Đây là cánh cửa quen thuộc đối với Kiến Sầu, chỉ có điều lớn hơn khá nhiều.
Vì cánh cửa thế này nàng chưa từng thấy sau khi đi tới Thập Cửu Châu, nó chỉ xuất hiện trong sơn thôn nhỏ có cây đa cổ thụ, cùng với khói bếp lượn lờ bay lên, mặt trời hoàng hôn đỏ rực và dãy núi xanh đen khuất sau lớp sương mù dày.
Chỉ có vết kiếm đáng sợ này chém lên cửa như chém thẳng vào trong lòng nàng.
Cửa này chính là tâm môn?
Đây chính là “xem tâm, xem vận khí” như Phù Đạo sơn nhân nói sao?
Nếu đúng vậy thì vận khí của nàng quả thực không coi là tốt.
Trong lòng run nhè nhẹ, nhưng Kiến Sầu không biết vì sao mình còn có thể cười thành tiếng, thậm chí chỉ cứng đờ chốc lát đã gạt bỏ tất cả tạp niệm trong đầu, chậm rãi đưa tay mở cánh cửa này ra.
Không một tiếng động.
Chỉ có gân rồng phát ra ánh vàng bắn vào cánh cửa mười trượng.
Như mở ra cánh cổng của một gia đình giàu có, cảnh trí đẹp đẽ lung linh lập tức xuất hiện trước mắt.
Đó là một tòa viện không nhỏ, hai bên là hành lang rất dài, hòn giả sơn đứng giữa hồ nước trong vắt, thỉnh thoảng có những con cá màu đỏ vàng bơi qua, lá cây đã điêu linh, chỉ có những cành mai đỏ từ sâu trong vườn vẫn vươn ra ngoài.
Một lớp tuyết mỏng phủ trên mặt đất như rải một lớp bạc trắng lên đó.
Trong rừng mai đỏ lờ mờ lộ ra một mái cong cao vút, hình khối màu đen cực kì bắt mắt giữa mai đỏ tuyết trắng.
Kiến Sầu đứng trước cửa như đứng trên đoạn đầu đài, cảm thấy dưới chân toàn là những lưỡi đao sắc bén.
”Trời sắp có tuyết, rất hợp để hâm rượu mai đỏ. Có uống một chén không?”
Một giọng nói từ dưới mái cong truyền đến.
Dù còn chưa thấy người nhưng chỉ nghe thấy âm thanh này đã có cảm giác mát lạnh hết sức thoải mái.
Đây không phải bất cứ một người nào Kiến Sầu đã biết trước kia, trong trí nhớ của nàng không có giọng nói này.
Dù lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng cảm thấy vài phần khó chịu, nhưng lòng hiếu kì mong chờ phá vỡ cục diện lại vẫn quanh quẩn trong lòng nàng.
Sẽ là ai?
Rất nhiều ý nghĩ chạy qua trong đầu, cuối cùng Kiến Sầu vẫn đi về phía trước.
Tay cầm long mạch vô pháp vô thiên vô thường vô định, một bước tiến vào.
Trong nháy mắt, cửa gỗ đơn sơ biến mất, vết kiếm dữ tợn biến mất, thậm chí cả Côn Ngô sau lưng cũng biến mất, Kiến Sầu chỉ bước một bước đã đi vào một thế giới khác.
Dưới chân có bậc thềm chín bậc, từng bậc từng bậc nối tiếp nhau.
Kiến Sầu đặt một bước xuống liền có thể ép lún tuyết mỏng dưới chân, để lại một dấu chân rõ ràng.
Con đường trước sân coi như rộng rãi, nhưng khi tới gần rừng mai lại tỏ ra thanh tịnh.
Kiến Sầu đi tới trước rừng mai, gạt một cành mai che trước mắt ra nghiêng người lách qua, trong đầu hiện lên rất nhiều kí ức, phảng phất như đâu đó có tiếng cười nói vuiv ẻ vang lên, lại có tiếng đàn ngũ huyền phiêu đãng trong rừng đệm theo tiếng ngâm vịnh trong trẻo của đàn ông.
”Anh hùng nhất khứ xa hoa tận, duy hữu thanh sơn tự Lạc trung...”
Soạt!
Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gạt ra một nhành mai nghiêng nghiêng khác, tuyết đọng trên những cánh hoa mai đỏ thẫm rơi xuống lả tả, bám vào y bào màu trắng nhạt của Kiến Sầu, nhanh chóng nhuộm ra một khoảng màu sẫm.
Nàng buông mí mắt, lặng lẽ đi qua bên cạnh rồi mới buông tay ra.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, ngôi đình bằng đá tinh xảo đã ở ngay trước mắt.
