Ta Là Mèo, Không Phải Hổ!

Ta Là Mèo, Không Phải Hổ! - Chương 15





Tiểu Hổ cảm thấy Huyễn Phong thật sự rất đáng thương, từ khi Hoàng Phủ Lương Lương đến, loại cảm giác này ngày càng cường liệt.


Bởi vì Lương Lương muốn cùng ngủ chung phòng với chủ nhân, cho nên chủ nhân đem Huyễn Phong đuổi ra ngoài, Hổ ca ca lại không cho hắn ngủ chung phòng với chúng ta.


Kỳ thật Hổ ca ca không hề mở miệng cấm, hắn chỉ là oán giận trừng mắt với Huyễn Phong mà thôi.


Cho nên Huyễn Phong chỉ có thể ngồi xổm trên tuyết vẽ vòng tròn.


Meow ô~~~~ Tiểu Hổ sáng sớm liền nhìn thấy một đám vòng tròn thật tròn ở trên tuyết a.


Huyễn Phong càng lúc càng có nhiều tế bào nghệ thuật a.


“Hổ ca ca, hôm nay Lương Lương vẫn không có định trở về a!” Hôn hôn mặt Hổ ca ca, hắn hình như rất thích ta làm cái động tác này a! Mỗi lần hôn hắn, hắn đều cao hứng cười.


“Không sao, chỉ nhiều người chút thôi mà.” Hổ ca ca ôm ta uốn tại trong chăn, tuy bây giờ là mùa xuân, nhưng Tuyết Sơn dù sao cũng là Tuyết Sơn, đặt biệt là ở đỉnh núi, mùa hè vẫn có tuyết, vẫn sẽ rất lạnh.


Meow ô~~~~ Cho nên Tiểu Hổ thích nhất là rúc vào ngực Hổ ca ca.


Nhưng mà đã lâu rồi hắn không biến thành hổ, hại Tiểu Hổ chỉ có thể ôm ấp hoài bão, tương niệm lông bụng xù của hắn.


“Nhưng mà Huyễn Phong thật đáng thương! Chỉ có thể ngủ ở ngoài.” Ta rất đồng tình với y.


Không biết Huyễn Phong lúc biến thành hồ ly sẽ như thế nào a? Cũng là lông xù a?


Meow ô~~~~ Thật muốn nhìn một chút a! Đặc biệt là cái đuôi vừa thô vừa to kia nha…


“Tiểu quỷ, ngươi đang nghĩ cái gì? Nước miếng đều chảy ra hết rồi.” Hổ ca ca cười nhìn ta.




Quệt quệt miệng, không có nha! Làm sao có nước miệng được! Hổ ca ca lừa Tiểu Hổ đáng yêu sao!


Cố ý cọ cọ ngực Hổ ca ca. Hừ hừ! Dám nói Tiểu Hổ chảy nước miếng, Tiểu Hổ đem toàn bộ nước miếng chà lên người hắn a!


“Ngôn Ngôn a! Ngươi bây giờ hạnh phúc không?” Chủ Nhân ngồi ở bên ngoài tiểu ốc cùng Lương Lương, Tiểu Hổ và Hổ ca ca ở một bên vo viên đám tuyết trắng, Huyễn Phong cuối cùng cũng có thể vào phòng ngủ rồi.


“Đương nhiên là hạnh phúc a!” Chủ nhân nhìn vào phòng, cười ôn nhu.


Nhưng Lương Lương lại tỏ ve không tin, “Vậy sao? Năm đó Ngọc Đế đần kia cho ngươi cái năng lực ban phúc cho người khác, duy chỉ độc ngươi là không thể tự ban phúc cho mình. Như vậy, ngươi sẽ hạnh phúc được sao?”


Meow ô~~~~ Cái gì nha cái gì nha? Nguyên lai Ngọc Đế không phải là thần tiên tốt a?


Thật ghê tởm, dám đối với chủ nhân như vậy!


Meow ô ~~~~ thực quá mức!


Tiểu Hổ dừng lại động tác chồng viên tuyết, vểnh tai nghe bọn hắn nói chuyện.


“Đúng a! Còn nhớ lúc đó ngươi cũng vì chuyện này mà cùng với Ngọc Đế nháo ra một trận.” Chủ nhân cười nhìn Lương Lương.


