Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Ta Không Muốn Sinh Hài Tử - Chương 25




Sự kiện tướng nhi qua đi, cuộc sống của Miêu Nhi cũng khôngcó nhiều thay đổi, Ngô Tô Nhi lại không cho Miêu Nhi xuốngruộng cùng nhau làm việc, dù sao bây giờ cũng chưa đến thời điểnthu hoạch đậu nành, Miêu Nhi liền rơi vào thanh nhàn, chỉ việc

ở nhà nhóm lửa, giặt quần áo và thêu hoa, này là do Ngô Tô Nhivẫn còn đốc thúc rèn luyện, chính là vẫn không có nhiều tiếntriển.

Như thế lại qua nửa tháng, đúng với thời điểm để thu hoạchlúa, bởi vì trong nhà trồng lúa, người dân thường hướng bờ sôngchạy đến nên Vương Nhị cùng Vương Đại Trụ liền thay phiên nhautrông ruộng lúa nước nhà mình.

……

Chạng vạng tối, Vương Đại Trụ đầu tiên đem cuốc về nhà trước sauđó lại đem một cái xẻng hướng ruộng nước nhà mình đi đến, cẩnthận kiểm tra đường mương dẫn nước có hay không bị tắc nghẽn,nhìn trong nước lại thấy có một tia màu hồng chảy qua, Vương ĐạiTrụ lắc đầu, thầm nghĩ chắc là do nhìn dòng nước quá lâu nên bịhoa mắt, lại tiếp tục công việc gia cố thêm đường mương, lập tứcliền phát hiện có chỗ không thích hợp, đích thật là có hỗn huyếtchảy xuống dòng nước.

Vương Đại Trụ liền cầm cái xẻng dọc theođường mương mà đi, xa xa liền nhìn thấy ở bờ sông, nơi bắt đầucủa đường mương có một thân hình màu xám. Vương Đại Trụ tronglòng cả kinh, một bên kêu các thôn dân đang bận rộn ở phụ cậnruộng nước, một bên rất nhanh đem người ở trong mương kéo đira. Vương Đại Trụ cẩn thận đưa tay lên mũi dò xét hơi thở củangười lạ, thở phào nhẹ nhõm, cũng may là vẫn còn có một tia hơi

thở.

Mọi người trong chốc lát vây quanh lại đây, có người nhận ra đâylà một ca nhi sống ở thôn kế bên “Cũng là một ca nhi đáng thương,trong nhà thì phụ mẫu đều mất sớm, ngày ngày còn phải chịu hànhhạ từ Thẩm sao sao, thúc thúc lại là một tên tửu quỷ”

“Mấy ngày trước ta lên thăm cô cô, nghe được Thẩm sao sao củahắn có ý định bán ca nhi này cho Tử Nhân Nha Tử” Xung quanhcác thôn người dân phần lớn đều thông hôn với nhau, nên cácthôn thành ra đều có chút thân thích.

“Thật là nhẫn tâm, Tống Nhân Nha Tử tâm địa đen tối, sẽ đem nhihướng địa phương kia mà bán đi”

“Chứ không phải là trốn tới đây sao?” Có người đoán.

Tóm lại có vài người nhận thức ca nhi này nhưng đều sợ phiền toáiđến mình, nên không một ai đứng ra giúp đỡ. Vương Đại Trụ xemsắc mặt người nọ càng lúc càng tái đi, đỡ hắn lên vai của mình sauđó cố gắng đứng dậy “Làm phiền mấy vị thúc thúc bá bá giúp tamang xẻng đem về nhà của ta, ta trước tìm đại phu cho hắn nhìnthử xem”

Tất cả mọi người trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, tranh nhau nóicam đoan sẽ mang xẻng đem về.

Ngô Tô Nhi cùng Miêu Nhi đang bận rộn ở trù phòng, nghetrong viện Đại Trụ một tiếng lại một tiếng kêu to, đều vội vàngchạy đi ra, nhìn thấy Đại Trụ trên lưng mang thêm một người trởvề, tất cả đều chấn động. Ngô Tô Nhi tiến lên giúp đỡ mang ngườinọ xuống, cau mày nói: “Đây không phải là ca nhi của Lý gia sao,việc này là như thế nào?”

