Ta Không Thành Tiên

Chương 37




Nàng nhìn thấy tiểu mập mạp Khương Hạ đứng bên cạnh Trần Duy Sơn lảo đảo suýt ngã. Nàng nhìn thấy Thẩm Cữu nghe Trần Duy Sơn nói xong liền đưa tay lên che mặt, hình như thề sau này phải đứng xa Trần Duy Sơn một chút. Nàng nhìn thấy ngay cả gương mặt Khấu Khiêm bình thường không có biểu cảm gì lúc này cũng phải nhăn nhó. Nàng nhìn thấy...

Nhìn thấy quá nhiều, những hình ảnh này hiện lên trong đầu rồi nhanh chóng biến mất.

Làm Kiến Sầu có ấn tượng sâu sắc là tiếng cười bật ra sau một thời gian ím ắng rất lâu.

"A ha ha ha ha ha ha ha..."

Chưởng môn Trịnh Yêu đột nhiên bật cười lớn.

"Oa ha ha ha ha ha ha ha..."

Sư phụ Phù Đạo sơn nhân đấm ngực giậm chân.

Kiến Sầu đột nhiên không muốn nói gì nữa.

Nàng im lặng nhìn Trần Duy Sơn một cái, cười lạnh một tiếng: "Đa tạ lục sư đệ khen ngợi".

Đúng là một sư đệ tốt.

Còn nhiều thời gian, không vội không vội.

Trần Duy Sơn vẫn ngơ ngác nhìn sắc mặt Kiến Sầu, sau đó vô thức nhìn Khúc Chính Phong.

Ơ...

Sao lại có cảm giác vẻ mặt đại sư tỷ bây giờ rất giống nhị sư huynh trước kia?

Nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi nhị sư huynh cười như thế với mình...

Hình như là bị đánh một trận...

Không phải chứ?

Trần Duy Sơn đột nhiên rùng mình một cái.

Hắn há mồm, dường như muốn giải thích gì đó, tuy nhiên Kiến Sầu đã xoay người, bỏ lại một câu rồi đi.

"Ta vác búa về nhận chủ rồi nói tiếp".

Có lẽ sau khi nhận chủ sẽ không còn nặng như vậy nữa.

Kiến Sầu than khóc trong lòng, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Quy Hạc tỉnh.

Không nghĩ tới lại có tiếng bước chân vang lên, Phù Đạo sơn nhân vui mừng hớn hở đuổi theo.

"Nha đầu, nha đầu, ai da, đừng tức giận mà. Lão Lục cũng chỉ có ý tốt, vừa rồi nhìn ngươi đẹp lắm. Tạo dáng rất đẹp. À này, hay là ngươi cho sơn nhân ta mượn búa chơi một hồi? Ai da, nếu có cái búa đó, sau này sư phụ đi tới đâu cũng không có ai dám bắt nạt nữa..."

Làm như bây giờ có người dám bắt nạt ngài không bằng.

Kiến Sầu biết, dù tu vi thụt lùi nhưng bây giờ sư phụ mình vẫn là cao thủ Xuất Khiếu kì đáng sợ, một chưởng có thể đánh bay một đám, còn chưa đến mức bị kẻ nào mù mắt đến bắt nạt.

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Phù Đạo sơn nhân đang nhìn cây Quỷ Phủ của mình, hai mắt phát sáng.

Lúc này nàng thật sự muốn quay lại vung búa thí sư!

"Sư phụ, ngài đi theo ta làm gì?"

Kiến Sầu rất bất đắc dĩ.

Phù Đạo sơn nhân đã đi đến bên cạnh nàng, bất mãn nói: "Ta là sư phụ ngươi, vì sao ta lại không thể đi bên cạnh ngươi? Ngươi nói xem, ngươi đã là một người gần đất xa trời rồi, không biết chừng ngày nào đó lên đến xuất khiếu xong là toi đời, đương nhiên sư phụ phải tranh thủ thời gian đi cùng ngươi chứ".

