Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Ta Không Muốn Sinh Hài Tử - Chương 39




Miêu Nhi từ khi biết kế hoạch của bọn lưu dân thì liền xé nhấtkiện ngoại sam của mình ra làm thành hai cái khẩu trang đơn giảnsau đó đeo lên trên mặt của mình và Lý Học Tuấn, mạo hiểm xôngvào nơi nguy hiểm, đến nơi bọn lưu dân nâng tử thi của ngườibệnh lên phía trước, làm lỗ hổng xuất hiện.

Miêu Nhi áp chếnội tâm đang mừng như điên ở trong lòng, giúp đỡ Lý Học Tuấn

chờ khi có cơ hội liền xông ra ngoài. Đại đa số lưu dân vì sợ ôndịch cũng không có theo sát phía sau tử thi của người bệnh màvẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Bọn lính chính là nhất thờibị thất kinh, chờ sau khi bọn người dẫn đầu mang tử thi ngườibệnh ra bên ngoài xong sau đó sẽ bắt đầu phản kích lại, tàn sáthàng loạt tất cả những người còn lại.

Miêu Nhi giúp đỡ Lý Học Tuấn cẩn thận theo bọn lưu dân rabên ngoài, chờ sau khi bọn lính tàn sát mọi người chấm dứt, quanquân có đầu óc nhất định sẽ phái một đội nhân mã đuổi theo giếttất cả những người đã chạy thoát, nếu đi theo bọn lưu dân, mụctiêu bị truy sát sẽ rất rõ ràng, hơn nữa thân thể suy yếu của Lý HọcTuấn rất có khả năng sẽ bị lây bệnh.

“Học Tuấn ca, quan binh nhất định sẽ phái người truy lại đây,chúng ta sẽ hướng về phía ngọn núi mà đi” Miêu Nhi ôm Lý Học Tuấn thấp giọng nói.

“Cẩn thận một chút, Miêu Nhi” Lý Học Tuấn gật đầu nói.

Miêu Nhi đỡ Lý Học Tuấn rẽ vào một con đường nhỏ, vừa đikhông bao lâu liền nghe thấy tiếng vó ngựa ở nơi mình vừa rờikhỏi truyền đến, sau đó là một trận tiếng kêu thảm thiết. Miêu Nhi sợ đến sắc mặt tái nhợt, Lý Học Tuấn một bên che miệng củaMiêu Nhi lại, một bên đè đầu của Miêu Nhi ngồi xổmxuống, lá cây trên núi đa số đều bị châu chấu cắn gần hết, chỉ cóthể dùng mấy thân cây lớn để che dấu tung tích.

Lý Học Tuấn cẩn thận nghe ngóng tiếng vang của đại đao khi vunglên, quan binh đuổi theo lưu dân tiến hành một hồi giết hại xong,thả một mồi lửa lên thi thể rồi sau đó quay đầu ngựa trở về,không có tìm kiếm ở chung quanh. Lý Học Tuấn thở ra một hơi nhẹnhõm, buông Miêu Nhi đang ôm ở trong lòng ra, vừa nhấc đầuliền thấy cách đó không xa ở dưới thân cây đại thụ có một ngườida đen thui đang ngồi, con mắt phóng tinh quang nhìn chằm chằmchính mình cùng Miêu Nhi ở trong lòng.

Người nọ cao thấp đánh giá Miêu Nhi cùng Lý Học Tuấn vài lần,sau đó lộ ra khuôn mặt tươi cười dữ tợn, dùng ngữ khí khẳng địnhnói: “Các ngươi không phải là nạn dân từ phương Bắc đến”

“Cái gì phương Bắc với không phương Bắc, hiện tại nơi này củachúng ta không phải cũng bị nạn hạn hán cùng nạn châu chấu sao,mọi người đều là nạn nhân” Miêu Nhi hung tợn trừng mắtngười nọ nói.

“Miêu Nhi, đừng để ý đến hắn, chúng ta trước nên rời đi nơi này, ởđây cách trấn trên quá gần, binh lính sẽ dễ dàng phát hiện rachúng ta, không an toàn” Lý Học Tuấn lôi kéo Miêu Nhi nói.

Miêu Nhi hừ một tiếng, cẩn thận giúp đỡ Lý Học Tuấn hướng vềphía trước mà đi. Lựa chọn của Miêu Nhi đó là quay về thônHoàng Hà, dân cư nơi đó không giống dân cư ở trấn Tảng Đá, tậptrung cùng một chỗ, hơn nữa đó lại là địa phương mà mình quenthuộc, trọng yếu hơn chính là Miêu Nhi nhớ mọi người trongnhà vẫn còn đang ở lại làng Lý.

