Mưa xuân rơi liên tục ba, bốn ngày, Thẩm Lan không bảo Triều Sinh đi học mà để cậu nhóc an phận ở nhà với nàng vài hôm.
Trưa hôm ấy, Thẩm Lan đang ngồi trên ghế bành gỗ sồi đọc cuốn《 Bắc Đường thư sao 》. Còn Triều Sinh thì nằm trên giường, buồn tẻ vọc mấy cái khóa Lỗ Ban. (1)
Gió xuân se lạnh, mưa phùn tí tách rơi, Thu Diên che chiếc ô giấy dầu, vội vàng cầm tới một tấm thiệp giấy nến năm màu.
Thẩm Lan nhận lấy mở ra xem, ra là phu nhân Tri phủ Võ Xương mời nàng ngày mai tham dự bữa tiệc ngắm hoa.
Mưa lớn thế này, ngoài kia còn đang loạn lạc, dự tiệc ngắm hoa gì kia chứ?
Thẩm Lan lắc đầu: “Thu Diên, đi ra khước từ đi. Bảo rằng ta nhiễm gió lạnh ngày xuân nên phải cơn phong hàn. Hẹn ngày khác tới cửa xin tạ tội.” Thu Diên lên tiếng đáp lời, rồi che chiếc ô giấy dầu ra ngoài từ chối.
Thấy Thu Diên đi khỏi, Triều Sinh trèo xuống giường chạy đến cạnh Thẩm Lan, ngẩng đầu nhìn nàng.
Thẩm Lan hiểu ý, chọt mũi cậu nhóc, cười nói: “Triều Sinh năm tuổi rồi mà vẫn đòi ôm sao?”
Triều Sinh thẹn thùng vuốt ve tay áo, cố giải thích: “Không phải muốn ôm đâu.”
Thẩm Lan bị nó chọc cười, đưa tay bế cậu nhóc lên ôm vào lòng. Hai cánh tay ngắn cũn của Triều Sinh vòng lấy cổ Thẩm Lan, cọ gương mặt non nớt của mình vào mặt nàng.
Thấy nó nhõng nhẽo, Thẩm Lan bất giác rà lại một phen xem Triều Sinh gần đây có làm chuyện xấu nào không. Nhưng mà ngẫm lại, mấy ngày này nó vẫn bị nàng giữ trong nhà, làm gì có cơ hội ra ngoài.
Thẩm Lan cho rằng trẻ con vốn hiếu động bẩm sinh, Triều Sinh ở nhà không nổi nữa bèn cười hỏi: “Có phải muốn ra ngoài chơi không?”
Triều Sinh lắc đầu liếc trộm nàng một chút, sau đó gục đầu ủ rũ nói: “Mẹ ơi, hôm trước con đánh nhau với Quan Tăng có phải đã gây phiền phức cho mẹ rồi không?”
Thẩm Lan ngạc nhiên: “Bạn bè chung lớp con giỡn với nhau thôi, gây phiền phức gì kia chứ.” Nói rồi, nàng chợt nhớ tới tấm thiệp ban nãy Thu Diên mang tới.
Tính tình Triều Sinh cẩn thận, chắc hẳn cũng để ý trước nay vị phu nhân này chưa từng mời Thẩm Lan dự tiệc. Hôm nay lại đột nhiên tới gửi thiệp, mới khiến Triều Sinh tưởng phu nhân Tri phủ muốn nhân dịp này bắt bẻ nàng.
“Mẹ ơi, sau này con sẽ không đánh nhau với Quan Tăng nữa.” Triều Sinh rầu rĩ nói: “Con nhường nó hết.”
Thẩm Lan nghe mà xót, thấy cậu nhóc cau mày, dáng vẻ sầu lo, nàng bèn đưa tay vần vò gương mặt múp míp của Triều Sinh.
Triều Sinh kêu la oai oái, tiếng được tiếng mất nói: “Mẹ, mẹ ơi, con đã lớn rồi, đừng bóp nữa.”
Thấy nó bị nàng bóp mặt đến quên cả âu sầu, Thẩm Lan lúc này mới ôm nó vào lòng, tỉ mỉ dạy bảo: “Triều Sinh, nếu hôm nay vì Quan Tăng là con trai của Tri phủ cho nên lúc nào con cũng phải nhường nó, ngay cả bị đánh cũng không phản kháng. Vậy mai này Quan Tăng gặp trúng con trai của Tuần phủ, có phải nó cũng xứng đáng bị đánh hay không?”