"..."

Vị sư phụ đáng yêu và thương nàng lúc này đi đâu mất rồi?

Vị sư phụ thành khẩn nói phải tìm được phương pháp bổ khuyết cho nàng đi đâu rồi?

Bị chó ăn mất rồi à?

Kiến Sầu kích động quay lại nhìn lão, không nói nên lời.

Phù Đạo sơn nhân chớp chớp mắt như muốn hỏi "Vì sao ngươi nhìn ta như vậy?"

"Đồ nhi, tại sao không đi nữa? Không vác nổi nữa đúng không? Hay là để sư phụ giúp ngươi?"

"..."

Kiến Sầu nghẹn lời rất lâu, cuối cùng không nói gì cả, tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Nàng không muốn tin tưởng thế giới này nữa.

Quá phũ phàng.

Kiến Sầu đi, Phù Đạo sơn nhân đuổi theo.

Lão còn có việc phải nói với Kiến Sầu mà, thấy nàng đi nhanh như vậy, lập tức giận dữ phất tay: "Rốt cuộc là ngươi có tôn trọng người già không? Người già đi rất chậm, ngươi biết không? Ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Nào, chậm một chút! Ngươi đúng là nghịch đồ! Hư hỏng! Hư hỏng! Ngươi..."

"Ngài im mồm!"

Không thể chịu nổi nữa, cuối cùng Kiến Sầu bùng nổ.

Tuy nhiên...

Trả lời nàng vẫn là tiếng lải nhải của Phù Đạo sơn nhân.

"Lục Diệp lão tổ của ta ơi, đồ đệ ngoan ta mới thu lại kêu ta im ồm! Có còn thiên lí nữa không? Thật là bất công..."

"..."

Bên cạnh Quy Hạc tỉnh, mọi người nhìn một già một trẻ đang từ từ đi xa, tự nhiên thấy rất thông cảm và kính nể.

Thẩm Cữu vuốt cằm, vẫn còn chưa hết sợ: "Ba trăm năm không gặp, sư phụ ngày càng đáng sợ. Thật không biết thời gian trước kia đại sư tỷ đi cùng sư phụ gian nan đến mức nào..."

"Sao ta lại thấy ngươi không có vẻ gì là thông cảm nhỉ?"

Trần Duy Sơn rất nhạy bén cau mày hỏi.

Thẩm Cữu nhìn hắn xem thường, như cười như không.

"Ai nói ta không thông cảm?"

Trần Duy Sơn rùng mình, cúi đầu lẩm bẩm: "Tại sao cười cũng đáng sợ như vậy..."

Thôi, tốt nhất là không nói nữa cho an toàn.

Khúc Chính Phong thu ánh mắt đang nhìn ra xa, không bàn tán với những người khác mà xoay người đi.

Tiểu mập mạp Khương Hạ nhìn một cái, lại không để ý, chỉ gãi đầu cau mày nói: "Đại sư tỷ vừa nói giết chết hắn, hắn ở đây là ai?"

Câu hỏi này làm tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đúng vậy, hắn là ai?

Đại sư tỷ tốt như vậy, chẳng lẽ còn có kẻ thù?

***

Bị Phù Đạo sơn nhân lẵng nhẵng bám theo đến tận cửa phòng, Kiến Sầu dừng lại nhìn lão.

"Sư phụ còn có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên có".

Phù Đạo sơn nhân đảo mắt liên tục, việc ăn đùi gà không hề dừng lại.

"Ta còn phải chỉ điểm ngươi tu luyện. Không dễ gì lấy được cây búa về, đành là hơi khó coi một chút, cũng không hợp với nữ tu sĩ lắm nhưng lại rất hợp với ngươi..."

"Cái gì?"

Kiến Sầu lại một lần nữa muốn vung búa đập lão bay ra ngoài.