Trong đình có một chiếc bàn đá, bên trên bày đồ uống rượu bằng gốm thô, hoa văn màu vàng đen rất đơn giản mộc mạc, trên khay đan bằng tre đặt những đóa mai đỏ mới hái kiều diễm vô cùng, có hương thơm nhẹ nhàng lan ra.
Bên cạnh bàn có một lò lửa đắp bằng bùn đỏ, rượu đang được đun ấm trên lò.
Một bàn tay trắng muốt nhặt một đóa mai đỏ lên, ngắt từng cánh hoa ném vào trong rượu.
Hương mai đỏ nhanh chóng hòa vào hương rượu thơm ngát, lập tức biến thành một mùi thơm lạnh cực kì hấp dẫn, bầu không khí trở nên mát lạnh mê người.
Là rượu ngon.
Cũng là mĩ nhân.
Kiến Sầu đứng trước đình, chỉ có thể nhìn thấy người phụ nữ ngồi quay mặt về một bên, trên chiếc váy dài màu xanh lục đậm có hình thêu phức tạp, cơ bản là dây leo và lá xanh. Chỉ nhìn từ mặt bên, Kiến Sầu lại có một cảm giác quen thuộc, dường như lại nhớ tới Lục Diệp lão tổ trong Sát Hồng Tiểu Giới.
Có điều người trước mặt này rõ ràng chẳng phải Lục Diệp lão tổ.
”Đợi đến lúc hương lạnh gần tan hết là có thể uống rượu rồi“.
Giọng nói đều đều lành lạnh mang theo ý cười.
Bóng người mảnh dẻ đó quay đầu ra, đưa tay chỉ phía trước chính mình: “Mời ngồi“.
Vẫn là cảnh tượng ngày xưa, người không còn là người cũ, tâm cảnh và lịch duyệt cũng đã khác xưa.
Kiến Sầu biết đây là khảo nghiệm của vòng này nên cũng không từ chối, nàng cất bước đi đến, phủi bông tuyết bám trên người rồi ngồi xuống vị trí đối diện với người phụ nữ mặc váy màu lục.
Nàng ngước mắt lên quan sát, lại đột nhiên phát hiện có một chút kì dị.
Dù lúc nàng nhìn gương mặt người phụ nữ này vẫn rất rõ ràng, nhưng khi nàng dời ánh mắt đi trong đầu lại chỉ còn một vùng nhạt nhòa, không thể nhớ được khuôn mặt mình vừa nhìn thấy rốt cuộc trông như thế nào.
Vì thế diện mạo của mĩ nhân váy lục này luôn nằm giữa thật và ảo.
”Thị phi nhân quả môn tức là tâm môn. Thị phi nhân quả cảnh tức là tâm cảnh“.
Người đẹp đặt chiếc chén gốm thô xuống trước mặt Kiến Sầu, ngón tay út giơ lên lộ vẻ thanh nhã tươi đẹp.
Khóe môi cong lên vô cùng kiều diễm: “Những gì ngươi nhìn thấy, chưa nhìn thấy, sẽ nhìn thấy trong cảnh này đều có liên quan đến tâm tư nguyện vọng mong mỏi khát khao của ngươi. Còn ta không biết chừng cũng có liên hệ với ngươi sau này“.
Đây là chuyện rất kì diệu.
”Tức là cảnh này có thể liên quan đến quá khứ của ta, cũng có thể liên quan đến tương lai của ta?”
Kiến Sầu mỉm cười, ánh mắt nhìn người phụ nữ mặc váy lục này lập tức lộ vẻ dò hỏi.
”Chính là như thế“.
Người phụ nữ đó đặt chén xuống, lại cầm lấy một đóa mai đỏ, ngắt cánh hoa thả vào hũ rượu trên lò.
”Ta không phải người thương hoa tiếc ngọc, chỉ biết làm chuyện phá hoại. Ngươi vào cảnh này liền phải trải qua khảo nghiệm của ta, nếu không đừng hòng tìm được ảo thân... Ờ, chìa khóa có mang theo chứ?”
Chìa khóa?
Lúc trước Phù Đạo sơn nhân đã nói gân rồng chính là chìa khóa.
Kiến Sầu đưa tay đặt gân rồng lên trên bàn đá bên cạnh khay tre: “Thứ này à?”
Người phụ nữ váy xanh gật đầu, dường như chú ý đến chiều dài của gân rồng nên ngước mắt lên nhìn Kiến Sầu rất hứng thú: “Trong cảnh này, tên ta là Nhân Quả, ngươi có thể gọi ta là Nhân Quả đạo quân“.