“A sao, con cũng không rõ ràng lắm, con từ đường mương của nhàmình vớt lên được” Đại Trụ thành thật đáp.

“A sao, trước đem hắn vào nhà đã, con nhìn hắn có vẻ như không tốtlắm” Miêu Nhi tiếp lời nói.

Ngô Tô Nhi cùng Miêu Nhi đem người nọ đặt vào trong phòngcủa Miêu Nhi, lại nhanh chóng đem một chậu nước ấm tới,chuẩn bị giúp hắn lau thân mình, dự định mặc cho hắn một bộquần áo khác thay thế cho bộ đã bị ướt, chờ Miêu Nhi đem bộđồ màu xám trên thân hắn cởi ra, liền bị các vết thương lớn nhỏtrên người hắn làm cho hoảng sợ “A, A sao, nhìn xem, hắn là bị làmsao vậy?” Miêu Nhi cầm khăn nóng trong tay không dám lauxuống.

Ngô Tô Nhi vừa thấy, cũng thở dài một hơi “Còn không phải bịThẩm sao sao của hắn đánh sao, mỗi lần sang thôn bên đó đềunhìn thấy Thẩm sao sao đánh nó, đem đồ tới đây đi, miễn chotiểu hài tử con bẩn mắt”

Miêu Nhi lấy ra một bộ quần áo của mình, Ngô Tô Nhi nói hắnso với mình lớn hơn ba tuổi, chính là mặc quần áo của Miêu Nhi vẫn còn có chút lớn, trên người gầy chỉ còn trơ một bộ xươngcốt, vóc dáng cũng nhỏ, nốt ruồi nơi mắt trái cũng đậm, chính làrất nhỏ, tuyệt không giống nốt ruồi của ca nhi mười một tuổi. Nốtruồi nơi khóe mắt khi sinh ra liền đã định, lớn nhỏ cũng là theothân thể lớn lên mà lớn lên.

Đại Trụ thừa dịp Ngô Tô Nhi cùng Miêu Nhi lau mình chongười nọ liền chạy đi mời đại phu đến, đại phu híp híp mắt cẩnthận xem xét thương thế của ca nhi kia “Không có việc gì, hắn bởivì ngâm dưới nước nên bị cảm lạnh dẫn đến hôn mê, làm cho thânthể hắn ấm lên là được, uy cho hắn chút thức ăn nóng dễ tiêu, vềsau lại tẩm bổ liền không khác người bình thường cho hắn”

Ngô Tô Nhi cảm tạ đại phu xong, lại cầm vài trái trứng gà đưacho hắn, kêu Đại Trụ đi ra ngoài cửa tiễn hắn ra về. Miêu Nhivì muốn lấy thêm cho ca nhi nọ tấm chăn liền cũng đi ra sân.

……

Đến tối, Vương Nhị mới trở về, như cũ ở trong sân đặt một cáibàn, người trong nhà vừa nói về chuyện ca nhi hôm nay, vừa ăncơm.

“Ca nhi trong phòng kia kêu Lý Giai Nhi, thật là đáng thương, cũngkhông biết gặp phải bao nhiêu đau khổ mới phải nhảy xuống sông”

Ngô Tô Nhi múc một chén canh cho Vương Nhị nói“Nếu Đại Trụ không mang trở về thì chuyện ca nhi này cũng khôngliên quan đến mình, còn nếu đã mang về thì nếu giúp được gì liềngiúp đi” Vương Nhị một bên há mồm ăn canh, một bên nói.

Đang nói thì bỗng nhiên trong phòng truyền ra một trận âm thanhđỗ vỡ, Miêu Nhi liền buông bát xuống, hướng trong phòng điđến.