Triều Sinh nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Nếu là do con trai của Tuần phủ vô lý trước, thế thì không đúng.”
Thẩm Lan cười nói: “Vậy đúng rồi. Triều Sinh, làm người thì hành xử chớ nên trên đội, dưới đạp. Phải nhớ lấy trung thực, công bằng và khiêm nhường.”
Triều Sinh gật gật đầu, tò mò hỏi: “Mẹ ơi vậy nếu con trai Tuần phủ gây hấn thì phải làm sao đây?”
Thẩm Lan nhàn nhạt nói: “Vậy thì giúp nó nhận ra phải trái đúng sai.” Con ông cháu cha đúng là ghê gớm thật, nhưng dưới gầm trời này mọi việc đều chỉ có tính tương đối mà thôi. Đời người kiểu gì cũng sẽ có đối thủ, đồng thời cũng có khúc chiết lên xuống.
Ngay cả bản thân Thẩm Lan buổi đầu lập nghiệp cũng không phải chưa từng đụng độ đám du côn ác ôn, tham quan ô lại muốn ăn hiếp nàng. Nhưng nên đánh thì đánh, nên giết thì giết, có thể mua chuộc thì mua chuộc, có thể mượn sức bèn mượn sức.
Một người phụ nữ như nàng, bên này cố tình truyền tụng danh tiếng thương người tốt đẹp, bên kia vẫn phải muốn lập uy, thậm chỉ còn từng hạ lệnh xử quyết vài tên cặn bã cướp bóc lương thực, gian dâm phụ nữ.
Thẩm Lan nói tới đây, tâm trạng phức tạp sờ lấy trán của Triều Sinh cái. Nàng hy vọng Triều Sinh trưởng thành trong vui vẻ hạnh phúc, nhưng cũng hết sức lo lắng nó không thể thích nghi với xã hội cá lớn nuốt cá bé này.
Triều Sinh huơ đôi bàn tay nhỏ bé, cười hì hì nói: “Cũng như con đánh Quan Tăng vậy.” Cậu nhóc đánh Quan Tăng thật đau, nên Quan Tăng gần đây không còn trêu chọc nó nữa.
Nói rồi, Triều Sinh lại cười hì hì hỏi: “Vậy khi nào con mới có thể ra ngoài chơi hả mẹ?”
Thẩm Lan cũng không gạt Triều Sinh, nghiêm túc nói: “Bên ngoài độ này lộn xộn, Khoáng Giám Thuế Sứ mới đến được mấy ngày đã dẫn một đám lâu la tuyên bố thanh tra thuế ở Võ Xương. Ngay trong ngày hôm đó liền có mấy ngàn thương nhân tụ tập đánh trống reo hò, hắt nước bẩn, ném gạch, còn ném cả rau cải thối nữa.”
Triều Sinh tưởng tượng khung cảnh ấy, không khỏi bật cười thành tiếng, bóp mũi khinh ghét: “Vậy cái đám người tàn ác kia chắc là phải thối lắm.”
“Ngoài kia loạn lạc vô cùng. Mấy ngày này Triều Sinh hãy ở yên trong nhà đừng ra ngoài, có được không?”
Triều Sinh nghiêm túc gật đầu, lại cọ cọ lên mặt Thẩm Lan, lo lắng nói: “Mẹ ơi, ngoài đó nguy hiểm quá chừng. Mẹ cũng đừng ra ngoài.”
Thẩm Lan gật đầu rồi thả Triều Sinh xuống để nó quay về giường, vọc chán khóa Lỗ Ban lại chuyển sang chơi sách lật.
Thấy Triều Sinh chăm chú lật sách, Thẩm Lan cũng tiếp tục giở sách ra đọc.
Ngày tháng yên bình trôi qua chẳng bao lâu, Thẩm Lan lần nữa nhận được thiếp mời của Phu nhân Tri phủ Võ Xương, mà theo tới còn có Dư ma ma bận trước đã tới một lần.
Bà ta lần này không còn kiêu ngạo như trước, hành lễ cung kính rồi cười hỏi: “Thẩm nương tử đã khỏi bệnh chưa?”
