thẩm Lan đồng ý với Bùi Thận không đi xem sóng nhưng vẫn ra ngoài.

Xe ngựa mới đi được một đoạn, Thẩm Lan chợt vén màn xe ra lệnh: “Đi tới phía ngoài cửa Hầu Triều đi.”

Bình Sơn sững sờ, vội nói: “Phu nhân, Gia đã dặn không cho đi xem sóng.”

Thẩm Lan nhàn nhạt nói: “Ai nói ta muốn đi xem sóng?” Nàng từ tốn giải thích: “Phía ngoài cửa Hầu Triều giáp ranh với nước đục, ở đó chất đống những cá là cá thành cả khu chợ. Mấy lần ra ngoài ta đều chỉ đi tới cửa hàng vàng bạc, tơ lụa thôi, đã chán ngấy rồi, còn chưa được xem chợ cá đâu.”

Bình Sơn nhất thời khó xử, do dự không biết làm sao. Thẩm Lan lại nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ không đi xem sóng.”

Nghe nàng hứa hẹn nhiều lần, Bình Sơn rốt cuộc nhẹ thở phào, lệnh cho xa phu đánh xe ngựa tới ngoài  cửa Hầu Triều.

Thành Hàng Châu chen chúc, ngoài thành cũng là cảnh dân cư dày đặc, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, không hề có kẽ hở.

Thẩm Lan vén rèm nhìn một chốc, thấy đã đến ngoài cửa Hầu Triều, nàng cười nói: “Không đi chợ cá nữa, đổi qua đi đình Chiết Giang.” Đình Chiết Giang chính là một trong những chỗ đẹp lý tưởng nhất để xem sóng dâng.

Bình Sơn tắt tiếng, bất lực nói: “Phu nhân không phải đã đồng ý với thuộc hạ sẽ không đi xem sóng sao?”

“Ta đổi ý.” Thẩm Lan không hề biến sắc.

Bình Sơn ngạc nhiên, hắn xưa nay là người thật thà, thấy Thẩm Lan chơi xấu, chỉ đứng đực ra đó gãi đầu, không biết thế nào cho phải.

Thẩm Lan liền khuyên nhủ: “Bình Sơn, ngươi không dám đánh ngất ta thì không làm gì được ta đâu. Ngươi nhất định không lay chuyển được ta. Dù không đi xe ngựa chăng nữa, ta vẫn có thể cuốc bộ tới xem sóng như thường.”

Nghe nàng nói gì mà đánh ngất, Bình Sơn lập tức chắp tay nói: “Thuộc hạ không dám.”

Thẩm Lan cười cười: “Thay vì dây dưa với ta tại đây thế này, chi bằng khiến người đi báo cho đại nhân nhà ngươi xem ngài ấy nói sao. Nếu ngài cho phép ta đi xem sóng thì tốt, nếu là không cho, ngươi nhận lệnh rồi lại đánh ngất ta mang về cũng không muộn.”

Lời này của nàng cũng chỉ để dỗ dành những người khờ khạo như Bình Sơn đây thôi. Lúc xem sóng chung quanh bao nhiêu là người, đương trường đánh ngất Thẩm Lan, chẳng phải vô cớ rước lấy phê bình? Bùi Thận thà rằng tự mình đến dẫn nàng về, chứ tuyệt đối sẽ không hạ lệnh như thế.

Bình Sơn tánh nết thật thà, biết không còn cách khác, cũng chỉ đành mặc Thẩm Lan xuống xe ngựa đi về phía trước. Hắn sợ lại tái diễn sự việc hôm Đoan Ngọ, tức khắc chỉ hai tên hộ vệ, một trước một sau bảo vệ Thẩm Lan, rồi quay sang phái đệ đệ Bình Nghiệp đi báo tin cho Bùi Thận.

Lúc này đã là cuối giờ Tỵ, thời gian ước chừng đến giữa trưa. Trước sau của Thẩm Lan đều là hộ vệ, trái phải là nha hoàn, nàng bị vây kín mít tiến thẳng về đình Chiết Giang. 