Phù Đạo sơn nhân lập tức giải thích: "Ôi ôi ôi, đừng hiểu lầm, ý ta là ngươi dùng pháp khí nam tu sĩ sdungf cũng rất dễ coi, cái này gọi là khí thế hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, mê đảo muôn vàn thiếu nữ... À không, thiếu nam".

"..."

Kiến Sầu xoay người đi thẳng.

"Này này này, đừng vội mà".

Hình như lại nói sai gì đó, Phù Đạo sơn nhân vội giữ Kiến Sầu lại, xoa xoa tay.

"Ngươi luôn muốn biết thiên hư chi thể nên tu luyện thế nào, còn cả chuyện đạo ấn, cả chuyện cây búa này nữa. Sơn nhân ta đều biết rất rõ..."

Lão nhìn Kiến Sầu với vẻ mặt "Cái gì ta cũng biết, ngươi không muốn biết sao?"

Kiến Sầu bình tĩnh nhìn lão, nói đông cứng: "Muốn biết".

"Rất tốt!"

Phù Đạo sơn nhân lấy một tấm lệnh bài ra, lần trước là chữ Kinh, lần này biến thành chữ Đạo.

Hình như không giống lần trước lắm.

Kiến Sầu đứng bên cạnh, Phù Đạo sơn nhân lại ấn lệnh bài lên tấm biển trên cửa phòng nàng. Tấm biển gỗ viết hai chữ Kiến Sầu biến thành màu đen, hiện lên hai chữ Đạo Tràng.

Phù Đạo sơn nhân mở rộng cửa ra, Kiến Sầu thấy căn phòng nhỏ đáng thương của mình lại biến mất rồi.

Hiện ra trước mắt nàng là một không gian cực kì rộng lớn, hình dáng như một cái phễu bên dưới hẹp dần, bốn phía có không ít bậc thang, vị trí dưới cùng là một mặt phẳng hình tròn, dường như có thể đứng lên đó.

"Đây là đạo tràng của Nhai Sơn ta, có điều đã rất lâu không có ai dùng. Đúng rồi, mấy tấm lệnh bài này ngươi cứ giữ đi".

Lão vừa nói vừa đưa tay lấy ra một xấp lệnh bài đưa cho Kiến Sầu.

Kiến Sầu nhận lấy.

Phù Đạo sơn nhân đi thẳng vào trong, vừa đi vừa nói: "Nhai Sơn rất cao, các đệ tử đều trên vách núi, nhìn bề ngoài chỉ có một Linh Chiếu đỉnh và Luyện Đan đường, Luyện Khí đường gì đó, nhưng trên thực tế lại rất lớn. Kho vũ khí ngươi đã đến rồi, đó là các tiền bối Nhai Sơn đã chết để lại. Đạo tràng này thì được xây dựng ngầm ở dưới chân núi. Chỉ cần ngươi cầm lệnh bài đứng trong phạm vi Nhai Sơn ấn bừa lên tường là đến đây".

Tương tự, các lệnh bài khác cũng vậy.

Kiến Sầu tò mò lật xem, xấp lệnh bài này ngoài chữ Kinh và chữ Đạo nàng đã thấy còn có chữ Tu, chữ Đấu...

Phía sau một tấm lệnh bài đều là một không gian riêng.

"Cái này cũng cho ngươi, tu sĩ có quá nhiều đồ, phải có một cái túi nhỏ để đựng". Phù Đạo sơn nhân lại ném cho nàng một cái túi nhỏ màu lam nhạt: "Thứ này gọi là túi càn khôn, đương nhiên đám hòa thượng trọc ở phía đông thì thích gọi là túi hạt cải, sơn nhân ta thấy chẳng khác gì nhau. Nó cũng là thứ na ná như lệnh bài Nhai Sơn".

Kiến Sầu lại cầm lấy túi nhìn một chút, chiếc túi rất nhỏ, chỉ như một chiếc túi thơm: "Cái này nhỏ quá".

"Ngươi mở ra cho đồ vào xem".