“Các ngươi đừng tới đây, ta sẽ không đi đến kỹ viện đâu”

Miêu Nhi xốc rèm cửa lên thì nghe thấy một trận tiếng la khàn khàn, tậptrung nhìn vào, Lý Giai Nhi đang cầm cái kéo để may vá thêu thùacủa Miêu Nhi, hướng về phía cửa la lên.

Ngô Tô Nhi đem Miêu Nhi kéo ra phía sau, nhẹ giọng nói: “Giai Nhi không nhớ rõ Vương sao sao sao? Ta lần trước đã cho ngươimột khối bánh bột ngô”

“Ngươi không cần lại đây, đừng nghĩ lừa ta đi kỹ viện, ta chết cũngkhông đi đâu” Lý Giai Nhi đem cây kéo chỉa hướng chính mình hôlên.

“Đừng sợ, chúng ta là đem con từ bờ sông vớt lên, Thẩm sao saocủa con không biết đâu” Ngô Tô Nhi trong lòng một trận khiếpsợ, cư nhiên muốn đem một hảo hảo nhi bán cho kỹ viện.

Ngườidân làng Lý dù có khó khăn đến như thế nào nếu như vẫn còn mộtcon đường sống thì sẽ không bao giờ nghĩ đến đem đứa nhỏ bán đi,dù không còn biện pháp nào đi chăng nữa cũng sẽ không bán chokỹ viện.

Lý Giai Nhi lại đề phòng, nhìn Ngô Tô Nhi một hồi lâu, mới bỏ kéoxuống, một bên khóc nấc lên “Vương sao sao, người cứu cứu con, conviệc gì cũng làm, không cần đem con bán cho tiệm ăn, ô..ô..”

Ngô Tô Nhi chậm rãi vỗ vai Lý Giai Nhi nói: “Đừng nóng vội, đểchúng ta nghĩ biện pháp, đói bụng chưa, trước đứng lên ăn một chútgì đã”

Đại Trụ đã muốn đem tới một chậu nước ấm, tay chân có chút luống cuống nói: “Ngươi rửa mặt đi, chúng ta, chúng ta sẽ khôngcho Tống Nhân Nha Tử vào”

Lý Giai Nhi chậm rãi dừng lại tiếng khóc, rửa mặt, đi theo Ngô Tô Nhi đến trong viện ngồi, chờ Miêu Nhi đi lấy thêm cho hắn mộtbộ bát đũa khác, liền từng ngụm từng ngụm ăn vào, hiển nhiên làthực đói, nhưng là, hắn lại ngừng ăn, chỉ uống thêm nửa bát canhliền buông đũa xuống.

“Sao thế, như thế nào lại không ăn nữa?” Ngô Tô Nhi thân thiết hỏi.

“Con ăn chừng này là no rồi, con sẽ cố gắng làm việc, chỉ cần ăn mộtchút là tốt rồi, Vương sao sao, người mua con đi, con thật sự chỉ ănmột chút” Lý Giai Nhi quỳ trên mặt đất cầu xin nói: “Thẩm sao saođã đem con bán cho Tống Nhân Nha tử, con thật vất vả mớithoát ra được, các người mua ta đi, con thực sự sẽ không lười biếng”

“Con trước đứng lên đã, Tống Nhân Nha Tử đưa cho Thẩm saosao bao nhiêu tiền?” Vương Nhị kéo Lý Giai Nhi hỏi.

“Con trốn ở trong phòng nghe được là hai lượng bạc” Lý Giai Nhithấp giọng nói, liền khẩn cấp nói thêm “Con sẽ làm việc, sẽ không đểcác người bỏ tiền ra vô ích”

“A sao, chúng ta lưu hắn lại đi, con vẫn còn hai lượng bạc, con nguyệný đem ra” Vương Đại Trụ đột nhiên chen vào nói.

Ngô Tô Nhi thở dài một hơi: “Chờ ngày mai đi tìm Tống Nhân NhaTử nhìn xem, bây giờ ăn cơm đã, nhà chúng ta cũng không thiếuchút lương thực ấy, con trước ăn no đi”