Mười hai tháng tám đến hai mươi mốt tháng tám chính là khoảng thời gian xem sóng. Hai sườn bên ngoài đình Chiết Giang đã sớm dựng hơn ba mươi dặm lều nối dài, lúc này chen chúc những người là người, loạn xị bát nháo. Có những gia đình giàu có dựng những đài cao, dùng màn gấm lụa màu vây lại. Cũng có những bá tánh chen hai bên bờ con đê dài, duỗi cổ ngắm sóng.

“Phu nhân, mời bước vào trong đình.” Bình Sơn hướng dẫn.

Đình Chiết Giang bị phu nhân của Tri phủ Hàng Châu – Tôn Yểu Nương chiếm, thấy Thẩm Lan tới, lập tức dẫn tỳ nữ nô bộc nhường ra nửa mái đình.

Thẩm Lan đang định tán gẫu với Tôn Yểu Nương đôi câu, chợt nghe tiếng người ồn ã hai bên bờ sông lúc này sôi sùng sục như chảo dầu nóng, chấn động một góc trời.

“Sóng tới! Sóng tới!”

“Nhìn kìa nhanh lên!”

“Đừng đẩy ta! Lùi ra sau đi! Lùi ra!”

Bá tánh hai bờ có người hoan hô nhảy nhót, có người la hét thất thanh, cũng có những người liều mạng xô đẩy muốn lùi về sau, sợ bị thủy triều cuốn đi mất.

Thẩm Lan đứng trong đình nhìn ra, thấy trên mặt sông trắng xoá, dòng nước trong vắt như gương, mà bên dưới nước ngầm cuộn trào mãnh liệt. Phía trước thấy một dải sóng trắng từ xa tiến lại, hướng thẳng về bờ.

Ngay sau đó, thủy triều bỗng trở nên vô cùng dữ dội. Từng cơn sóng chồng lấy nhau, nối tiếp nhau, sóng sau cao hơn sóng trước, vun vút rít gào, ầm ầm như sấm nổ. Cuồng phong thổi vù vù, kéo sóng đục ập vào những tảng đá.

Đến khi thủy triều vào tới bờ, cột sóng hung dữ vọt cao đến mấy trượng, tựa như muốn nuốt lấy cả bầu trời. Thế nước như quả núi đứng sừng sững giữa không gian, trời đất tưởng như đảo ngược.

Những đợt sóng hỗn loạn hùng vĩ ập mạnh vào bờ. Bá tánh vây xem gần đó vội vã che mặt lùi về sau, sợ bị sóng lớn cuốn đi.

Thẩm Lan đang than thở trước sức mạnh ghê gớm của tự nhiên, chợt thấy giữa những đợt sóng bàng bạc lấp ló những đốm đen đang nhúc nhích. Nàng mở to mắt nhìn kỹ lại, mới thấy đó là hơn trăm người đàn ông xõa tóc xuất hiện giữa những làn sóng dữ dội.

Một số người buộc những lá cờ nhỏ vào tay chân, số khác cầm những chiếc gậy có đính tua rua và những dải lụa sặc sỡ, số khác nữa thì cầm những lá cờ lớn nhiều màu sắc, nối đuôi nhau đuổi theo những con sóng, cố gắng lướt lên mặt thủy triều.

Đình Chiết Giang cách bờ sông khá xa, Thẩm Lan thực ra không nhìn rõ được trong đám người này liệu có ba huynh đệ họ Bành hay không.

Nàng đang định nhìn cho rõ hơn, chợt nghe đám người kinh ngạc ồ lên. Thẩm Lan trông về phía xa, mới thấy có một người đàn ông vạm vỡ tay cầm cờ màu lướt lên đầu ngọn sóng. Lá cờ kia phấp phới tung bay theo gió, vậy mà chưa hề mảy may bị ướt.

“Hay lắm! Ông đây thưởng!”

“Có người đứng đầu rồi!”

“Xiếc lăn cây ơi, cố lên! Cố lên!”

“Rối nước múa đẹp lắm! Đẹp hơn những đội khác! Thưởng! Thưởng!”

Những người ngồi trong đình và cả những người vây xem hai bên bờ đều trầm trồ khen ngợi, lại có người thổi sáo gõ chiêng, chuẩn bị vàng bạc thức ăn, báo rằng đã tìm được người đứng đầu, chỉ chờ những người còn lại tranh vị trí thứ hai. 