Đi được một đoạn đường, cái người mà cả thân đều đen kia vẫn đitheo phía sau không rời. Miêu Nhi xoay người, quát lớnnói: “Này, ngươi sao lại như thế hả? Ngươi cứ đi đường của ngươi,không cần phải đi theo chúng ta”

“Ai, tiểu ca nhi, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, kết bạnvới nhau đi, đi với nhau cũng có thêm người giúp đỡ, các ngươicũng đỡ mệt hơn, được không?” Người nọ quyệt miệng nói.

Đúng thật là Miêu Nhi cùng Lý Học Tuấn một là tiểu ca nhi, một làngười bệnh cùng một lưu dân có vẻ tráng niên đi theo chỉ có lợichứ không có hại.

Người nọ tự nhiên đi tới, lấy một cánh tay khác của Lý Học Tuấnquàng lên vai mình, lập tức Miêu Nhi liền cảm thấy sức nặngtrên người mình nhẹ đi hẳn.

Lý Học Tuấn nhìn cái trán hơi hơi đổ mồ hôi của Miêu Nhi, lễphép nói: “Tại hạ là Lý Học Tuấn, vị ca nhi này chính là bạn đời củata, tên Vương Miêu Nhi, huynh đài họ gì?”

“Ta họ Triệu, ở trong nhà đứng hàng thứ hai, cứ gọi ta là Triệu Nhịlà được” Triệu Nhị giúp đỡ Lý Học Tuấn tránh một nhánh cây, đáp.

Ba người không dám nghỉ ngơi, từ buổi trưa vẫn cứ đi đến lúc mặttrời lặn. Sau khi thấy được một rừng cây có vẻ khá dày đặc hơn sovới rừng cây phía sau, lúc này Triệu Nhị mới nhìn hai người sắcmặt tái nhợt ở bên cạnh, nói: “Trước nghỉ ngơi một lát”.

Miêu Nhi tìm một nơi có vẻ khá bằng phẳng, giúp đỡ Lý HọcTuấn ngồi xuống, sau đó cẩn thận lật lên một đống cây mây trụi lủiở chung quanh, đến khi tìm được một cây mây tráng kiện có màuxám thì nhãn tình lập tức sáng lên, lấy ra tiểu đao vẫn dấu ở tronglòng, cẩn thận đem cây mây mở ra, bên trong vẫn là xanh biếc,từng giọt từng giọt bọt nước chậm rãi chảy ra.

Loại cây mây này,bộ dạng đặc biệt tráng kiện, rễ cây so với đại thụ còn đâm sâuhơn, thân cây chứa đựng số lượng nước cực lớn, trước kia khi ĐạiTrụ mang Miêu Nhi vào rừng đùa giỡn, khát nước liền trực tiếpmở thân cây mây này ra mà uống.

Miêu Nhi thật cẩn thận hứng xong nửa bình nước liền đưa choLý Học Tuấn uống: “Học Tuấn ca uống nhanh đi, uống xong ta lại đitìm thêm”

Triệu Nhị vừa rồi vẫn hưng trí bừng bừng nhìn hành động của Miêu Nhi, khi thấy thân cây mây chảy ra nước, mới bừng tỉnh đạingộ, khẩn cấp cầm một thân cây mây khác lên, dùng sức bẻ gãy,nhưng đó chỉ là một cây mây đã khô héo.

Miêu Nhi “xích” một tiếng bật cười, chờ Lý Học Tuấn đã uốngtốt lắm, đem bình nước đưa qua “Đem cái miệng bẩn của ngươi lausạch sẽ xong rồi mới được uống, thật không biết ngươi làm chotrên người trở nên đen thui để làm cái gì”

Triệu Nhị vén vạt áo lên, lấy nơi có vẻ sạch sẽ nhất trên áo, đemmặt cùng hai cánh tay lau sạch, sau đó tiếp nhận bình nướcnói: “Ta nghe người ta nói nếu đem rơm rạ đốt thành tro sau đóbôi lên khắp người thì sẽ không bị lây ôn dịch”

“Vậy mà ngươi cũng tin” Miêu Nhi trào phúng nói.

“Ân, dù sao có vẫn còn hơn không a, đúng rồi, vừa rồi sao ngươibiết trong gốc cây mây kia có nước?” Triệu Nhị chẳng hề để ý nói.

