Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Ta Không Muốn Sinh Hài Tử - Chương 66




Con mèo nhỏ cùng Lí Học Tuấn sau khi trở lại trấn trên, liền bắt tay vào xử lí công việc tồn đọng suốt một tháng qua, vội đến hơn nửa tháng. Giữa trưa hôm nay, việc trong nhà cùng trong cửa hàng đều làm không sai biệt lắm, con mèo nhỏ lúc này mới rảnh rỗi, liền đem một cái ghế đặt vào trong sân, lười biếng nằm ở trên đó phơi nắng. Trời tháng tư, phơi nắng là thoải mái nhất.

Lí Học Tuấn đến hậu viện liền thấy được một cảnh tượng đẹp mắt: con mèo nhỏ ánh mắt híp lại, cánh mũi thanh tú theo nhịp hô hấp mà khẽ rung động, đôi môi hồng nhuận xinh xắn hơi hơi chu lên, tiến đến gần, còn thấy được lông tơ trên mặt con mèo nhỏ dưới ánh mặt trời liền biến thành màu vàng nhạt,… Khóe miệng Lí Học Tuấn không tự chủ được mà giương lên.

Con mèo nhỏ đang ngủ cảm giác có người đến gần, liền mở to mắt, ngũ quan phóng đại của Lí Học Tuấn liền đập vào mắt con mèo nhỏ, sau đó trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại…

“Ừ, ô, phù phù, ngươi muốn chết sao, tiểu Mai còn đang ở đây” Chờ Lí Học Tuấn buông con mèo nhỏ ra xong, con mèo nhỏ vừa mở to miệng thở dốc, vừa nói.

“Có gì quan trọng chứ, chúng ta cũng không phải làm chuyện xấu ni” Lí Học Tuấn đặt con mèo nhỏ lên trên người mình, ngậm vành tai mượt mà của con mèo nhỏ nói, tay cũng bắt đầu không an phận ở trên người con mèo nhỏ dạo quanh.

Một chút buồn ngủ còn lại của con mèo nhỏ xem như bị cưỡng chế dời đi, bắt lấy bàn tay đang tác quái của Lí Học Tuấn nói:”Không được, chờ buổi tối đi”.

“Yên tâm, tiểu Mai bây giờ sẽ không chạy vào đây đâu, nhưng lát nữa thì ta không chắc, chúng ta vẫn là sớm làm nhanh một chút” Lí Học Tuấn dùng chút lực liền thoát ra được tay của con mèo nhỏ, ngón tay linh hoạt chui vào trong quần áo của con mèo nhỏ đang mặc “Chúng ta đã lâu rồi không thân thiết, ngươi không nghĩ muốn sao, ân?”

“A, không thể ở chỗ này…” Con mèo nhỏ khó nhịn vặn vẹo thân thể, trong giọng nói đã mang theo nhè nhẹ động tình.

Lí Học Tuấn hiểu ý cười, dùng miệng ngăn chặn câu nói kế tiếp của con mèo nhỏ, động tác trên tay không ngừng, trêu chọc con mèo nhỏ, chỉ chốc lát sau liền tiết vào trong tay hắn “Ha ha, thật đúng là mau a, đến lượt ta, nhưng không cho phép giống như lần trước, chính mình thoải mái quá liền ngủ mất, hay là, ta liền ở trong sân vận động a vận động, ân, cũng là một chuyện tốt a”

“Ngươi còn nói, lần trước ta đã nói muốn ngủ, là ngươi không chịu dừng lại” Con mèo nhỏ trừng mắt nói.

Lí Học Tuấn “ha ha” cười, cũng không nói lời nào, lôi kéo tay con mèo nhỏ hướng vào trong quần của mình “Mau động a, mèo con”

Con mèo nhỏ bị Lí Học Tuấn đè đến không thể dộng đậy, oán hận liền lấy tay buộc chặt lại một chút, kết quả đổi lại chính là tiếng thở dài thoải mái của Lí Học Tuấn.

“Được chưa, ngươi hảo nặng, đè ta đau muốn chết, con mèo nhỏ đẩy Lí Học Tuấn một phen, trộm đem thứ trên tay chùi lên trên quần áo của Lí Học Tuấn.

Lí Học Tuấn mạnh mẽ ôm con mèo nhỏ trở mình một cái, để con mèo nhỏ nằm ở trên người mình, cầm lấy bàn tay chưa kịp chùi sạch sẽ của con mèo nhỏ, đặt ở bên miệng, vươn đầu lưỡi ra liếm.

“Nha, ngươi làm cái gì vậy, bẩn muốn chết” Con mèo nhỏ dùng sức rút tay về, bất mãn kêu lên.

“Đồ vật của mình, bẩn cái gì!” Lí Học Tuấn đem bàn tay vừa nãy mới lộng giúp con mèo nhỏ, đưa một ngón vào trong miệng của con mèo nhỏ.

“Phi phi, lấy ra mau” Con mèo nhỏ dùng sức lắc đầu, tránh né ngón tay của Lí Học Tuấn.

Lí Học Tuấn cười, náo loạn cùng con mèo nhỏ trong chốc lát mới ngừng lại, ôm con mèo nhỏ hưởng thụ ấm áp của ánh mặt trời, cằm để trên đỉnh đầu con mèo nhỏ, nói:”Gần đây, trấn trên có vài hộ đều bị người ta vào ăn trộm, mèo con, ngươi có nghe được gì không?”

“Thật sao, ta cả ngày không ra khỏi cửa, trấn trên xảy ra chuyện gì ta đều không biết” Con mèo nhỏ ảo não nói.

