Tần Phong vừa cảm nhận có điều bất thường, liền có chừng sáu tên áo đen từ ngọn trúc lao xuống, hắn nhanh nhẹn tung người né khỏi sáu lưỡi kiếm đồng loạt chém xuống kia, vừa né xong lại liền có một lưỡi kiếm khác chém xuống. Những kẻ áo đen này không phải đối thủ của Tần Phong nên hắn dễ dàng hạ gục cả 6 tên.
Vừa giải quyết xong đám người này thì tên hắc y nhân kia xuất hiện kéo theo một đám hắc y nhân khác, đếm sơ cũng khoảng chừng bốn mươi tên. Tần Phong đoán kẻ này chính là hắc y nhân mà hắn và Lão Thất đang đuổi theo.
Biết mình đã rơi vào bẫy, nhưng hắn vẫn ung dung nở nụ cười nửa miệng mỉa mai.
- Tam Hải Giáo các ngươi không thể đường đường chính chính mà tìm Bộ Dẫn Sinh hay sao? Lại lén la lén lút, dùng kế tiểu nhân bỉ ổi như vậy.
Hắc y nhân kia không nói không rằng, lạnh lùng chĩa mũi kiếm về phía Tần Phong. Cảm nhận được kiếm khí, Tần Phong biết kẻ mình đối đầu không phải tầm thường, bèn rút cây sáo trúc bên hông ra đỡ lấy mũi kiếm. Khi mũi kiếm của hắc y nhân vừa chạm vào cây sáo lập tức bị bật lại phía sau. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hắc y nhân thoáng qua một tia kinh hãi, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, hắn dơ tay ra hiệu cho đám thuộc hạ đồng loạt lao lên.
Đến lúc này thì Tần Phong không còn giữ được vẻ ung dung nữa, trong lòng thầm rủa:
"Khốn kiếp, Tam Hải Giáo chúng nó kéo cả giáo lên núi Lạc Sơn tìm Bộ Dẫn Sinh à?"
Hắn một mình chiến đấu với mấy chục tên. Trong lúc giao tranh quyết liệt, Tần Phong bị một tên áo đen phía sau đâm trúng, mũi kiếm bén nhọn xuyên từ phía sau qua ngực của hắn. Cảm giác đau buốt truyền đến khiến Tần Phong nhăn mày lại, ánh mắt như bắn ra tia lửa điện, hắn một thân đỡ đòn đánh của hắc y nhân kia, 1 chân hất nhánh trúc dưới đất về phía sau giết chết kẻ đã đâm mình. Máu từ vết thương bắt đầu chảy ra, thấm ướt đẫm lớp áo bào bên ngoài, tình cảnh của hắn trở nên khốn đốn vô cùng, chạy cũng không chạy nổi. Vậy mà hắn vẫn còn thì giờ than trách:
"Sao lúc như thế này lại không có Thất tiền bối ở đây, ta thật đúng là xui xẻo mà."
Trong lúc cái mạng của hắn đang ngàn cân treo sợi tóc thì một thiếu nữ xuất hiện. Nàng lao đến như một mũi tên, thân thủ phi phàm, ra chiêu nhanh như chớp. Thoáng cái đã hạ thủ gần như toàn bộ đám người áo đen, chỉ có một vài tên chạy thoát. Kẻ cầm đầu kia thấy thiếu nữ đến lập tức quay người bỏ chạy.
Tần Phong bị một kiếm đâm trúng khá nặng, vừa mất máu nhiều lại do vận công lực quá sức, hắn cảm thấy đầu choáng mắt hoa rồi ngã xuống lịm đi.
Lúc tỉnh dậy, hắn thấy mình vẫn nằm trên một đám lá trúc, chỉ khác là không phải trong rừng trúc mà là trong một cái động nhỏ. Tần Phong ngồi dậy, hắn đưa tay sờ lên vết thương vẫn còn nhức nhối đã được băng bó, bên cạnh là một lọ thuốc.
Tần Phong mò mẫm đứng lên, bước ra phía cửa động. Bên hông động có một bãi đá, hắn nghe có tiếng sóng vỗ. Hắn lại dò dẫm đi về hướng phát ra tiếng sóng.
- Kể ra mạng ngươi cũng lớn đấy! Ta vất vả một phen mới kéo được nửa cái mạng của ngươi từ địa phủ về, ngươi không ở trong động dưỡng thương còn ra đây làm gì?