“Ha ha, cũng không có gì, chỉ cần nhìn các cục nổi lên trên đó làbiết” Lý Học Tuấn ngăn Miêu Nhi đang muốn cười nhạo lại,cười giải thích nói.

Miêu Nhi hừ một tiếng, lấy bình nước lại sau đó tiếp tục tìmcác gốc cây mây khác để lấy nước.

Nửa đêm, Miêu Nhi bị đói tỉnh, đã muốn một ngày chưa đượcăn này nọ. Miêu Nhi khó chịu ấn ấn cái bụng đang biểu tình,trằn trọc xoay người qua lại. Lý Học Tuấn ngủ ở bên cạnh cũng bịđánh thức “Miêu Nhi, làm sao vậy?”

“Học Tuấn ca, ta hảo đói” Miêu Nhi khổ sở nói.

Lý Học Tuấn ngẩn người, liền đem Miêu Nhi kéo vào trong lòng“Mau ngủ đi, ngủ sẽ không cảm thấy đói bụng, ngày mai trời sáng,chúng ta sẽ đi tìm thức ăn, được không?”

“Ân” Miêu Nhi nhẹ nhàng kêu một tiếng, đem thân mình lui sátvào trong lòng ngực của Lý Học Tuấn, lại mơ mơ màng màng chìmvào giấc ngủ.

“Lý lão đệ, ngươi là bị thương đến nội tạng đi, ta có biết chút ythuật, nếu được, cho ta xem thử, có lẽ sẽ tìm được phương phápgiúp ngươi nhanh hảo lên” Triệu Nhị thấy Lý Học Tuấn hoạt độngmạnh một chút liền lớn tiếng thét lên, quan tâm nói.

Lý Học Tuấn đương nhiên là đồng ý, Miêu Nhi một bên giúp Lý Học Tuấn cởi quần áo, một bên ở trong lòng nói thầm “Hừ, mộtngười chỉ biết lấy tro bôi lên người, còn nói chính mình biết ythuật”

Triệu Nhị cẩn thận ấn ấn ***g ngực cùng bụng của Lý Học Tuấn, hỏiLý Học Tuấn cảm giác lúc bình thường và lúc đau đớn, gật gật đầunói: “Không đáng ngại lắm, chính là bị đánh mạnh nhiều lần, nộitạng bị đánh sâu vào, nếu cuộc sống có điều kiện hảo một chút,hẳn là đã sớm tốt lắm, hiện nay cũng chỉ có thể chậm rãi dưỡng”.

“Hừ, nói đến nói đi, không phải vẫn như cũ” Miêu Nhi đối vớihành vi của bọn lưu dân phương Bắc lúc ấy có thành kiến rất lớn.

Triệu Nhị có chút nghĩ không thông, liền hỏi “Miêu Nhi, ta như thếnào đắc tội với ngươi”

“Miêu Nhi, đừng náo loạn, Triệu Đại ca không giống bọn lưu dâncướp bóc đó” Lý Học Tuấn ngăn Miêu Nhi lại, nói lời xin lỗi đốivới Triệu Nhị “Thời điểm lúc bọn lưu dân vọt vào thôn trấn, đã đếnnhà của ta để cướp bóc làm Miêu Nhi thực sợ hãi, Triệu Đại cađừng để ý”

“Thương thế của ngươi là do bọn họ gây ra sao, bọn họ không phảinói là chỉ đọat lương thực thôi sao!” Triệu Nhị có chút kinh ngạcnói.

“Lòng người không đáy, xà muốn nuốt voi, chỉ đoạt lương thực,hừ” Miêu Nhi ở chữ “chỉ đoạt” càng tăng thêm khẩu âm.

“Được rồi, được rồi, Miêu Nhi, ngươi xem không phải ta đã muốnkhông có chuyện gì nữa sao, chúng ta đi tìm chút thức ăn đi, tađói rồi” Lý Học Tuấn sờ sờ đầu Miêu Nhi, ôn nhu nói.

Triệu Nhị cẩn thận giúp đỡ Lý Học Tuấn đi cách xa Miêu Nhi,khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, xem ra chính mình lúc trước cổđộng lưu dân cũng không phải hoàn toàn chính xác a.

“Uy, mau cùng đi tìm đi, ngươi còn muốn chúng ta tìm thức ăncho ngươi” Miêu Nhi quay đầu lại, đối với Triệu Nhị đang đứngnhư trời chồng tại chỗ hô.