Ai ngờ Lí Học Tuấn nghe xong, cánh tay lập tức siết lại, dùng sức đem con mèo nhỏ ôm vào trong ngực “May mắn ngươi không xuất môn, ta nghe nói đạo tặc kia không chỉ có một người, Chu gia ở thôn trấn phía đông, trong nhà có một ca nhi đáng yêu mười một tuổi, chính là thời điểm đi ra bên ngoài mua đồ bị theo dõi, vào ban đêm, bọn đạo tặc liền lấy hết đồ vật đáng giá, còn đem ca nhi đó ra chà đạp nữa”

“Uy, ta sắp thở không nổi nữa rồi” Con mèo nhỏ vỗ vỗ cánh tay Lí Học Tuấn, chờ Lí Học Tuấn cảm giác được, mới hơi chút thả lỏng ra, con mèo nhỏ mới tò mò hỏi tiếp “Bọn đạo tặc đem đồ trong nhà Chu gia lấy hết mà không bị người nào phát hiện sao? Còn để cho ca nhi đó bị chà đạp nữa?”

“Bọn đạo tặc đó dùng khói mê, ai nấy cũng đều ngủ hết” Lí Học Tuấn thấp giọng nói.

“Quan phủ như thế nào lại không quản?” Con mèo nhỏ trừng to mắt hỏi.

“Lại không ai gặp qua bọn đạo tặc kia, quan phủ trừ bỏ nhắc nhở chúng ta cẩn thận chút, cũng không có biện pháp khác” Lí Học Tuấn kiên nhẫn đáp, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà con mèo nhỏ giống như rất tin cậy quan phủ.

“Vậy chúng ta làm như thế nào bây giờ?” Con mèo nhỏ thở dài một hơi nói, nếu là mình trước kia, làm sao để vài tiểu thâu kiêu ngạo như thế.

“Ta nghĩ trước cứ mướn một võ sư trở về xem sao đã” Lí Học Tuấn nói.

“Ân, hảo a, chúng ta cũng dưỡng thêm mấy chú chó đi” Con mèo nhỏ có chút hưng phấn nói, ở kiếp trước mình thập phần thích những vật nhỏ nhung nhung, chính là điều kiện có hạn, nên cũng không có cơ hội dưỡng qua chó, còn võ sư nữa chứ, không biết có giống như trong mấy tiểu thuyết võ hiệp hay không, sẽ có võ nghệ cao cường hoặc là Hàng Long Thập Bát Chưởng, không biết y có nguyện ý dạy mình võ công hay không, ha hả…

Lí Học Tuấn cúi xuống thấy ánh mắt trong suốt của con mèo nhỏ, không tự chủ được “ân” một tiếng.

“Ha ha, ta nghe nói nếu dưỡng chó từ khi còn nhỏ thì nó mới có thể trung thành với mình, chúng ta tìm chó đực khoảng một tháng tuổi về dưỡng, có được hay không?” Con mèo nhỏ cao hứng nói.

“Hảo hảo, đều nghe ngươi” Lí Học Tuấn cười tủm tỉm đáp.

Ngày thứ hai Lí Học Tuấn đã tìm được hai chú chó nhỏ trở về, làm con mèo nhỏ mừng rỡ đến nỗi ôm không chịu buông tay.

“Nhà đó nói đây là chó săn, sau khi lớn lên giữ nhà là tốt nhất” Lí Học Tuấn cười đối với con mèo nhỏ nói.

“Ân, ta biết” Con mèo nhỏ chạy vào chạy ra tìm một cái rổ, bỏ lên đó chút rơm rạ, đem hai chú chó nhỏ đặt vào trong đó. Hai chú chó nhỏ vừa mới rời chó mẹ, lại đến một hoàn cảnh lạ lẫm, bị dọa liền nằm úp sấp trong rổ không dám nhúc nhích.

Con mèo nhỏ cao hứng đến phòng bếp tìm chút thức ăn, cũng không ngại bẩn, dùng tay uy cho hai chú chó nhỏ, lúc đầu bọn nó nằm úp sấp trong rổ không dám cử động, sau đó có một con can đảm hơn một chút, thật cẩn thận đi tới dùng cái mũi ngửi ngửi, mới bắt đầu ăn, con còn lại thấy thế, cũng tiến lên. Thời điểm con mèo nhỏ vừa mới động một chút, bọn nó liền bị dọa lập tức lui lại, qua một lúc nữa lá gan cũng lớn hơn, đều từng ngụm từng ngụm tranh đoạt nhau ăn.

Con mèo nhỏ thấy thế, mừng rỡ đến mức hai con mắt híp lại thành một đường, giơ tay lên chuẩn bị vuốt đầu hai chú chó nhỏ.

“Cẩn thận, thời điểm chó đang ăn, chúng nó sẽ rất bảo vệ thức ăn của mình, nên không được sờ” Lí Học Tuấn nhanh tay lẹ mắt kéo tay con mèo nhỏ lại.

“Không sao đâu, bọn nó đã đồng ý ăn thức ăn trong tay ta, chính là đã tiếp nhận ta rồi, sẽ không cắn ta đâu” Con mèo nhỏ tránh thoát khỏi tay Lí Học Tuấn, nhẹ nhàng sờ sờ đầu hai chú chó nhỏ “Xem đi, ha ha”.

Lí Học Tuấn thấy bộ dáng mừng rỡ ngốc nghếch của con mèo nhỏ, trong lòng ê ẩm, không phải chỉ là hai con chó nhỏ thôi sao, có cần cao hứng thành như vậy không. (ghen kìa, ghen kìa ^^)