Thẩm Lan ngồi trong đình, nhìn chằm chằm mặt sông không chớp mắt.

Nàng chăm chú xem hội, mà Bùi Thận ở phủ lúc này cũng hết sức chăm chú bận bộn việc công, bỗng nghe Bình Nghiệp tới báo Thẩm Lan một hai đòi đi xem sóng, bây giờ đã ngồi trong đình Chiết Giang.

Sắc mặt Bùi Thận hơi sầm xuống, rõ ràng đã nói với nàng không được đi xem sóng. Nàng giờ lại dám công khai trái ý y, đúng là ngày càng to gan.

Y lạnh lùng nói: “Phái thêm hai hộ vệ qua đó.”

Bình Nghiệp đáp lời, quay người rời khỏi.

Thấy Bình Nghiệp đi rồi, Trần Tùng Mặc tiếp tục thấp giọng nói: “Bẩm Gia, phía Cẩm Y Vệ tới báo Hoàng Hà vỡ đê, ngàn mảnh ruộng tốt của Sơn Tây đều bị úng nước. Lưu dân mấy chục vạn người lục tục đổ vào các nơi. Bên này gặp thủy tai, ngờ đâu Thiểm Tây lại chịu hạn hán. Dân đói Vương Nghênh Tường giết Huyện lệnh huyện Trừng, lôi kéo mấy vạn lưu dân cùng khởi nghĩa.” (Bản đồ ở cuối bài)

Bùi Thận sầm mặt ngồi trên ghế nghe bẩm. Triều đình nhất định sẽ phái đại quân xuống trấn áp Vương Nghênh Tường, không đáng phải lo. Chỉ là việc cứu trợ dân đói, dù có phát xuống núi vàng núi bạc, cuối cùng cũng không đến được tay dân.

Bùi Thận ngồi đó tiếp tục nghe. Nhưng càng nghe, y càng cảm thấy bực bội, thấp thoáng có mấy phần mất bình tĩnh.

Ý thức được bản thân đang bực bội, Bùi Thận có hơi kinh ngạc. Y còn trẻ đã nên tên tuổi, từng được Thủ phụ bình rằng “Gặp việc lớn, biết tĩnh tâm thận trọng”, đã rất nhiều năm chưa từng có cảm xúc phập phồng nóng nảy thế này.

Nghĩ đến đây, Bùi Thận xo/a nắn ấn đường. Có lẽ là do việc công quá bận, đã lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng mà ra. Y chỉnh đốn lại ý nghĩ, vừa nghe Trần Tùng Mặc báo tin, vừa đọc những tấu chương, thư từ lui tới trên bàn, rồi nhấc bút viết phản hồi.

Bùi Thận xử lý xong những việc khẩn cấp cũng đã là nửa buổi chiều. Nhìn ánh tà dương bên ngoài cửa sổ, chẳng biết vì sao, y vẫn thấy nỗi lòng không yên. Hồi lâu sau, y gác bút, đứng lên ra lệnh: “Đi tới đình Chiết Giang.”

Mà Thẩm Lan bấy giờ cũng đang nóng lòng chờ ngày dần ngả về tây, chiều hôm buông xuống, khách đến dạo chơi tan bớt về nhà. Những đầu người chen chúc trên bờ cũng dần dần thưa thớt.

Thẩm Lan cười nói: “Yểu Nương nếu muốn đi cứ hãy tự nhiên. Ta hiếm hoi mới ra ngoài một chuyến, tính ngồi trong đình này xem lâu lâu chút.”

Ai ngờ Tôn Yểu Nương hôm nay có lẽ là quá hưng phấn khi được xem sóng, không nhận ra được ý tiễn khách trong câu nói của nàng, cảm thấy Bùi phu nhân chưa đi, sao mình có thể đi được. Nàng ta chớp mắt, cười ha ha: “Cũng có việc gì gấp gáp đâu. Ta cũng bị vây trong chốn khuê phòng bấy lâu, hiếm lắm mới có cơ hội ra ngoài chơi, tất nhiên phải chơi cho tận hứng mới được.”

