Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Ta Không Muốn Sinh Hài Tử - Chương 43




Năm trước, Miêu Nhi vốn định trở về, nhưng mấy cửa hàngcủa Lý Học Tuấn cuối năm đều phải quyết toán, đó đúng là thờiđiểm rối ren, hơn nữa Lý Học Tuấn muốn ngày đầu tiên của nămmới thắp hương cho Dương Tú Nhi, rồi sau đó mới cùng Miêu Nhi quay trở về Hoàng Hà thôn.

Miêu Nhi nghĩ nghĩ, nếu lưulại một mình Lý Học Tuấn, tuyệt đối hắn sẽ làm việc quá sức.

“Đây là buổi sáng đầu tiên của năm mới chúng ta thắp hương cho Asao, nhất định phải dậy sớm” Miêu Nhi đối với Lý Học Tuấnđang nằm ngủ ở bên cạnh, cường điệu nói, sau khi tai nạn lầntrước trôi qua, Miêu Nhi đều ngủ cùng với Lý Học Tuấn.

“Ân, ân, nhớ kỹ, mau ngủ đi” Lý Học Tuấn xoay người, đem Miêu Nhi ôm vào trong ngực.

“Nặng muốn chết, buông ra đi” Miêu Nhi nói thầm.

Lý Học Tuấn cười vỗ nhẹ Miêu Nhi đang cuộn thành một đoàn“Ha ha, ngủ đi”

Đại nạn vừa qua khỏi, lễ mừng năm không có khả năng chuẩn bị đủthứ giống như năm ngoái, nhưng không khí tân niên một chút cũngkhông kém.

“Đại Trụ, Giai Nhi ở viện cứu tế có phải hay không có chuyện” NgôTô Nhi lôi kéo Vương Đại Trụ hỏi. Lần trước, cho Lý Giai Nhi đi việncứu tế tặng chút đồ, sau khi trở về, Lý Giai Nhi bắt đầu có điểmkhông thích hợp, thường xuyên giấu mọi người, một mình đi việncứu tế, trên mặt cũng thường thường lộ ra thần sắc giãy dụa, cóvài chuyện hình như muốn cùng mình nói, muốn hỏi hắn nhưng lạikhông tìm được cớ.

“Ở trong viện cứu tế, có một ca nhi hóa ra là thân thích củaGiai Nhi” Vương Đại Trụ thành thật hồi đáp, hắn mỗi ngày ở việncứu tế cùng lão thợ mộc học tay nghề, biết mỗi lần Lý Giai Nhi đếnđó đều mang chút đồ ăn cấp cho một ca nhi nhỏ ngốc nghếch.

Ngô Tô Nhi nghe xong gật gật đầu, cũng chưa nói cái gì. Buổi tối,sau khi Vương Nhị trở về, Ngô Tô Nhi thương lượng cùng VươngNhị nói: “Lão thợ mộc kia cũng coi như là sư phó của Đại Trụ,trong nhà thêm một đôi đũa cũng không có việc gì, hai ngày sau đưa người đến nhà chúng ta đi”

“Ân, ngày mai kêu Đại Trụ đi nói trước” Vương Nhị vỗ vỗ bùn đấttrên người, đáp.

“Còn có chuyện của Giai Nhi, ta đã hỏi qua Đại Trụ, nói trong việccó người Giai Nhi nhận thức, hừ, từ đầu chúng ta đã biết chuyệncủa hắn, hắn còn có thể nhận thức ai ngoài con của tửu quỷ Lý lãonhị kia” Ngô Tô Nhi tức giận nói.

“Đừng tính toán nữa, Giai Nhi bây giờ đã tốt hơn rồi, về sau haichúng ta già đi, còn cần phải nhờ hai đứa bọn nó, nếu Giai Nhimuốn thì đem về đây cả đi” Vương Nhị khuyên nhủ.

“Ta còn không phải sợ về sau hai đứa nó quá vất vả” Ngô Tô Nhibất mãn nói.