Thực ra đây chỉ là một món đồ chơi thú vị của giới tu hành thôi. Phù Đạo sơn nhân không nhịn được dừng chân, đắc ý nhìn Kiến Sầu.

Kiến Sầu cau mày mở túi ra, chần chừ thả mấy tấm lệnh bài vào miệng túi. Một làn ánh sáng mênh mang tỏa ra, mấy tấm lệnh bài đó đã biến mất.

"Ơ..."

"Cái túi nhỏ này dùng một loại chất liệu đặc thù chế thành, có thể cảm ứng được không gian, hình thành nhỏ không gian nhỏ. Mặc dù không lớn nhưng bình thường mang theo trên người đựng đồ đạc linh tinh cũng tiện".

Thứ này kì thực cũng không có nhiều, bởi vì những thứ có liên quan đến "quy tắc" đều cực kì hiếm thấy.

Không gian và thời gian chính là vũ và trụ, ngang dọc hàng ngàn hàng vạn năm, trừ những tu sĩ "hữu giới", ai có thể tự tạo ra không gian, lĩnh ngộ vũ trụ hồng hoang?

Đại đa số tu sĩ có đồ đạc gì đều rõ máu nhận chủ rồi giấu ở trong cơ thể thôi.

Còn Nhai Sơn?

Lắm tiền nhiều của nó phải khác.

Phù Đạo sơn nhân nói: "Đi xuống. Dạo này sơn nhân ta rất bận, ngươi đã tỉnh rồi, lại có pháp khí của mình, ta sẽ cho ngươi thấy ta làm sư phụ cũng rất có trách nhiệm".

Nói xong lão đắc ý vênh mặt, ngồi xếp bằng trên sân đá chính giữa phía dưới.

Kiến Sầu vác búa đi tới, ngồi xếp bằng đối diện với Phù Đạo sơn nhân.

Giờ khắc này, xung quanh không có người, trong đạo tràng rộng lớn chỉ có hai thầy trò bọn họ.

Vẻ ngạo mạn trên mặt Phù Đạo sơn nhân cuối cùng thu lại: "Hôm nay ta sẽ nói về Quỷ Phủ của ngươi, đạo ấn, cả chuyện tu hành sau này. Trước hết bắt đầu từ búa..."

Quỷ Phủ được đặt ở bên người Kiến Sầu, vệt han gỉ đỏ thẫm, như mây lại như mực, như hoa văn điêu khắc trên Quỷ Phủ.

Những hình vẽ hung ác đã chứng kiến vô số chiến tích của nó.

Phù Đạo sơn nhân không nhịn được nhìn một hồi lâu rồi mới cười một tiếng mơ hồ: "Mười giáp trước, Nhai Sơn ta từng trải qua một trận đại chiến, đến tận Cực Vực, bị mười vạn ác quỷ bao vây. Trong đó có một người là tu sĩ đại năng Phản Hư kì, xem như người kinh tài tuyệt diễm nhất Nhai Sơn ta khi đó. Ông ấy cầm chiếc búa này vào Diêm La, tung hoành ba ngàn dặm Cực Vực, phong ấn vô số ác quỷ".

Đại năng phản hư?

Kiến Sầu ngẩn ra, nàng không thể nào ngờ rằng chiếc búa này lại có lai lịch như vậy.

Còn nữa, trận đại chiến mười giáp trước là thế nào?

Nàng muốn hỏi nhưng Phù Đạo sơn nhân không hề nhiều lời, chỉ nói: "Chiếc búa này chính là lấy âm thiết dương hỏa chế tạo thành, tên gốc là Âm Dương Phủ, được một bậc thầy luyện khí của hai tông âm dương Bắc Vực chế tạo, tuy là huyền bảo thượng phẩm nhưng lại có khả năng nối liền hai giới âm dương. Khi ông ấy chết đã tặng cây búa này cho Nhai Sơn ta. Không ngờ sau khi theo tu sĩ đại năng Phản Hư kì của Nhai Sơn ta đến Cực Vực, nó lại tự trở về".