Thấy Tôn Yểu Nương không đi, Thẩm Lan cũng không sao cả, chỉ cười nói: “Vậy thì ta không ngồi thẫn thờ trong đình nữa. Xem sóng mà ngồi xa thế này thì có gì vui? Phải lại gần bờ mới được.”

Tôn Yểu Nương kinh ngạc khuyên ngăn: “Bùi phu nhân chớ trách. Nhưng thủy triều rất là dữ dội, hàng năm đều có mấy trăm người vì đứng xem sóng gần bờ mà bỏ mạng.”

Thẩm Lan cười đáp: “Ta chỉ là tò mò muốn xem thôi. Nếu thấy sóng to lại gần, tất nhiên sẽ vội bỏ chạy.” Nói xong nàng đứng lên bước ra khỏi đình, đi thẳng về hướng con đê dài bên bờ sông.

Bình Sơn vốn đang đứng gác ngoài đình nhìn nàng lom lom, thấy nàng vừa nhúc nhích, lập tức dẫn hai tên hộ vệ theo đuôi, phát hiện Thẩm Lan vậy mà đang tiến thẳng về mép sông

“Phu nhân!” Bình Sơn vội la lên: “Bờ sông quá nguy hiểm, không thể đi được.”

Thẩm Lan cười nhạo: “Các ngươi ai cũng cho ta là đồ ngốc sao? Thấy sóng to ập đến, lẽ nào tự ta không biết chạy?”

Thấy nàng một hai đi tới bờ sông cho bằng được, Bình Sơn cản không nổi, chỉ đành kéo theo cả đám nha hoàn, hộ vệ, sát sao theo từng bước chân nàng.

Ai ngờ tới cạnh bờ rồi, chuẩn bị bước lên con đê, Thẩm Lan lại nói: “Các ngươi đứng yên chỗ này đi.”

Bình Sơn còn đang sửng sốt, Tử Ngọc đã vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân sao có thể một mình lên đê được!”

Thẩm Lan cười cười: “Đê này nằm ven mặt sông, trên sông không có thuyền, ta lại không biết bơi, có chạy đằng trời. Đừng lo ta sẽ trốn.” Nói rồi, nàng lại giải thích: “Ta chỉ là muốn một mình đi xem sóng mà thôi.” 

Nàng nói xong liền bước lên đê. Bình Sơn vội vàng định đuổi theo, lại nghe Thẩm Lan xoay người quát lớn: “Các ngươi có phải chỉ coi Bùi Thận là chủ, còn ta chẳng là thá gì đúng không?”

Bình Sơn Tử Ngọc, cùng mấy người còn lại nào dám nhận câu này, luân phiên chắp tay thi lễ, cuối cùng chỉ có thể đứng yên trên bờ nhìn nàng từng bước đi lên con đê.

Đúng lúc hoàng hôn và đêm tối giao nhau, trăng sao mờ ảo, bóng đêm dần sẫm, đám đông đã tan, chỉ còn những ngọn sóng như cũ cuộn trào trên mặt sông mênh mang.

Thẩm Lan đứng một mình lẻ loi trên đê ngắm sóng.

Trời vẫn chưa tối hẳn. Nền trời trong vắt sắc xanh lành lạnh như gương, bên trên lấm tấm vài ba ngôi sao thưa thớt mờ mờ ảo ảo. Mặt sông bao la vẳng lại từng tiếng sóng vỗ cùng ánh trăng thăm thẳm mịt mờ.

Bùi Thận đến được đình, liếc mắt một cái liền trông thấy Thẩm Lan đang đứng cuối con đê giáp với bờ sông.

Tóc mây mờ sương phủ, vạt áo bay phấp phới, dường như muốn mượn gió bay lên.

Bùi Thận bất chợt hoảng hốt, rồi lại sầm mặt xuống, vội chạy ra khỏi đình đi thẳng về phía con đê.

Bình Sơn tầm nhìn tốt, thấy Bùi Thận đã tới mới trộm thở phào nhẹ nhõm, hô vang: “Phu nhân, Gia tới.” Nói rồi, hắn lại bước lên đê, khuyên: “Sóng lại bắt đầu đánh tới rồi. Phu nhân nhanh quay về đi thôi.”