Vừa đi được ba bước chợt có tiếng nói quen thuộc phía sau, hắn vội quay lại. Đúng là Lạc Thần, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại có chút hụt hẫng, cất tiếng như thể hờn dỗi.
- Ta còn tưởng vị cô nương nào cứu ta, hóa ra là Lạc Thần công tử. Công tử không ở Phương Hoa Lầu hưởng thụ ong bướm lại cực khổ chạy ngàn dặm đến đây cứu ta, ơn này tại hạ không biết kiếp nào mới trả hết được cho ngài.
Lạc Thần nghe thấy thế không khỏi nhịn được mà bật cười haha. Thái độ đó của nàng lần đầu tiên Tần Phong nhìn thấy, làm cho cái miệng hắn đang tính nói gì đó lại cứng đơ gượng gạo.
- Từ khi nào ngươi lại biến thành vị cô nương hờn dỗi thế?
Nàng vừa tiến gần lại chỗ hắn đứng vừa cất lời trêu ghẹo. Cái tên này, không ngờ lúc bị thương lại khiến hắn trở nên mong manh như thế. Từ khi gặp Tần Phong, đây là lần đầu nàng cảm thấy kẻ này có chút thú vị mà không kìm được muốn trêu ghẹo hắn.
- Ta cũng chỉ tình cờ chạy ngang qua đây, vừa hay có một vị cô nương chặn ta lại nhờ cứu người. Ta bèn ra tay nghĩa hiệp, không nghĩ lại tình cờ cứu được ngươi.
Khi nói xong câu đó, Lạc Thần cũng vừa vặn đi đến chỗ Tần Phong đang đứng. Nàng một tay ôm lấy eo hắn, một tay cầm tay kia của hắn khoác lên vai mình dìu đi, động tác vô cùng tự nhiên. Tần Phong còn chưa kịp thích ứng với thái độ của nàng lại bị hành động của nàng làm cho bất ngờ.
Hai người lần đầu tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, hắn có thể ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người nàng. Lạc Thần thấp hơn hắn một cái đầu, thân hình nhỏ nhắn, đôi má hồng trắng mịn, cái mũi nhỏ cao thẳng, đôi mắt sáng vô cùng thông minh làm hắn không nhịn được mà nhìn nàng chăm chú, đầu óc hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, tim hắn đột nhiên đập loạn lên, mặt đỏ bừng. Cũng may Lạc Thần không nhìn thấy biểu hiện này của hắn, nếu không hắn có mười cái miệng cũng không biết phải giải thích thế nào.
- Ngươi trong lúc ngất đi, không phải là đã nằm mơ thấy người trong mộng đấy chứ? Thảo nào nhìn thấy ta ngươi lại thất vọng như vậy.
Tiếng nói của Lạc Thần cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Phong làm hắn có chút gượng gạo.
- Haha! Ta làm gì có người trong mộng, vậy mà ta còn tưởng vị cô nương cứu ta kia là ngài cơ đấy.
Câu nói đó thoáng làm Lạc Thần khựng lại, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản tiếp tục dìu hắn vào trong động.
- Ngươi ngoan ngoãn ở một chỗ dưỡng thương đi. Chúng ta tạm thời sẽ ở đây đến khi vết thương của ngươi tốt hơn.
Đêm xuống, trong động khá lạnh, Lạc Thần gom củi lại đốt thành một đống lửa để sưởi ấm. Tần Phong nằm trên đống lá trúc kể toàn bộ sự việc cho nàng, lúc lâu sau hắn cất tiếng hỏi nàng, trong lòng có chút chờ mong.
- Ngài sao lại đến đây?
Lạc Thần im lặng, ánh mắt dán vào đống lửa đang cháy bập bùng. Một lúc sau nàng mới lên tiếng.
- Ta nhận được thư của Lão Thất, nghe nói ngươi đã chạy đến đây rồi.
- Haha! Vậy nên ngài đến tìm ta.
- Đúng! Đến để xem kẻ ngốc như ngươi bị người ta đánh.
Lạc Thần nhìn kẻ nọ đắc chí, không khỏi tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
- Ngươi nói xem, hành tung của ngươi bị người ta theo dõi ngươi cũng ko biết do đâu đi.
- Bị theo dõi?... - Tần Phong ngơ ngác hỏi lại.
