Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!

Chương 18-1




Chép chép miệng, Thiên Tuyết cũng không tiếp tục kêu khổ, nhìn cô nương áo trắng trước mặt hỏi:

- À này, ngươi tên gì vậy? Tại sao đường khinh công của mình không đi lại chen vào đường khinh công của người khác vậy nha?

Bạch Ngạo Y nhíu mày, trước giờ rất ít người có thể nói nhiều lời với nàng như thế này, cũng có rất ít kẻ lạ mặt thấy được khuôn mặt nàng lại sống lâu như thế. Theo lý bình thường, chắc hẳn nàng sẽ không do dự, dù phải cá chết lưới rách cũng sẽ không để nguời kia sống lâu hơn, nhưng đối với cô nương trước mặt này lại có thiện cảm đến lạ, không hề nghĩ đến giết người ta chứ. Chẳng lẽ đây giống như cái gọi là duyên phận sao, nàng từng nghe phụ thân nói, có những người suốt đời đều chỉ là kẻ thù, nhưng cũng có những người, chỉ một lần liếc mắt, dù cho không thể ở cạnh nhau, lại là tri kỷ nhớ mãi cả đời. Chẳng là nàng với tiểu cô nương này là về sau? Trực giác nói cho nàng biết, cô nương này không phải người xấu, có thể làm bằng hữu, nhưng thói quen lại ép nàng phải giết người...

Trong lúc Bạch Ngạo Y còn đang rối rắm thì Thiên Tuyết bỗng nghe thấy có tiếng động bên ngoài, nàng nhíu mày, nhanh nhẹn túm lấy đống áo ngoài ngâm nước nàng vừa cởi ra. Thiên Tuyết quay đầu, vỗ nhẹ cô nương áo trắng bên cạnh, nhẹ ra ám hiệu im lặng rồi nhanh chóng kéo nàng ấy nhảy lên, nhanh chóng dùng khinh công chạy đi.

Bạch Ngạo Y còn đang bối rối bỗng bị Thiên Tuyết vỗ vai mà hồi hồn, nhíu mày định lên tiếng thì thấy được ám hiệu của nàng liền nhanh chóng tĩnh tâm nghe ngóng. Sắc mặt nàng trầm xuống, chưa kịp phản ứng đã thấy mỗ nữ chính nào đó kéo đi trốn khỏi chỗ này.

Cả căn phòng rộng lớn có suối nước nóng bỗng trở nên yên ắng, dường như chưa từng có ai bước vào. Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng động, một bóng dáng áo đen nhẹ nhành đi đến, người đó nhanh nhẹn đi xung quanh. Bỗng đột nhiên cúi người, ngón tay chạm xuống một vết máu, “xoẹt” một tiếng, bóng dáng áo đen biến mất, mà hướng hắn biến mất, cũng là hướng Thiên Tuyết và Bạch Ngạo Y trốn đi...

Bên ngoài, Thiên Tuyết ôm tay Bạch Ngạo Y, dùng khinh công nhanh chóng chạy đi, gió bỗng trở nên lớn, mà hai người các nàng đều bị dính nước toàn thân, không khác gì chuột lột, lại phải chạy nhanh như thế này, không run một cái không phải người. Khổ nhất là nữ chính Thiên Tuyết của chúng ta, quần áo trên người thì dày, ngâm một đống nước đã khó khăn, bây giờ còn lạnh rét run thế này, quả thực là hết sức tưởng tượng mà!

Thiên Tuyết liên tục hắt xì mấy cái, hắt xì không ngừng nghỉ, hắt xì đến nỗi Bạch Ngạo Y bên cạnh không để ý không được. Nàng nhíu mày, nhìn cô nương xinh xắn đáng yêu bên cạnh liên tục hắt xì đến mũi cũng ửng đỏ, theo bản năng lên tiếng:

- Ngươi hắt xì như thế này, có cần đi tìm đại phu?

Thiên Tuyết đang không ngừng nghỉ hắt xì, hít thở, lại hắt xì, bỗng nghe thấy lời của Bạch Ngạo Y mà ngẩng đầu, lắc lắc đầu nói:

- Không, không sao đâu. Chỉ là có chút lạnh nên cơm muối chút mà...à mà này, tại sao chúng ta phải chạy trốn thế này ấy nhỉ?