"Tự trở về?"

Kiến Sầu kinh ngạc.

Búa còn có thể tự quay về?

Phù Đạo sơn nhân cười nhìn nàng, nụ cười hơi kì lạ: "Lúc ở trong kho vũ khí ngươi không nhìn thấy trên một số pháp khí có dính máu sao?"

"Có thấy".

Tâm tình của Kiến Sầu hơi trĩu xuống, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

"Kho vũ khí của Nhai Sơn rất lớn, được tích lũy hàng ngàn hàng vạn năm. Không ngừng có pháp khí mới bị chế tạo ra, cũng có người mất đi, thế là pháp khí liền trở thành vật vô chủ. Hễ là đệ tử Nhai Sơn, hễ là pháp khí lấy ra từ kho vũ khí, chỉ cần thân tử là pháp khí sẽ tự động quy về Nhai Sơn".

Phù Đạo sơn nhân nói đều đều, đưa tay cầm cây báu đó lên, rất dễ dàng.

"Trận chiến mười giáp trước chết rất nhiều người, chủ nhân của cây búa này chắc cũng không còn. Ngươi có thể nhận được nó cũng coi như là một loại duyên phận. Có lẽ là cơ duyên sau này cũng chưa biết được".

Thì ra là thế.

Kiến Sầu đã hiểu.

Nàng không biết cách an ủi người khác, cũng không biết nói cái gì.

Rõ ràng, Phù Đạo sơn nhân không phải là một người nông cạn như lão thể hiện.

"Rỏ máu nhận chủ đi".

Lão nhìn rất lâu, từng cảnh tượng trên chiến trường trước kia quả thực như là những vết bỏng khiến lão như bị đầy đọa trên ngọn lửa địa ngục.

Đặt Quỷ Phủ xuống, Phù Đạo sơn nhân nhìn về phía Kiến Sầu.

Kiến Sầu gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng búng ra. Một giọt máu từ đầu ngón tay nàng rơi xuống lưỡi búa đen sì không có ánh sáng của Quỷ Phủ.

Máu đỏ dần dần thấm vào Quỷ Phủ. Khi nó từ từ biến mất, Quỷ Phủ cũng bắt đầu rung động.

Một chút, lại một chút.

Dường như đã ngủ say sáu trăm năm, cuối cùng cũng có cơ hội tỉnh dậy vươn vai.

Ánh đen lưu chuyển, những ác quỷ trên búa dường như cũng bị máu tươi kích thích, càng trở nên hung ác dữ tợn, chậm rãi vặn vẹo.

Khi giọt máu hoàn toàn biến mất, Kiến Sầu nghe thấy một tiếng gào thét.

Đó là tiếng gầm thét của ác quỷ.

Ánh đen lan rộng.

Vô số ác quỷ từ trong búa vùng vẫy chui ra, chỉ một thoáng đã chật kín cả đạo tràng, đầu trâu mặt ngựa, cùng hung cực ác, gió lạnh rít gào, vạn quỷ gầm rú.

Kiến Sầu suýt nữa cho rằng mình đã đến địa ngục Diêm La, xung quanh chỉ thấy toàn ác quỷ.

Ác quỷ vô cùng vô tận.

Bóng ma màu đen, máu tươi màu đỏ, bộ xương màu trắng...

Nước hoàng tuyền chảy, sông tam sinh chảy...

Bỗng nhiên một vệt búa đen sẫm từ trên trời giáng xuống, khi chém xuống đất phát ra ánh sáng đẹp mắt.

Ác quỷ khắp trời tránh lui, đều tan biến thành tro bụi.

Thế là tất cả ảo giác trước mắt lại biến mất.

Kiến Sầu lại nhìn thấy đạo tràng trống vắng.