Núi rừng sau khi bị hạn hán cùng nạn châu chấu hai tầng songsong công kích, muốn tìm được thức ăn không phải là chuyện dễdàng, Miêu Nhi cố gắng mở to đôi mắt cẩn thận ở xung quanhtìm kiếm, muốn tìm xem có còn một ít rau dại sót lại hay không.

“Xem, đó là cái gì” Triệu Nhị chỉ vào một cục tròn tròn ở trên thânđại thụ không xa kêu lên.

Miêu Nhi ngẩng đầu nhìn thì lập tức bị hoảng sợ, là một cái tổong thật lớn, lập tức lại bị vui sướng tràn ngập, trước mắt bắt đầuhiện lên một màu vàng óng ánh, mũi còn có thể ngửi được mùihương ngọt ngào của mật ong.

Bên trong tổ ong trống rỗng, Miêu Nhi phải đem toàn bộ tổong đập nát mới tìm được một khối nhỏ mật ong, dùng dao cẩnthận cắt thành ba miếng, cầm một khối khá lớn đưa cho Lý HọcTuấn.

“Miêu Nhi, ngươi ăn đi, ta không thích vị ngọt của mật ong” Lý HọcTuấn đưa phần của mình cho Miêu Nhi nói.

“Không được, không thích ăn cũng phải ăn, huynh phải nhanhnhanh đứng lên mới được” Miêu Nhi trừng hai mắt nói, đemkhối mật nhét vào trong miệng của Lý Học Tuấn.

Sau đó, Miêu Nhi tìm được một ít rau dại đã khô héo, ba ngườicố sức nuốt một ít, sau đó cố sức đi một chút lại nghỉ một chút,đến khi trời sắp tối thì mới có thể nhìn thấy làng Lý đang ở xa xa,Miêu Nhi quát to một tiếng nghĩ tiến lên thì bị Triệu Nhị ngănlại.

“Chờ một chút, ta đi trước nhìn xem” Triệu Nhị đè vai Miêu Nhinói, chính mình bước nhanh tới trước xem thử, trước mắt là mộtmảnh cháy đen, chỉ có vài bức tường ương ngạnh là chưa chịu sập,đây hiển nhiên là đã bị quan binh một đường càn quét đi qua,phóng hỏa thiêu cả một thôn, trên mặt đất vẫn còn lưu lại dấuchân ngựa cùng mấy mũi tên được bắn ra.

Miêu Nhi giãy khỏi tay của Lý Học Tuấn, một bên quát to, mộtbên hướng sân nhà mình mà chạy tới.

………

“Cha, A sao, các người có nghe thấy tiếng ai đang gọi không, hìnhnhư là Miêu Nhi, Miêu Nhi đã trở lại rồi” Vương Đại Trụ đang tránhở dưới hầm cao hứng nói.

Ngô Tô Nhi lúc này mới khóc thành tiếng, Vương Nhị thật cẩn thậnđẩy nắp hầm ra “Miêu Nhi, có phải là con không?”

Miêu Nhi lảo đảo chạy đến trước cửa, chợt nghe thấy âmthanh quen thuộc của Vương Nhị từ hậu viện truyền đến, Miêu Nhi liền nghiêng nghiêng ngả ngả chạy ra phía sau, thì thấy VươngNhị đang từ hầm đi ra.

“Cha..” Miêu Nhi kêu một tiếng xong thân thể liền mềm nhũnngồi bệt xuống dưới đất.

Mấy hôm trước, quan binh vì phòng ngừa ôn dịch có thể tiếp tụclây lan, vùng nào có lưu dân thường xuyên lui tới, toàn bộ đều bịhỏa thiêu, có người chạy ra ngoài cũng bị bắn tên đến chết, maymắn Lý Giai Nhi thông minh nghĩ ra phương pháp có thể lẩn trốn ở

dưới hầm.

Làng Lý vì muốn dự trữ khoai lang cùng khoai tây chờcó lương thực trở lại nên nhà ai cũng có một cái hầm để trữ thứcăn. Lý Giai Nhi kêu tất cả mọi người nhanh chóng thu thập các đồdùng thiết yếu như thức ăn, nước uống, quần áo cùng công cụ đàobới chạy nhanh ra khỏi phòng đang bị cháy đi xuống hầm, tránh ởbên trong mấy ngày nay. Vương Nhị cùng Vương Đại Trụ không chỉđem hầm mở rộng ra gấp đôi, sợ quan binh quay lại, mọi ngườitrong nhà đã ở trong hầm hai ngày nay.