Ngắt xuống cánh mai cuối cùng thả vào hũ rượu.
Rượu trên bếp bốc hơi nóng ra ngoài, mờ mịt trong gió lạnh. Rượu đã bắt đầu sủi tăm, nhanh chóng hút hết hương thơm trên cánh mai đó.
Người phụ nữ tự xưng Nhân Quả đạo quân hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt say mê, thở dài nói: “Ngươi đã nghe nói về canh Mạnh bà chứ?”
“...”
Bất kể là cô đảo nhân gian hay là Thập Cửu Châu đều có thuyết về địa phủ âm ti, có điều trong truyền thuyết của phàm nhân, người chết phải qua suối vàng, qua đá tam sinh, uống canh Mạnh bà để quên hết quá khứ, sau đó chuyển thế đầu thai, gọi là luân hồi.
Có điều chim chín đầu chở hồn ma đến quỷ môn của Thập Cửu Châu đã chết, tu sĩ Thập Cửu Châu không còn có luân hồi nữa.
Canh Mạnh bà, Kiến Sầu đã được nghe.
Nàng không khỏi chuyển ánh mắt nhìn hũ rượu trên lò.
Hỏi xong một câu không liên quan gì, Nhân Quả đạo quân dùng một chiếc muôi bằng ống trúc múc rượu lên, chậm rãi rót vào cốc rượu, sau đó lại vươn người tới cầm cốc rượu rót vào chén của Kiến Sầu.
Chiếc chén rất thô, nhìn thế nào cũng không giống như là tinh tế, vì lí thì rất không hợp với vị Nhân Quả đạo quân trước mắt, nhưng nó lại có một vẻ chất phác như tất cả trở về với cát bụi.
Nàng từng đến nơi này, bây giờ gặp lại cảnh xưa, trong lòng liền có một tâm tình phức tạp.
Nhân Quả đạo quân lại xua tay cười: “Nghe nói ngươi đến từ cô đảo nhân gian vẫn còn có luân hồi. Bốn trăm sáu mươi sáu năm trước từng có một vị quốc sư mơ đến địa phủ, sau khi tỉnh lại miêu tả với thiên tử đương triều về những gì mình chứng kiến, còn vẽ một bức tranh vạn quỷ, viết một quyển “Bát phương Diêm La kiến thức lục”, từ đó những gì phàm nhân hiểu biết về địa phủ còn nhiều hơn tu sĩ. Ngay cả thuyết Cực Vực luân hồi trên Thập Cửu Châu cũng đến từ cô đảo nhân gian“.
Chỉ vì tu sĩ không thể vào luân hồi cho nên khó mà biết tình hình dưới đó?
Kiến Sầu suy nghĩ.
Nhân Quả đạo quân cũng rót cho chính mình một chén rượu,bwng chén lên nhấp một ngụm, đáy mắt lập tức tràn đầy thỏa mãn như mê như say.
”Nghĩ lại cũng đúng là thú vị... Phàm nhân người người muốn cầu được trường sinh, lại không biết một khi bước vào đường tu hành liền bị luân hồi từ chối tiếp nhận. Một cái mạng ti tiện, vừa chết là tiêu tan giữa trời đất này, hồn phách bị đại địa Thập Cửu Châu hấp thu, trở thành linh khí mờ mịt giữa trời đất. Muốn cầu trường sinh lại đánh mất trường sinh. Mông muội, ấu trĩ, tuổi thọ ngắn ngủi, lại có thể vào lục đạo luân hồi, dù quên hết chuyện cũ trước kia nhưng vẫn còn tồn tại trong vũ trụ mênh mông này ở trạng thái linh hồn đặc thù“.
Nhất thời hoang mang.
Kiến Sầu phát hiện chuyện Nhân Quả đạo quân nói là chuyện trước kia mình chưa hề nghĩ tới.
Kể cả các tu sĩ Thập Cửu Châu cũng có mấy người nghĩ thấu lí lẽ này?
Bước vào đường tu hành là được hay mất? Uống một bát canh Mạnh bà quên hết chuyện cũ, sau khi chuyển thế có còn là chính mình trước kia không?
Còn cả...
Tạ Bất Thần.
Hắn đi tìm trường sinh là thật sự có thể tìm được sao?
Kiến Sầu buông mắt nhìn chén rượu trước mắt tỏa ra hương thơm gần như không còn hương hoa mai nữa, đột nhiên hỏi: “Tính mạng linh hồn tu sĩ chỉ có một lần, cũng không thể vào luân hồi. Cũng là nói, chết chính là chết thật sự, sẽ không có bất cứ cơ hội làm lại nào?”