Quỷ Phủ lẳng lặng nằm trước mặt Kiến Sầu, giọt máu nàng rỏ xuống đã biến mất.

Cuối cùng nàng cũng tìm thấy cảm giác có liên lạc về tinh thần với Quỷ Phủ.

"Vừa rồi..."

Kiến Sầu vẫn chưa hết kinh hãi, một hồi lâu mới phản ứng lại, nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân đối diện.

"Danh khí có linh, chiếc búa này tuy đã tổn hại nhưng cũng từng chém vạn quỷ". Cảnh tượng vừa rồi Phù Đạo sơn nhân đương nhiên cũng nhìn thấy: "Đó chẳng qua là chiếc búa này không cam lòng, nó từng một búa chém ra, vạn quỷ khóc than".

Một búa chém ra, vạn quỷ khóc than.

Ngón tay Kiến Sầu đặt trên Quỷ Phủ, cảm thấy mặt búa màu đen dường như trơn nhẵn hơn một chút.

Phù Đạo sơn nhân nói: "Rõ máu nhận chủ đã xong, ngươi thử rót linh lực vào đó đi. Ta muốn xem cây báu này có còn khí ấn hay không.

Khí ấn, Kiến Sầu cũng biết.

Trong tàng kinh các, nàng đã đọc rất nhiều thứ.

Hễ là danh khí có linh, từ khi nó xuất thế đã mang khí ấn thiên phú giống như đấu bàn thiên phú của tu sĩ, khí ấn này cũng giống đạo ấn của tu sĩ, chính là một loại năng lực thiên phú.

Có khí ấn có thể chém tà, có khí ấn dùng để phòng hộ, có khí ấn thì là sức tấn công mạnh mẽ...

Thậm chí khí ấn đỉnh cao nhất còn có đạo ấn kèm theo, tu sĩ cũng có thể tu hành để phối hợp với khí ấn.

Quỷ Phủ cũng có?

Kiến Sầu cũng không khỏi tò mò, tay cầm chắc cán búa, rót linh lực vào.

Từng làn ánh sáng lưu chuyển trên thân búa, hóa thành ánh đen lấp lánh rồi lại phát ra.

Trên thân búa từ từ hiện ra một số chấm sáng đen trắng.

Phù Đạo sơn nhân tập trung nhìn, lại thở dài một hơi: "Khí ấn cũng thiếu, vốn có ba mà bây giờ chỉ còn lại một. Quả nhiên là tàn phủ, thiếu đồ..."

"Chiếc búa này thiếu đồ à?"

Kiến Sầu tỉ mỉ quan sát, ánh mắt dừng lại trên chỗ lõm hình tròn.

Phù Đạo sơn nhân gật đầu: "Chính là chỗ này. Người chế tạo cây búa này là kẻ phản bội của Âm tông Bắc Vực, sau đó gia nhập Dương tông, cho nên có thể tập được hai loại công pháp âm dương. Hắn chế ra một viên ngọc lưỡng nghi lắp vào chỗ này khiến chiếc búa có khả năng nối liền hai giới âm dương, bây giờ thì không thể nối liền nữa. Cũng tốt, khí ấn còn lại này cũng hợp với ngươi, chính là Phách Không Trảm".

"Phách Không Trảm?"

Kiến Sầu ngẫm nghĩ.

Phù Đạo sơn nhân cũng không vội, chậm rãi nói chuyện với nàng.

Ngoài chuyện Quỷ Phủ còn có rất nhiều chuyện cần nói.

Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân ngồi ba ngày trong đạo tràng này, Kiến Sầu mới xem như hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ.

Bởi vì là thiên hư chi thể, Kiến Sầu tu hành đạo ấn sẽ cực kì dễ dàng, nhưng cũng một tác hại là toàn diện àm không tinh thông. Cho nên tuyến đường Phù Đạo sơn nhân định ra cho Kiến Sầu là: Đạo ấn có thể học nhiều, nhưng nhất định phải tinh thông một số, tốt nhất là lựa chọn những đạo ấn có thể phối hợp với nhau.