Ăn bánh thì phải trả tiền. Huống chi, bọn họ lại tới mời nàng năm lần bảy lượt thế này, chắc hẳn không phải chuyện gì tốt lành. Thẩm Lan không hề biến sắc, cúi người ho sù sụ vài tiếng: “Uống thuốc vào cũng đỡ rồi, nhưng vẫn còn ho khan đôi chút.”
Dư ma ma thở dài: “Phu nhân nhà ta mời không được Thẩm nương tử quả là tiếc thay.”
“Một năm bốn mùa lúc nào cũng có cảnh đẹp mà. Tiệc mùa xuân …Khụ khụ…… Ta không dự được, đợi tới tiệc ngắm sen mùa hè ta nhất định sẽ đến.” Nói rồi, Thẩm Lan co nắm tay che miệng, lại ho sù sụ mấy tiếng.
Thấy nàng ho khan liên tục, Dư ma ma khó xử nói: “Không giấu gì Thẩm nương tử, phu nhân nhà ta còn cho mời rất nhiều những gia đình thương nhân khác nữa.”
Thẩm Lan sửng sốt, lẽ nào nàng nghĩ lầm? Biết đâu buổi tiệc lần này là bởi vì Khoáng Giám Thuế Sứ tới, các gia đình thương nhân không tiện công khai tụ tập nên mới để các phu nhân nhà mình đi dự tiệc.
“Nếu vậy, đợi tối nay uống thuốc xong, nếu đỡ hơn thì mai ta sẽ đến.” Thẩm Lan rốt cuộc đồng ý. Nếu có thể dự tiệc rồi trao đổi ít thông tin cũng tốt.
Thấy nàng nhận lời, Dư ma ma cười cười rồi cáo từ rời đi. Trước khi đi, lại theo lệ cũ cầm đi ít gạo thơm, vải bố Tây Dương, bánh tiểu long đoàn xem như quà tạ lỗi của Thẩm Lan.
Sớm hôm sau, Thẩm Lan để Xuân Quyên ở nhà trông chừng Triều Sinh, còn nàng thì dẫn theo Thu Diên cùng hai bà vú cao to và hai tên hộ vệ tới dự tiệc.
Võ Xương màu mỡ trù phú, mấy năm trước từng có vị Tri phủ nào đó cho xây một tòa Tàng Xuân Viên, mà bữa tiệc lần này chính là được tổ chức tại nơi đây.
Tiếc rằng chiến loạn liên miên, Tri phủ Võ Xương cũng không phải giàu có quyền hành gì mấy cho nên Tàng Xuân Viên cũng dần dần xuống cấp, chỉ sửa một khu vực đủ để phu nhân Tri phủ đãi khách.
Hôm nay, Thẩm Lan mặc áo sam viền lụa trắng cùng với chiếc váy lụa Sơn Tây thêu hoa văn triền chi màu xanh thiên thanh, mái tóc mây cài lên mấy món trang sức bằng ngọc trai gạo, lại cắm thêm cây trâm bạc khắc đám mây và linh chi.
Nàng đi thẳng vào cửa son, xuyên qua các gian nhà tới đứng trước đình, đẹp cao quý thoát tục như đóa sen nở rộ, lại rực rỡ mỹ miều như hải đường bừng sắc giữa trời xuân.
Nàng bước vào đình, bảy, tám người nữ trong đình liền châu đầu ghé tai, tấm tắc bàn tán.
“Thật là quá mức xinh đẹp.”
“Đẹp thì được gì? Nghe nói là kén chồng về ở rể, ngặt nỗi trên đường chạy nạn đã bỏ mạng.”
“Suốt ngày lộ mặt ra bên ngoài, ngoài kia họ lại còn xưng nàng là Thẩm nương tử gì đó.”
……
Đám người này thực ra cũng không hề chỉ trò gì, chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn mấy lần, lại vụng trộm cười cợt vài tiếng mà thôi.
Tình cảnh này nếu xảy ra với một tiểu cô nương chưa trải sự đời, e rằng đã sớm nhịn không nổi.
Nhưng Thẩm Lan chẳng hề nao núng. Ngược lại, nàng bình thường tuy chỉ giao thiệp với đàn ông phần nhiều, chưa hề tiếp xúc với đám phu nhân của các thương nhân buôn lương, nhưng cũng có thể cảm giác được tình hình có điều không ổn.