“Yên tâm, Giai Nhi rất khôn khéo, nó đều biết đúng mực” VươngNhị lôi kéo Ngô Tô Nhi ra ngoài “Đi nào, ta sẽ nhóm lửa, ngươi mauxào rau đi”

Khi đang ăn cơm tối, Ngô Tô Nhi đem ý tứ của Vương Nhị nói vớiĐại Trụ “Con cứ nói trước với Vương lão sư phụ, hai ngày saurảnh rỗi, cha con sẽ đi với ngươi tiếp lão sư phụ trở về”

“Con hiểu rồi” Vương Đại Trụ đáp.

Ngô Tô Nhi nhìn thoáng qua thấy Lý Giai Nhi muốn nói lại thôi “Giainhi, có cái gì thì nói đi, đều là người một nhà, sau hai năm nữa,cha và A sao sẽ già đi, nhà này còn phải trông cậy vào con cùngĐại Trụ đảm đương”

“A sao, con không có ý tứ kia, chính là mấy ngày trước ở viện cứu tếthấy đệ đệ của con, nhị thúc cùng Thẩm sao sao cũng không còn,nhà con chỉ còn lại một mình nó, ta nghĩ nếu ta có thể giúp đỡ liềngiúp đỡ…”Lý Giai Nhi buông bát xuống, thấp giọng trả lời.

“Được rồi, được rồi, Giai Nhi nhanh ăn cơm đi, A sao không phảiđang trách con” Vương Đại Trụ giúp Lý Giai Nhi giải vây nói.

“Trong nhà cũng không để ý việc thêm một hay hai miệng ăn, A saochỉ sợ ca nhi kia cùng nhị thúc con có đức hạnh giống nhau, đếnlúc đó không phải là liên lụy đến các con sao” Ngô Tô Nhi phónghoãn ngữ điệu nói.

“Sẽ không, sẽ không, nó là người thành thật” Lý Giai Nhi vội vàngnói.

“Ân, con tự cân nhắc đi, trước cứ đem trở về, sau hai năm, nếuthấy nó không tốt, liền khiến cho nó đi ra ngoài” Ngô Tô Nhi nói.

“Conhiểu rồi, A sao” Lý Giai Nhi kinh hỉ, cam đoan nói.

Miêu Nhi thu thập đồ cho hai người hảo, chỉ cần chờ đến lúcthắp hương cho Dương Tú Nhi. Trước lễ mừng năm mới hai ngày, Lý Học Tuấn cuối cùng đem mấy mục để ý làm cho rõ ràng, mùngmột chợ đều không có bán hàng, đương nhiên cũng có lão bản ngụở trong *** thì cửa hàng cũng sẽ được mở ra, Lý Học Tuấn thựcquyết đoán, đem tiền thanh toán cho Hỏa Kế, phát ra tiền thưởng,đều đem các *** đóng lại.

“Không phải có Hỏa Kế nguyện ý lưu lại sao, như thế nào khôngmở cửa một vài ***?” Miêu Nhi cùng Lý Học Tuấn vây quanhbếp lò, một bên sưởi ấm, một bên rang đậu phộng ăn.

“Đều đóng, chúng ta sẽ có một năm thanh tịnh” Lý Học Tuấn đemđậu phộng đã được rang lấy ra, đáp.

Vài bếp lò ấp trứng gà, cũng chỉ có một bếp ấp ra được ba chú gàcon, các bếp khác trứng đều bị hư, hơn nữa ba chú gà con vẫn cònrất yếu ớt, dù được Miêu Nhi mỗi ngày tỉ mỉ chăm sóc, vẫn làbị chết mất một con, hai con còn lại tình huống cũng không mấylạc quan.

“Hai chú gà con mang về cho A sao đi, chúng ta cũng không có thờigian dưỡng” Lý Học Tuấn nhìn hai chú gà con màu vàng đang ởtrong tiểu khuông trên bếp lò nói.

“Ân, huynh mau đi xem thư đi, ba tháng sau thi rồi đó, trước đócòn phải đi một chuyến hàng nữa, thời gian không còn nữa đâu”

“Không có việc gì đâu, ta biết cân nhắc mà” Lý Học Tuấn cười nói.