"Bây giờ ngươi có một đạo ấn uy lực vô cùng lớn, có thể dùng làm chủ công. Các đạo ấn khác thì nên quay lại tàng kinh các chọn lựa cho kĩ".

Phù Đạo sơn nhân đã bắt đầu suy nghĩ xem phải cho Kiến Sầu đạo ấn kiểu gì.

Kiến Sầu nghe thấy câu này đột nhiên nhớ ra: "Sư phụ, đạo ấn đồ nhi ghi lại ở ẩn giới Thanh Phong am rốt cuộc có lai lịch gì?"

"Lai lịch quá lớn, bây giờ chúng ta cũng không biết".

Vừa nói đến chuyện này, Phù Đạo sơn nhân đã cười hê hê.

"Mấy ngày nay ta cũng bận rộn vì đạo ấn này, bên trong ẩn giới dường như xuất hiện thứ gì đó khác thường, đạo ấn này chỉ là một trong số đó. Khi đó không ít tu sĩ đại năng vươn thần thức qua biển mà cũng không thể xem được toàn cảnh đạo ấn này, thế mà một tiểu nha đầu như ngươi lại vớ được món hời..."

Vừa nghĩ đến bộ xương trên tế đàn khi đó cũng không thấy toàn cảnh đạo ấn, cuối cùng bị đạo ấn mình đưa ra làm chấn động không nói nên lời, trong lòng Phù Đạo sơn nhân lại đắc ý vạn phần.

"Nghe nói đạo ấn này tên là Phiên Thiên Ấn, chính là cửu phẩm, cực kì hiếm thấy. Chỉ có điều không thể phán đoán nó còn hoàn chỉnh hay không, cho nên phẩm chất có lẽ đã giảm xuống. Nhưng mà bất kể thế nào thì nha đầu ngươi cũng đã lãi lớn rồi".

"Cửu phẩm?"

Kiến Sầu không khỏi líu lưỡi.

Đạo ấn chia làm cửu phẩm, từ một đến chín, phẩm bậc tăng lên.

Cửu phẩm chẳng phải là kịch kim rồi?

Tuy không hoàn chỉnh nhưng về bản chất vẫn là cửu phẩm đấy!

Nàng lập tức nghĩ đến mấy đạo ấn còn lại.

Chúng cũng có một chút quan hệ với ẩn giới Thanh Phong am.

Kiến Sầu trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói: "Sư phụ, hôm đó ở bên ngoài ẩn giới Thanh Phong am, đồ nhi còn thấy bốn đạo ấn khác ở chỗ cánh cửa lớn đó".

"Phụt!"

Phù Đạo sơn nhân bị sặc nước miếng.

Lão tập tức ngước mắt lên nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt nhìn cầm thú: "Bao nhiêu?!"

Âm thanh của Kiến Sầu nhỏ hơn một chút: "Bốn, bốn cái".

Thế là tổng cộng năm đạo ấn.

Kiến Sầu vốn đã muốn cho Phù Đạo sơn nhân xem cho nên mới nói ra. Dù sao Phù Đạo sơn nhân cũng là sư phụ của mình, Kiến Sầu cảm thấy không có gì là không thể nói.

Phù Đạo sơn nhân đưa tay đè ngực, vẻ mặt hoảng hốt.

"Ta đây tu luyện cả đời, cao nhất cũng chỉ có bát phẩm... Bà ngoại nó chứ, có cho người ta sống nữa hay không?"

"Sư phụ?"

Kiến Sầu hơi khó xử, trong chuyện có liên quan đến đạo ấn, vận may của nàng dường như cực tốt.

"Có điều đồ nhi cũng không xác định được có thể tu luyện hay không, cho nên muốn nhờ sư phụ xem giúp".

"Đừng đừng đừng!"

Không ngờ Phù Đạo sơn nhân lại vội vàng từ chối.