Nhóm người này cố tình lừa nàng tới đây, hôm nay sợ là ăn phải một bữa Hồng Môn Yến rồi. (2)
Thẩm Lan nghĩ đến đây, khuôn mặt vẫn mảy may bất động mà bước vào trong, nàng uốn gối hành lễ với phu nhân Tri phủ là Dữu Tú Nương.
Dữu Tú Nương chỉ bưng chén trà, thảnh thơi nhấp một ngụm, không hề nhìn lấy nàng một cái.
Thẩm Lan mỉm cười tự đứng lên ngồi vào chỗ. Hành động của nàng khiến mọi người ngẩn ra.
Dữu Tú Nương bưng chén trà bực tức, màn ra oai phủ đầu không thành công khiến nàng ta càng thêm giận dữ, há mồm mắng chửi nha hoàn đứng cạnh: “Thứ không biết lễ phép, ta cho ngươi đứng lên hồi nào?”
Nha hoàn kia vốn đang đứng sau lưng để chia thức ăn, nghe vậy quỳ phịch xuống đất, rúm ró nói: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng.”
Thẩm Lan biết nàng ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chỉ vờ như nghe không hiểu, còn tốt bụng khuyên nhủ: “Chỉ là đứa hầu thôi, phu nhân so đó với nó làm gì?”
Nàng là không hiểu thật hay đang giả vờ? Dữu Tú Nương lạnh mặt chỉ vào Dư ma ma đứng một bên: “Thẩm nương tử không hiểu đâu, Dư ma ma đây vốn là quản gia thân cận bên cạnh Vĩnh Ninh trưởng công chúa, được ta mời về dạy dỗ nha hoàn, bà vú trong phủ. Bà ấy đối với nền nếp phép tắc hết sức là thông thạo.”
Thẩm Lan nghĩ bụng mời về gì chứ, hẳn là Kinh đô bị tấn công cho nên Dư ma ma này mới chạy nạn tới tận Hồ Quảng.
Nàng đang ngẫm nghĩ, chợt thấy Dư ma ma bước tới hai bước, giơ tay hung hăng tát vào mặt nha hoàn kia một cái.
Cả tòa đình yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi. Nửa gương mặt của tiểu nha hoàn sưng phù lên khiến nàng che mặt khóc thút thít.
Dữu Tú Nương lúc này mới thong thả quay sang Thẩm Lan: “Thứ không tuân phép tắc ấy à, nhìn đấy mà liệu.”
Thẩm Lan không đành lòng, thầm nghĩ tánh nết Dữu Tú Nương sao mà ngang ngược kiêu căng như thế, thật sự giống hệt Quan Tăng. Ban nãy ra oai phủ đầu không thành nên Dữu Tú Nương mới mượn đây để mắng chửi thôi.
“Phu nhân nói phải lắm.” Thẩm Lan vâng lời đáp.
Thấy nàng cúi đầu, Dữu Tú Nương thân thiết nắm lấy tay Thẩm Lan, cười khanh khách giới thiệu nàng với bảy, tám người còn lại trong đình.
Ai là phu nhân Tri huyện nào, ai là phu nhân Kinh lịch nào…
Thẩm Lan chớp mắt nghĩ, thì ra đám người này đều là cấp dưới của Dữu Tú Nương sao.
“Vị này chính là Thẩm nương tử cực kỳ nổi tiếng đất Hồ Quảng này.” Dữu Tú Nương nói rồi, chợt lấy khăn tay lau nhẹ khóe mắt, “Thẩm nương tử thấy thương lắm. Trượng phu chết rồi, cứ phải ở vậy mà nuôi con.”
Đám người sôi nổi hùa theo.
“Tội nghiệp quá.”
“Phu quân mất sớm như vậy, để lại vợ góa con côi.”
“Một nữ nhân chịu nhiều khổ sở như vậy, thật là đáng thương.”
Ở đây ai cũng biết Thẩm nương tử và người chồng đã mất của nàng tình cảm cực kỳ sâu đậm, bây giờ bị người ta chọt vào vết sẹo thế này, e là đau lòng muốn chết.