Miêu Nhi sau khi về nhà mới biết trong nhà nhiều thêm hainhân khẩu, hơn nữa lại có thêm Lý Học Tuấn nên trong viện trànđầy ngưởi ở, có vẻ có chút chật chội.

“Qua năm, ta sẽ tìm người sửa nhà, lần sau trở về sẽ không cần ởnhà A sao nữa” Lý Học Tuấn cùng Miêu Nhi đi vào phòng, nhỏgiọng nói.

“Ân, cũng không cần sốt ruột, phòng của chúng ta không phải cũngrất rộng sao!” Lúc trước, phòng của Miêu Nhi cùng Lý HọcTuấn được chuẩn bị là một gian đại phòng, hơn nữa trong phòngkhông có gia cụ gì, so với người khác càng thêm rộng hơn rấtnhiều.

Đệ đệ của Lý Giai Nhi gọi là Lý Thạch, lúc trước Ngô Tô Nhi còn lolắng phẩm hạnh của nó, hiện tại đã yên tâm hoàn toàn. Theo nhưMiêu Nhi thấy thì đứa nhỏ kia không chỉ có hàm hậu, thànhthật, mà còn có chút đần độn, phản ứng chậm chạp, kêu một tiếngthì phải chờ một chút hắn mới đáp lại, khí lực thế nhưng lại cómột chút, tay chân vụng về, chỉ có thể làm chút việc tốn sức, cònmấy việc cần tỉ mỉ như nhổ cỏ, hái rau, đều làm không được.

Không có việc gì đều thích đi theo phía sau hai đứa sinh đôi, mỗilần bị trêu đùa hoặc khi dễ, cũng không hé răng, lần sau vẫn vui vẻchạy theo phía sau hai đứa sinh đôi. Miêu Nhi nghĩ, đại khái làdo hoàn cảnh trước đây không tốt ảnh hưởng đến sự phát triển

của đứa nhỏ, vụng về cũng không đến nỗi nào, chính là so vớingười bình thường thì có chút trì độn. Vì thế Lý Thạch thường bị Lý Giai Nhi mắng, nó năm nay cũng đã tám tuổi, hai năm sau sẽ cóngười đến xem tướng nhi, còn thích học hai đứa sinh đôi.

“Giai Nhi, ngươi đừng vội, Lý Thạch cũng không phải ngốc tử, chínhlà do trước đây không có người dạy dỗ, ngươi cứ chậm rãi dạy hắn,hai năm sau thì tốt rồi” Miêu Nhi thấy Lý Giai Nhi đôi mắt đỏlên, an ủi nói.

“Này ta cũng biết, nó đã tám tuổi, còn có bộ dáng của một đứabé, về sau sẽ như thế nào đây” Lý Giai Nhi oán hận nói: “Đều tại nhịthúc ta chỉ biết uống rượu, Thẩm sao sao lại hay đánh chửi, nếukhông một đứa bé đang hảo hảo như thế sao lại thành ra thế này”

Bởi vì năm nay trong nhà nhiều hơn hai người, nên càng biểu hiệnra sự thiếu hụt, Miêu Nhi mang về hai chú gà con, Ngô Tô Nhitiếp nhận xong, cả ngày chỉ cho chúng nó chút đồ ăn, cũng khôngđi quản, ngược lại tinh thần chúng nó lại càng đi lên.

“Kỳ quái, con cả ngày nhìn chằm chằm chúng nó, ăn uống thì đượchầu hạ, như thế nào cứ ủ rũ, hiệc tại mặc kệ chúng nó, thế nhưnglại sống được” Miêu Nhi nhìn hai chú gà con ở trong sân đangmổ trấu trên mặt đất, nói.

“Các con khẳng định là không cho chúng nó chạm đất, cả ngàychỉ biết dưỡng ở trong ***g, đương nhiên không sống nổi” Ngô Tô Nhi điểm điểm đầu Miêu Nhi, cười nói.