Kiến Sầu kinh ngạc: "Sư phụ?"

Phù Đạo sơn nhân lắc đầu, không dễ gì điều chỉnh lại tâm tình, chỉ nói: "Bây giờ ta chỉ là một tu sĩ Xuất Khiếu kì, không thể so với các đại năng có thể dò xét thiên địa. Chuyện ẩn giới Thanh Phong am rất trọng đại, bây giờ vẫn còn không có manh mối. Nếu ngươi cho ta xem đạo ấn thì cũng giống như đã tiết lộ thiên cơ, có thể sẽ bị các tu sĩ đại năng dùng đại thuật suy diễn ra được. Thôi cứ để đó, chờ bao giờ thời cơ chín muồi rồi tính tiếp".

Chuyện ẩn giới Thanh Phong am rất trọng đại, Phù Đạo sơn nhân lại không dám mạo hiểm với tính mạng của tiểu nha đầu này.

Lão vỗ vỗ vai Kiến Sầu, nói: "Chính ngươi thấy có thể dùng thì cứ dùng, chuyện như thế này chỉ có thẻ làm mà không thể nói ra, vì đã nói ra là sẽ bị người ta biết được. Thập Cửu Châu đáng sợ lắm".

Kiến Sầu không hiểu nhưng cũng không phản bác.

Phù Đạo sơn nhân trước mặt nàng phủi mông đứng lên, vươn vai một cái, đưa tay ra lại có một cái đùi gà.

"Được rồi, những gì nên nói đều đã nói hết, ngươi chịu khó tu luyện đi".

Nói xong cảm thấy mình đã làm hết chức trách của sư phụ, Phù Đạo sơn nhân xoay người định đi.

Kiến Sầu đứng dậy định tiễn, không ngờ...

Phù Đạo sơn nhân dừng bước, quay lại nói: "Đúng rồi, nha đầu, cái thằng chồng cũ của ngươi tên là gì?"

Một cái tên đã ra đến đầu lưỡi nàng, chuẩn bị buột miệng nói ra.

Tuy nhiên lúc sắp mở miệng lại bị nàng nuốt vào.

Kiến Sầu nhìn Phù Đạo sơn nhân: "Tại sao sư phụ lại hỏi chuyện này?"

"Ơ hay, chẳng phải ngươi muốn giết chết cái thằng bạc tình này sao?" Phù Đạo sơn nhân lẫm liệt như cần giúp Kiến Sầu đòi lại công bằng: "Thập Cửu Châu lớn như vậy, bao giờ mới có thể gặp được hắn? Không bằng ngươi nói với ta, sau này Nhai Sơn ta cùng tìm giúp ngươi. Tìm sớm một chút cũng có thể giết hắn sớm một chút, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

"..."

Khóe mắt giật giật, Kiến Sầu yên lặng một hồi lâu rồi mới mở miệng hỏi: "Sư phụ, có phải ngài sợ đồ nhi còn chưa báo được thù đã chết rồi không?"

"Khụ khụ khụ..." Phù Đạo sơn nhân vội vàng ho, con ngươi nhanh chóng xoay tròn: "Ngươi nói gì thế? Sao có thể như vậy được? Sư phụ không phải loại người đó, chẳng phải sư phụ muốn báo thù cho ngươi sớm một chút sao?"

"Thế thì có gì là khó". Kiến Sầu mỉm cười: "Đợi đồ nhi tu luyện cho tốt, sư phụ dẫn đồ nhi đến Côn Ngô là được".

"Chuyện này quá đơn giản".

Phù Đạo sơn nhân vung tay lên không hề nghĩ ngợi, dường như chuyện này cứ để lão lo là xong.

Tuy nhiên...

Đợi đã!

Hình như có gì đó không đúng?

Côn Ngô?!

Phù Đạo sơn nhân đột nhiên bật lên, ngón tay run rẩy chỉ Kiến Sầu: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi có ý gì?"