Thẩm Lan không đoái hoài tới Bình Sơn, nàng một mực nhìn lấy mặt sông, thấy sóng lớn dần dần thành hình, cuộn trào dâng về phía nàng. Trăng sao như lục tục rơi xuống lòng sông, rồi bị bọt sóng ào tới đánh vỡ tan.

Nàng tiếc nuối nghĩ, nếu có thể vớt được lên thì tốt biết mấy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan ngẩng đầu định ngắm trăng sao trên trời, nhưng quay đầu lại thấy vẻ mặt vừa hoảng vừa giận của Bùi Thận đang xăm xăm bước tới. Nàng đứng từ xa mỉm cười nhìn về phía y.

Bùi Thận trông thấy nụ cười ấy của nàng, chợt cảm thấy hãi hùng khiếp vía, buột miệng thốt lên: “Thấm Phương, lại đây!”

Nơi xa, Bùi Thận co giò chạy tới, Tử Ngọc khản giọng gọi nàng, Bình Sơn cũng bước thật nhanh về phía nàng. Gió trên mặt sông không ngừng gào thét, sóng to ngập trời quét đến trước mặt……

Thẩm Lan thả người gieo thẳng vào lòng sông.

Khoảnh khắc nhảy xuống, nàng ngỡ như trông thấy Bùi Thận ngừng chân, cả gương mặt chỉ đọng lại một vẻ mờ mịt.

Thẩm Lan nghĩ, Thấm Phương sẽ không bao giờ qua đó nữa, Thấm Phương muốn chết. Nhưng nghĩ lại thì, điều đó có liên can gì ta chứ?

Tên của ta là Thẩm Lan.

Tận mắt thấy Thẩm Lan bị sóng cuốn đi, Bùi Thận đầu tiên là nghệch ra một chút, ngẩn ngơ bước tới mấy bước.

Đến khi hoàn hồn nhận ra Thẩm Lan nhảy sông tự sát, khóe mắt y như muốn nứt toác ra, ngực quặn lên đau nhói, đương trường phun ra một búng máu.

“Gia ——” Trần Tùng Mặc hoảng sợ thét lên.

Bùi Thận không rảnh màng đến hắn, chỉ lo co giò xông như điên lên con đê.

Trần Tùng Mặc cùng Lâm Bỉnh Trung đằng sau bị hù nhảy dựng, gắt gao túm chặt lấy y.

“Buông tay!” Bùi Thận giận tím mặt, liều mạng giãy giụa. Sức y lớn đến độ hai người hợp lực đều không túm nổi.

Trần Tùng Mặc thấy thế, quay về phía đám người Bình Sơn còn đang sững sờ tại chỗ gào lên: “Còn đứng đó làm gì? Mau tới đây giúp một tay!”

Bình Sơn đứng ở giữa con đê, ngơ ngác nhìn sóng to ngập trời, nghe vậy cũng giật mình tỉnh lại, xoay người chạy như điên.

Lâm Bỉnh Trung níu không được Bùi Thận đang giãy giụa, đành luôn miệng la lên: “Sóng lớn quá! Gia! Cứu không được! Cứu không được nữa!”

Nghe thế, Bùi Thận bỗng nhiên thôi vùng vẫy, chỉ ngơ ngẩn nhìn ra trước mắt. Bóng đêm mênh mông, dòng sông cuồn cuộn chảy, sóng nối đuôi nhau ập vào đá ầm ầm như sấm bổ. Nào đâu còn thấy bóng ai?

Đúng rồi, nàng không biết bơi. Nếu rơi xuống nước, chỉ có một đường chết.

Bùi Thận đột nhiên hoàn hồn, lạnh lùng nói: “Tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Hạng người bất khuất kiên cường như nàng, nhất định là tìm cách chạy trốn. Không biết bơi ư? Đúng là nực cười! Người không biết bơi nào lại dám can đảm chèo thuyền mấy canh giờ? Chẳng lẽ không sợ rơi xuống sông chết chìm sao?

Bùi Thận không dễ gì tin, y bình tĩnh lại, lập tức nói: “Đi điều Thủy quân tới, lại lấy tiền bạc đi tìm những dũng sĩ dám lướt sóng, bảo họ đi lục soát hai bên ven sông.”