- Ngươi sau khi cứu Vương Lão, đã nhặt được lệnh bài của Tam Hải Giáo. Ngươi tung hoành giang hồ bao nhiêu năm lại không biết lệnh bài của Tam Hải Giáo được làm từ gỗ Xán. Loại gỗ này vốn dĩ không có mùi, nhưng khi kết hợp với mùi cơ thể sẽ tạo ra một loại hương tiếp dẫn mà chỉ có người cùng mang loại gỗ này mới có thể cảm nhận được. Lại nói, vì sao ngươi lại không cảm nhận được người của Tam Hải Giáo? Ta đoán là vì bình rượu kia.
Lạc Thần chỉ tay về hướng bình rượu mà nàng đã lấy từ trên người Tần Phong xuống lúc băng bó vết thương cho hắn, rồi nhìn hắn với ánh mắt ngán ngẩm. Kẻ tửu lượng kém như vậy mà cũng bày đặt mang rượu bên người.
Tần Phong theo hướng ngón tay của Lạc Thần nhìn qua bình rượu bên cạnh tảng đá nơi hắn nằm.
- Là bình rượu bà chủ Phương Hoa tặng ta.
- Ngươi nói bình rượu đó là bà chủ Phương Hoa tặng cho ngươi?
Lạc Thần nghi hoặc hỏi lại hắn. Trong đốm lửa, ánh mắt nàng lóe lên một tia sáng.
Ba ngày sau, vết thương của Tần Phong cũng đã khỏi được bảy phần, hai người rời khỏi động nhỏ trở lại núi Lạc Sơn.
Lúc này tại Tam Hải Giáo, trong chánh điện một người mặc áo choàng lông vũ đang ngồi trên ghế. Lúc sau, hắc y nhân trở về từ rừng trúc bước vào bẩm báo.
- Giáo Chủ! Thuộc hạ đã có thêm manh mối của Bộ Dẫn Sinh. Thuộc hạ đáng lẽ đã có thể lấy mạng tên Tần Phong kia nhưng Lạc Thần lại có mặt đúng lúc, làm... làm chúng ta mất hơn ba mươi người.
Người ngồi trên ghế nghe thuộc hạ bẩm báo xong, cặp lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt ánh lên tia giận dữ, lạnh lùng cất tiếng.
- Bà trước giờ chưa từng khiến ta thất vọng, hôm nay lại hành sự lỗ mãng như vậy. Bà nói ta nên xử lý bà thế nào đây?
- Thuộc hạ biết tội, là do thuộc hạ bất cẩn, cúi mong Giáo chủ nương tay.
Hắc y nhân kia sợ xanh mặt, cúi rạp người xuống đất van xin.
- Nể tình bà trung thành, ta cho bà thêm một cơ hội. Lui ra đi!
Người ngồi trên ghế nở một nụ cười quỷ quyệt, miệng thì thầm "Lạc Thần".
Giáo chủ của Tam Hải Giáo trước nay hành tung luôn thần bí, lại chưa từng lộ mặt, không ai biết hắn là ai. Lần này bọn chúng hành động quá lộ liễu, đã để lại không ít manh mối.
Dưới chân núi Lạc Sơn, Lạc Thần và Tần Phong hội ngộ cùng Lão Thất. Nhìn thấy hai người, vậy mà Lão Thất lại không có phản ứng gì. Tần Phong một mình trải qua cuộc chiến khốc liệt với Tam Hải Giáo, may mắn nhặt về được cái mạng nhỏ này, thế mà vị tiền bối trước mặt lại thản nhiên như không. Nghĩ thế, hắn liền bày ra bộ dạng đau lòng, nói với vẻ trách móc.
- Tiền bối, ngài không hỏi ta là người hay ma sao?
Không nghĩ hắn lại thốt ra câu đấy, Lạc Thần đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười. Đây là lần thứ hai hắn thấy nàng cười như vậy, không còn thấy ngạc nhiên nữa, trong lòng lại có chút vui vẻ.
- Ngươi thật có phúc mới được Lạc Thần công tử ra tay cứu giúp.
Lão Thất đứng thản nhiên từ nãy đến giờ, nghe vậy liền lên tiếng mỉa mai. Sau đó ông ta báo cáo tình hình với Lạc Thần.
- Công tử, kết quả vẫn như những lần trước. Không có manh mối gì. Có điều ta nhặt được thứ này.