”Không sai“.
Ánh mắt thấu hiểu nhìn Kiến Sầu từ trên xuống dưới.
Nhân Quả đạo quân đã nhìn thấu tất cả mọi ý nghĩ của nàng, ghé sát vào bên tai nàng nói: “Tu sĩ chết đi, linh hồn phiêu đãng trong trời đất, sẽ bị vũ trụ hóa thành hỗn độn. Cho nên nếu ngươi muốn giết người nào, chỉ cần đánh kẻ đó mất mạng là kẻ đó sẽ không còn có cơ hội xoay người nữa“.
Mi mắt Kiến Sầu khẽ run lên.
Đôi môi đỏ ghé sát vào tai nàng, từng chữ từng câu vô cùng rõ ràng.
”Rượu này tên là 'soi thấy', uống vào liền có thể soi thấy thị phi, chính tà, thiện ác... Nó có thể làm ngươi nhìn thấy tất cả những gì ngươi muốn nhìn thấy, không muốn nhìn thấy, dám đối mặt, không dám đối mặt. Ngươi uống rượu này soi thấy chính mình, đạo quân liền chỉ cho ngươi chỗ của ảo thân... Kiến Sầu của ta, ngươi có dám không?”
Dám không?
Kiến Sầu chậm rãi chuyển ánh mắt qua nhìn Nhân Quả đạo quân, chỉ cười khẽ: “Ta uống rượu này, không liên quan gì đến ngươi“.
“...”
Nhân Quả đạo quân đột nhiên sửng sốt, dường như không hiểu câu này của Kiến Sầu cho lắm.
Trước ánh mắt hơi ngạc nhiên của Nhân Quả đạo quân, Kiến Sầu đã nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Rượu vào cổ họng lập tức bỏng rát xuống tận dạ dày.
Hương thơm mát lạnh thấm trong rượu lập tức tràn ngập toàn thân Kiến Sầu.
”Thú vị!”
Nhân Quả đạo quân không nhịn được than một tiếng, sau đó tiện tay chỉ lên trên bàn. Đoạn gân rồng hai trượng không ngờ lại bay lên như có linh, lao thẳng lên giữa không trung mờ mờ, hóa thành một chấm sáng nhỏ rồi biến mất.
Thế là hình ảnh xung quanh cũng toàn bộ biến mất.
Tuyết bắt đầu rơi.
Không còn tòa viện lúc trước, không còn mai đỏ đầy vườn, cũng không còn giả sơn hồ nước.
Màn trời mờ mờ cũng chuyển sang tối hẳn.
Bên tai đột nhiên có tiếng nước ào ào như dòng nước vỗ vào tảng đá, lúc lớn lúc nhỏ, ngay cả dưới chân cũng bắt đầu chao đảo.
Kiến Sầu cúi đầu xuống nhìn, ngôi đình đá không ngờ đã hóa thành một con thuyền nhỏ chạy trên mặt sông giữa đêm khuya.
Phía trước có rất nhiều thuyền đốt đèn lồng trôi trên mặt sông, sương mù giăng trên sông mang đến một sự an bình thế tục.
Nhưng trên thuyền của bọn họ lúc này lại không có một chút ánh sáng nào.
Chỉ có một vầng trăng trên trời chiếu xuống chiếc thuyền nhỏ.
Ào ào...
Nước sông chảy qua bên thuyền, sóng nước dập dờn chém vỡ ánh trăng.
Ngước mắt nhìn lên, bên sông có mấy ngọn núi xanh xanh.
Nhưng đêm nay dường như lại kéo dài đến muôn đời.
Một bóng người gầy gò cúi xuống bên thuyền, năm ngón tay thon dài lùa xuống dưới nước sông, mái tóc dài bị gió trên sông thổi cuốn vào vạt áo như thể lưu luyến không rời.
Lông mày hắn cũng mệt nhọc dau buồn như đỉnh núi ven sông, trên gương mặt trắng xanh lộ rõ vẻ hốc hác sau khi ốm dậy.
”Nước vẫn chảy hoài, ngày đêm không ngừng“.
Bóng dáng Nhân Quả đạo quân đã biến mất, Kiến Sầu trên thuyền đứng sau lưng bóng người này, bất giác đi về phía trước một bước.
Tiếng bước chân rất khẽ vang lên.
Hắn không quay lại, chỉ chậm rãi rút tay từ dưới nước sông lạnh thấu xương lên, như là không cần đoán cũng biết người đứng sau lưng mình là ai, hoàn toàn tín nhiệm và yên tâm.
”Kiến Sầu, chúng ta thành hôn nhé!”