Trần Tùng Mặc và Lâm Bỉnh Trung liếc nhìn nhau, nghĩ bụng Gia đúng là điên rồi. Sóng lớn như thế, một người con gái yếu ớt như phu nhân bị cuốn đi, sao mà sống nổi?

Lâm Bỉnh Trung cuối cùng thẳng tính hơn, cố cắn răng nói: “Thưa Gia, sông Tiền Đường thông ra biển. Nếu xác trôi theo hướng đó, e rằng sẽ không còn tin tức gì nữa.”

Nghe hắn nhắc tới chữ xác, thần sắc Bùi Thận lạnh lẽo như đao, ánh mắt như muốn cắn nuốt người trước mặt. Lâm Bỉnh Trung chưa từng thấy dáng vẻ y thế này bao giờ, không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Bùi Thận gằn từng chữ một: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Trần Tùng Mặc và Lâm Bỉnh Trung không biết làm sao, đành phải nghe lệnh Bùi Thận. Một người đi điều Thủy quân, một người đi tìm dũng sĩ, sau đó điều động người theo dọc bờ sông tìm kiếm thi thể của Thẩm Lan.

Lúc bấy giờ, Thẩm Lan khó khăn lắm được ba huynh đệ họ Bành kéo lên bờ.

Bốn người toàn thân ướt đẫm, nằm liệt trên bờ há miệng thở dốc. Ngọc Dung chờ sẵn trong lùm cỏ lau, vội vàng nắm tay nải bằng vải bố chạy ra đỡ Bành tam dậy, nghẹn ngào gọi một tiếng Tam ca.

Biết nàng lo lắng cho mình, Bành Tam đưa bàn tay thô kệch đen gầy nắm lấy tay Ngọc Dung, yên lặng an ủi nàng.

Thẩm Lan giãy giụa đứng lên, lập tức lấy từ túi tiền ngân phiếu ba trăm lượng gói trong bao giấy dầu đưa sang: “Đa tạ bốn vị trợ giúp.”

Bành Tam nhận lấy túi tiền, thấy Thẩm Lan xoay người muốn đi, vội gọi lại: “Phu nhân xin chờ một lát.”

Thẩm Lan hơi ngừng bước, dưới ánh trăng vằng vặc, lòng nàng lạnh xuống, mỉm cười nói: “Còn việc gì sao?”

Bành Tam đâu hay Thẩm Lan đang nghĩ gì. Hắn dù là người thật thà, mồm miệng cũng không hề vụng về, chỉ là không quá nhanh nhẹn mà thôi. Hắn vội nói: “Có thi thể.”

Thẩm Lan sửng sốt, vui mừng suy đoán: “Mỗi năm người đến sông Tiền Đường xem sóng, bị cuốn đi phải đến mấy trăm người. Chắc hẳn huynh không chỉ lướt sóng, cứu người, mà cũng kiêm luôn cả chèo thuyền nhặt xác nữa?”

Bành Tam không ngờ nàng thông minh như vậy, đoán ngay trúng phóc, hắn lập tức gật đầu.

Ngọc Dung đứng ra giải thích thay Bành Tam: “Từ mười hai tháng tám bắt đầu xem sóng cho tới hôm nay mười bảy, Tam ca đã nhặt được hơn ba mươi cái xác, nam nữ già trẻ đều có cả. Trong đó có một người vóc dáng thân hình tương tự với phu nhân, chỉ là lớn hơn vài tuổi. Tam ca quyết định giữ lại.”

Thẩm Lan sửng sốt, im lặng không nói được gì. Hồi lâu sau, nàng thì thào: “Thi thể người kia cũng có người nhà. Nếu để nàng thế chỗ cho ta, người nhà tìm không được nàng, chắc là sẽ buồn lắm.”

Suy bụng ta ra bụng người, nghĩ đến cảnh cha mẹ nàng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Thẩm Lan cảm thấy chua xót không thôi.