Lương Lương hừ lạnh một tiếng, “Ai bảo hắn đối với ngươi như vậy?! Biết rõ ngươi là bạn tốt của ta, hắn còn làm như vậy, ta đương nhiên muốn dạy cho hắn bài học nhỏ rồi!!”


Chủ nhân lắc đầu, “Kỳ thật Ngọc Đế không có ý xấu! Tuy ta không thể trực tiếp cho mình hạnh phúc, nhưng ta có thể gián tiếp ban phúc cho mình a!”


Meow ô~~~~ Chủ nhân thật thông minh...



Nhưng... Trực tiếp cái gì, gián tiếp cái gì? Tiểu Hổ nghe không hiểu!


“Gián tiếp?” Lương Lương cũng không có hiểu đây này!


“Ta cho Huyễn Phong tìm được hạnh phúc của mình, sao lại không được?” Chủ nhân nhìn về hướng tiểu ốc một chút, hạnh phúc cười.


Meow ô~~~~ Nói chuyện thật kỳ quái, tại sao Huyễn Phong tìm được hạnh phúc thì chủ nhân sẽ cao hứng chứ? Không hiểu không hiểu a...


Hổ ca ca ôm lấy ta, “Tiểu quỷ, đừng lắc nữa, đầu của ngươi đều lắc tới điên cuồng rồi.”


Hổ ca ca thật ấm a!


Tiểu Hổ không biết chủ nhân như thế nào sẽ được hạnh phúc, nhưng mà Tiểu Hổ biết rất rõ ta đang rất hạnh phúc....


“Ta đến bay giờ cũng không hiểu tại sao ngươi lại thích con hồ ly đần kia đấy! Y có chỗ nào tốt? Luôn ngây ngốc, chỉ biết dính lấy người, cái gì cũng không tốt!” Lương Lương hình như rất bất mãn với Huyễn Phong a!


Chủ nhân ục ục miệng, bộ dạng rất đáng yêu! “Ta chính là yêu y!”


Meow ô~~~ Nếu Huyễn Phong mà nghe được, nhất định sẽ vui đến bay lên trời luôn.


Đáng tiếc y ngủ rồi.


Bất quả, chủ nhân nhất định là bởi vì y ngủ cho nên mới nói như vậy! Nếu Huyễn Phong ở trước mặt, chủ nhất dĩ nhiên mắc cỡ không nói rồi.


Meow ô~~~~ Nếu Huyễn Phong nghe được, nhất định sẽ càng ngày càng dính lấy chủ nhân, cho nên, vẫn là không nên cho y biết.



“Hổ ca ca, Lương Lương đã ở đây bốn ngày rồi, sao Ngọc Đế còn không tới tìm?” Ngọc Đế không phải không có việc gì không làm được sao?


“Có lẽ so với Huyễn Phong, Ngọc Đế còn ngốc hơn.” Đây là câu trả lời của Hổ ca ca.


“Đúng vậy đúng vậy!” Lương Lương phụ họa tán thành, nguyên lai y nghe được cuộc trò chuyện của ta và Hổ ca ca a!


Sao Huyễn Phong và Ngọc Đế đều đần hết vậy?


Meow ô~~~~ Tiểu Hổ minh bạch rồi, liền kêu lên: “Hóa ra Ngọc Đế và Huyễn Phong là đồng loại a!”


Nguyên lại đám hồ ly đều rất đần a! Tuyệt không thông minh!


“Ngọc Đế so với Huyễn Phong còn đần hơn bởi vì hắn là thủ lĩnh, còn Huyễn Phong chỉ là lão hồ ly!” Tiểu Hổ có phải rất thông minh không?


Meow ô~~~~ Sao mọi người lại cười a? Hổ ca ca cũng cười này!


“Đúng đúng đúng! Ngọc Đế là một lão cáo già! Một cáo già đần thành tinh!” Lương Lương cười đến đau bụng...


Nhưng mà... nhìn thấy bọn hắn cười đến cái dạng này, Tiểu Hổ có chút hoài nghi Ngọc Đế thật sự là cáo già sao?


“Tiểu Hổ đừng nghĩ nhiều như vậy, Ngọc Đế là chính thần, từ lúc khai thiên tích địa đã tồn tại rồi.” Chủ nhân cười sờ sờ đầu ta.


Meow ô~~~ Nguyên lai hắn không phải là cáo già a!


Từ khi khai thiên tích địa đã tồn tại rồi sao? Đây không phải là… lão bất tử sao?!