Mọi người ngoài miệng thì than thở, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ cười chê nhìn sang Thẩm Lan, thấy nàng khẽ chau mày đẹp u sầu tựa Tây Thi ôm ngực, cực kỳ khiến người khác phải đau lòng xót thương.
Thẩm Lan hùa theo cầm khăn chấm chấm khóe mắt, thút thít giả khóc một hồi mới nói: “Thật là thất lễ quá, cứ hễ nhắc tới vong phu, lòng ta lại bi thống vô cùng. “
Mọi người đang định cười cợt nàng, lại nghe Thẩm Lan nức nở nói: “Bây giờ ngồi đây dự tiệc vui vẻ, vong phu lại nằm dưới đất lẻ loi một mình, ta làm gì còn mặt mũi nào đi dự tiệc nữa? Mong các vị phu nhân thứ lỗi cho.” Dứt lời, nàng đứng dậy rời khỏi bàn tiệc.
Đám người ngỡ ngàng há hốc. Ngay cả Dữu Tú Nương cũng choáng váng, vội vàng đứng dậy: “Thẩm nương tử xin chờ đã.”
Thẩm Lan thầm thở dài quay đầu lại, Dữu Tú Nương lại kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười: “Ban nãy lỡ lời, ta đang định xin Thẩm nương tử thứ lỗi cho đây này.” Nói đoạn, nàng ta hô nha hoàn bưng lên một chén trà để cho nàng tạ lỗi.
Thẩm Lan nghi ngờ Dữu Tú Nương thấy thủ đoạn mềm dẻo không làm gì được nàng, sợ nàng đi mất nên sắp sửa dùng biện pháp mạnh.
Thẩm Lan liếc nhìn chén trà kia, nắp trà vẫn đang đậy kín, không rõ ở trong có gì, có bỏ thuốc hay không, nàng định bụng cứ cầm lấy không đụng vào là được.
Ai ngờ nha hoàn kia không hiểu sao cứ thế vọt tới trước, khiến hơn nửa chén trà nóng bị tạt ra ngoài.
Thẩm Lan đang ngồi, nửa tay áo còn bị Dữu Tú Nương nắm chặt, nàng trốn không kịp, chỉ có thể nghiêng đầu sang bên đồng thời giơ tay trái lên che chắn.
Nước trà nóng hổi cứ thế hắt lên cánh tay của Thẩm Lan.
“Mấy người làm gì đó!” Thu Diên vừa lo vừa tức. Dư ma ma đứng cạnh cũng hoảng hồn, thiếu chút bật kêu thành tiếng.
Cơn đau ập tới, Thẩm Lan cũng bất chấp biểu cảm ngạc nhiên, thương tình hoặc mỉa mai của đám người, chỉ lo vội vàng đứng lên.
Cạnh mái đình này có một dòng suối nhỏ, Thẩm Lan vén tay áo, nén đau ngâm nửa cánh tay vào dòng suối đang chảy.
“Ai nha, bỏng rồi sao?”
“Sao lại không biết liêm sỉ đến thế nhỉ, dám vén tay áo lên trước mặt bàn dân thiên hạ như thế.”
“Cái lũ ngu dốt này! Bảo dâng chén trà cũng không nên!”
Phía sau vọng lên tiếng Dữu Tú Nương đánh chửi nô tỳ, mọi người có lẽ cũng hơi không đành lòng, nhưng không dám trái ý Dữu Tú Nương, chỉ đành cúi đầu im lặng. Có vài người nịnh nọt vuốt ve Dữu Tú Nương, lại có một số kinh ngạc Thẩm Lan vậy mà dám vén tay áo để lộ cánh tay trắng muốt ra ngoài.
Những rối rắm sau lưng chỉ khiến Thẩm Lan vô cùng chán ghét. Dữu Tú Nương làm mẹ, không lo dạy dỗ Quan Tăng biết phải trái đúng sai, lại cho rằng Quan Tăng bị đánh, nàng ta sẽ ra mặt đánh lại thay Quan Tăng, cho nên mới nghĩ ra ý tưởng nhục nhã nàng trước, sau đó lại hủy đi dung nhan nàng.
Đúng là trẻ hư cũng tại gia đình.
“Phu nhân, ngài có sao không?” Thu Diên sợ đến độ sắp òa khóc.