Nghe nàng vậy mà lo lắng việc này, Ngọc Dung phì cười: “Phu nhân à, xác của người phụ nữ này lúc được Tam ca vớt lên, mặt mũi cùng nửa người đã bị đá ngầm dưới sông đâm nát. Áo quần thì rách rưới tả tơi. Đây rõ ràng là một người ăn mày, lấy đâu ra người nhà kia chứ? Người như họ, chỉ có quan phủ chịu thu xác chứ đâu có ai tới lãnh về? Cuối cùng một tấm chiếu ném vào bãi tha ma, để mặc chó hoang tới cắn xé. Chẳng thà thế chỗ phu nhân, chết rồi có thể được làm đám ma thật lớn, còn được hương khói thờ phụng. Xuống dưới đất cũng không đến mức bị người ta ăn hiếp.”

Thẩm Lan thở phào một hơi, thu lại lòng thương hại vô ích của mình, nhanh chóng hỏi: “Thi thể đó giờ đang ở đâu?”

Bành Tam tiến lên mấy bước, vạch lùm cỏ lau ra, chỉ về phía cái xác nằm đó. 

Thẩm Lan biết cỏ lau mọc thành lùm cực kỳ dày. Chờ đến khi Bùi Thận tìm được, nhất định cũng mất bốn, năm ngày. Lúc ấy xác đã sớm trương phình do ngâm nước, lại cộng thêm quá trình phân hủy, làm sao còn có thể phân ra ai là ai? Chỉ có thể dựa vào quần áo trâm vòng để nhận dạng thôi.

Nghĩ vậy, Thẩm Lan không nói hai lời, cởi ra áo quần trên người, thay đồ mà Ngọc Dung chuẩn bị sẵn trong tay nải.

Ba huynh đệ họ Bành đã sớm lùi ra xa, không dám nhìn sang.

Ngọc Dung vừa giúp Thẩm Lan thay quần áo, vừa cười: “Phu nhân năm đó tặng ta bộ xiêm y, lúc này đây ta cũng tặng lại cho phu nhân một bộ.”

Thẩm Lan nhớ lại chuyện cũ năm xưa cũng khẽ mỉm cười. Hôm qua gieo nhân thiện, hôm nay gặt quả lành.

Cởi ra áo sam lụa Sơn Tây trắng cùng váy thêu hoa dệt kim.

Tháo xuống vòng ngọc đá quý, gỡ ra trâm bạc thoa vàng.

Thay vào áo vải thô ráp, xỏ đôi giày vải cứng đơ. Vinh hoa phú quý rũ xuống như bụi đất, cung vàng điện ngọc can hệ gì ta?

Thẩm Lan nhìn trăng sáng treo cao trên bầu trời, gió thu phần phật, dòng sông cuồn cuộn sóng vỗ không ngừng, nàng bất giác lã chã rơi lệ.

Tiền Đường nghe sóng triều vang dội, mới tỉnh ra rằng ta là ta.

Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S

Chú thích:

Sóng triều và hội xem sóng trên sông Tiền Đường: xem tại đây (Tiếng Việt).

Câu cuối cùng của chương này trích từ bài thơ làm trước khi viên tịch của nhà sư Lỗ Trí Thâm trong Thủy Hử khi dừng chân tại chùa Lục Hòa – Hàng Châu, chi tiết tham khảo tại đây

Đọc thêm vể sự kiện loạn Cao Nghênh Tường cuối thời Minh tại đây (Tác giả có thay đổi tên nhân vật và thời gian một chút nhưng tổng thể sẽ y theo sự kiện lịch sử, mọi người có thể tham khảo để hiểu thêm bối cảnh câu chuyện.)

Tác giả có lời muốn nói:

Câu thơ cuối cùng lấy từ bài thơ trước khi viên tịch của Lỗ Trí Thâm ở chùa Lục Hòa trong 《 Thủy Hử Truyện 》.

Câu gốc đó là  “…… Chợt tỉnh tháo tung dây thừng vàng, tới đây giật phăng chiếc khóa ngọc. Tiền đường nghe sóng triều vang dội, mới tỉnh ra rằng ta là ta”.

Nói ra có thể sẽ thấy hơi lố lăng, nhưng khi ta đọc lại Thủy Hử Truyện đọc thấy bài thơ này, bỗng nhiên nghĩ tới hình ảnh nữ chính nhảy vào sông Tiền Đường, thoát khỏi vinh hoa phú quý, gông xiềng trói buộc, tìm thấy bản ngã của mình cho nên có linh cảm viết ra áng văn này.

Thế nên ta nhất định phải viết đến tình tiết này.