Bạch Ngạo Y bỗng không biết nói ra sao, nói với Thiên Tuyết:

- Không phải chính ngươi kéo ta chạy sao? Đến ngươi cũng không rõ ta sao biết được?

Thiên Tuyết nghe vậy liền cười hì hì, nói:

- Này... Không phải là ta nghe thấy tiếng động nên lo lắng có gì bất trắc, liền theo bản năng kéo ngươi đi sao? Nãy người đột nhiên đâm vào ta, là do có người truy sát sao?

Bạch Ngạo Y giật mình, quay đầu nghi hoặc nhìn Thiên Tuyết:

- Sao ngươi lại biết?

Thiên Tuyết chép miệng, không thể nói do bị truy đuổi nhiều quá nên có kinh nghiệm được, nghe rất không được nha. Nàng liền cười hề hề nói:

- Nãy còn không rõ nhưng giờ chắc chắn rồi, ta là có khả năng đặc biệt nha.

Bạch Ngạo Y bỗng cảm thấy khó nói, lần đầu tiên dâng lên cảm giác khinh bỉ, khả năng đặc biệt, có qủy mới tin. Thiên Tuyết cũng không để ý, nói tiếp:

- Này...ngươi có chỗ nào trốn không? Hay về chỗ ta? Chúng ta thế này nhảy nhót xung quanh dù không bị người truy sát ngươi bắt cũng chết cảm mất.

Bạch Ngạo Y đang định mở miệng thì bỗng cảm thấy một trận gió ập tới vô cùng sắc bén, nàng theo bản năng đẩy Thiên Tuyết ra, lớn tiếng hô “Cẩn thận!”, cũng nhanh chóng tránh né.

Thiên Tuyết còn đang tập trung nói chuyện với cô nương áo trắng, ai ngờ lại bị tên áo đen từ đâu chui ra chen ngang. Lúc còn ở chỗ suối nước nóng, nàng đang hỏi người ta cũng bị người khác làm phiền, giờ hỏi lần nữa cũng bị cản trở, đất cũng có ba phần tính tình, nàng không phải đất, cũng chẳng phải người bao dung, phá bao chuyện tốt của nàng thể này, không xử lý không được!

Người áo đen theo dấu máu đuổi theo, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng người cần tìm. Đang vui vẻ bỗng thấy có một người khác đang bên cạnh, mà người hắn cần tìm, lại không đeo mặt nạ! Nhìn dáng vẻ không khác gì bị kéo đi! Mỗ áo đen bùng nổ, vì tấm lòng trung thành, không thèm cố kỵ đánh đến kẻ khả nghi bên cạnh.

Thiên Tuyết tức giận, cũng chẳng thèm quan tâm có ai xung quanh, thấy tên áo đen lạ mặt lại xông đến thì tức phụt khói. Nàng nhanh chóng xông đến, bóng dáng qủy dị di chuyển trong nháy mắt. Mỗ áo đen và Bạch Ngạo Y chỉ thấy trong nháy mắt, Thiên Tuyết đã đến cạnh mỗ áo đen, không thấy động tác đã đạp cho mỗ áo đen một phát làm hắn ngã xa mấy mét. Mỗ nữ chính nào đó nào đã hả giận, nhanh chóng phi đến, bóng dáng dịch chuyển mấy lần, cuối cùng cũng dừng lại. Mà dưới chân nàng, mỗ áo đen không biết bị đánh ra sao mà không cử động được, tròn mắt nhìn cô nương nhỏ nhắn trông yếu đuối trước mặt mà bản thận bị đánh bại.

Thiên Tuyết chẳng quản dáng vẻ khỉ gió gì hết, chống nạng, phun lửa mắng:

- Tên áo đen nhà ngươi, ngăn cản bản công nương nói chuyện vui vẻ, còn muốn đánh nhau với tiểu cô nương yếu đuối, quả thực không đạp cho mấy phát biết thân biết phận thì ngươi sẽ trở thành dạng gì?!