“Nhanh lên! Ở đây có thuốc mỡ.” Dữu Tú Nương đánh chửi nha hoàn một hồi, rồi nhanh nhẹn quát bảo nha hoàn đi lấy thuốc thoa bỏng. Dư ma ma thấy thế, vội vàng đi lấy thuốc tới đưa cho Thẩm Lan.
Thẩm Lan nào dám dùng thuốc Dữu Tú Nương đưa, sợ bên trong trộn thứ gì không rõ gốc gác, nàng thà ngồi đó ngâm tay trong suối đủ ba mươi phút.
“Không cần.” Thẩm Lan nhịn đau, nhẹ giọng cười nói, “Ta da dày thịt béo, ngâm suối là đủ rồi.”
Dữu Tú Nương thấy nàng đau đến độ chảy mồ hôi, tóc mai hai bên đều ướt bết cả lại, rốt cuộc cảm thấy vừa lòng: “Là tự cô không cần thuốc ta đưa đấy. Nếu mà có sẹo, chớ có tới trách ta.”
Thẩm Lan thấy nàng ta ngập tràn vẻ đắc ý, cố nhịn cơn tức đáp: “Không đâu.”
Thấy nàng nén giận nuốt cục tức, Dữu Tú Nương mới cười khanh khách đứng dậy tiếp tục bữa tiệc, cũng mặc kệ Thẩm Lan đang ngâm tay trong suối.
“Mấy người này sao có thể gian ngoan độc ác như vậy.” Thu Diên tức giận phừng phừng, “Phu nhân, chúng ta nhanh về nhà thôi! Trong phủ có thuốc bôi, chứ ngâm nước suối thì có tác dụng gì chứ.” Nói đoạn định túm lấy Thẩm Lan.
“Đừng vội.” Thẩm Lan lắc đầu, vẫn tiếp tục ngâm tay dưới suối để dòng nước rửa qua vết thương.
Nước suối tháng ba vẫn còn cái rét lạnh đầu xuân, sau ba mươi phút, Thẩm Lan nhấc tay lên kiểm tra vết thương thì nửa cánh tay đều đã tê cứng vì lạnh.
May mà trà nóng cách một lớp áo quần, lại thêm Thẩm Lan xử lý kịp thời, cánh tay vẫn chưa bị sưng phồng lên.
Thẩm Lan khẽ thở phào. Lỡ mà bị bỏng diện tích lớn thế này rồi nhiễm trùng sốt cao, khả năng tử vong cực kỳ lớn.
Thấy nàng đứng lên, bữa tiệc trong đình cũng ngừng lại, Dữu Tú Nương ân cần hỏi han: “Thẩm nương tử ra sao rồi?”
Thẩm Lan nhìn nàng mỉm cười, khẽ khàng đáp lại: “Phiền phu nhân quan tâm, đã không còn gì đáng ngại nữa.” Nói rồi, nàng ngẩng lên nhìn mặt trời chính Ngọ, không hề biến sắc nói: “Sắc trời đã tối, ta xin mạn phép cáo từ.”
Dữu Tú Nương đã thỏa mãn, cũng không cố giữ lại nàng, để mặc Thẩm Lan đi khỏi.
Tiệc tan, Dư ma ma theo Dữu Tú Nương rời đi, lại vờ dừng lại trong đình để sửa khăn, rồi né khỏi những người khác đi vòng sang núi giả phía ngoài tòa đình.
Nơi đó đã có một người đàn ông trung niên khuôn mặt trắng nõn, mặc cái áo trực chuyết đứng đợi sẵn. Vừa thấy Dư ma ma bước vào, ông ta vội hỏi: “Bị thương có nặng không?”
Dư ma ma biết ông ta muốn hỏi về ai, thế là lắc đầu: “Ta nhìn qua rồi, chỉ hơi sưng đỏ thôi, chắc chắn không để lại sẹo.”
Người đàn ông giở giọng trách móc: “Sao bất cẩn quá vậy!”
Nhắc tới việc này, Dư ma ma cũng tức giận trong lòng, há mồm mắng chửi: “Ai biết Dữu Tú Nương kia kiểu gì. Con trai sinh sự bị người ta đánh, nàng ta liền muốn huỷ dung mạo người khác, đúng là hạng người độc ác!”
Người đàn ông kia thở dài: “May mà không sao.”
Dư ma ma cũng cho rằng như thế, lại vội hỏi: “Ngài cũng thấy rồi đấy, thấy ra sao?”
“Được lắm được lắm! Quả thực là giai nhân tuyệt sắc bậc nhất thiên hạ.” Người đàn ông kia nhớ tới mỹ nhân ban nãy, ngơ ngẩn thốt lên.
Dư ma ma thấy bộ dạng ngờ nghệch của ông ta, bất mãn nói: “Cái đồ ngốc nhà ngài, vừa gặp người mới đã quên được người cũ ngay!”
Thái giám kia vội vã ôm ấp dỗ dành bà ta, luôn miệng nói: “Cô nương tốt ơi”, “Kiều nương đừng giận ta mà.”
Dư ma ma lúc này mới giận dỗi liếc nhìn, hơi giãn khuôn mặt ra: “Bấy nhiêu có đủ ngài đem hiến cho Vương đại đang chưa?”
Người đàn ông mừng rỡ gật gù liên tục: “Đủ rồi đủ rồi.” Nói rồi ông ta lại cười: “Kiều nương yên tâm, có bậc giai nhân thế này nàng nhất định có thể hủy đi nô tịch, vào cung làm Tổng quản. Ta đây cũng có thể giành được niềm vui của Vương đại đang, thăng quan tiến chức.”
Dư ma ma khịt mũi một cái. Cái thứ đần độn này sao bì kịp với thái giám đối thực năm đó của mình.
Bà vốn là Tổng quản thân cận của Vĩnh Ninh trưởng công chúa. Năm ấy ở Kinh đô đối thực với thái giám trong phủ, ngày tháng trôi qua thoải mái biết nhường nào. Ngờ đâu Kinh đô bị tấn công, thái giám đối thực của bà cứ thế bỏ mạng, bà phải chạy nạn tới Hồ Quảng rồi bị người ta bán vào nha môn Tri phủ, làm sao có thể sung sướng như ngày còn ở phủ Công chúa.
Bà ta vốn định bụng gom góp đủ tiền rồi trở lại Nam Kinh, tiếp tục vào cung hầu hạ công chúa. Ai ngờ lại chờ được tới Khoáng Giám Thuế Sứ, tất nhiên phải nắm lấy cơ hội này tìm một thái giám đối thực khác trước rồi hãy quay lại phủ Công chúa tiếp tục hưởng phúc!
Hai người trốn trong núi giả ân ái một phen, Dư ma ma sau đó sửa sang lại xiêm y, cất bước rời khỏi.
Chú thích:
*Thời xưa người ta phân chia các tầng lớp trong xã hội theo Tứ dân tuần tự là Sĩ, Nông, Công, Thương. Trong đó danh giá nhất, cao quý nhất là Sĩ: tầng lớp có học hành, được xem là trí thức. Còn thấp kém nhất là Thương: làm ăn buôn bán. Do đó các nàng có thể hiểu được lý do Dư ma ma ngạc nhiên khi Thẩm Lan dám đáp trả, vì trong ý thức của bà ta (đại diện cho cái nhìn của những người cùng thời) người như Thẩm Lan thấp cổ bé họng, chẳng là thá gì cả. Chi tiết về Tứ dân tham khảo tại đây (tiếng Việt)
1 Khóa Lỗ Ban còn gọi là khóa Khổng Minh, tương truyền xuất hiện cuối thời Xuân Thu. Truyền thuyết kể rằng vào thời Xuân Thu, Lỗ Ban, một người thợ thủ công nước Lỗ, đã làm một món đồ chơi có thể lắp ráp và tháo rời từ 6 mảnh gỗ để kiểm tra xem con trai mình có thông minh hay không. Người con trai làm việc cật lực cả đêm cuối cùng cũng tháo được khóa Luban. Trên thực tế, đây chỉ là truyền thuyết, khóa Lỗ Ban còn được gọi là khóa Khổng Minh, Biệt Muộn Côn, Lục Tử Liên Phương, Mạc Nại Hà, Nan Nhân Mộc v.v. Nó có nguồn gốc từ kết cấu mộng gỗ đầu tiên trong kiến ​​trúc Trung Quốc cổ đại.
2 Hồng Môn Yến là một sự kiện thời Xuân Thu, bình thường dùng để ám chỉ các tình huống nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng thật ra lại là một cái bẫy nguy hiểm