Ta Là Một Quả Phụ

Chương 3




8.

Để tỏ vẻ như ta không hề đói khát đến như vậy, sau khi Lưu Tam Cân về nhà ngày thứ ba, lúc đi ngang qua nghe bà Vương nói Lưu Tam Cân đã tiếp tục mổ lợn rồi ta mới bắt đầu chờ đến khi mặt trời lặn, khoác trên một mình chiếc váy lụa màu tím khói đã được cất giấu từ lâu, lượn lượn lờ lờ ngoài nhà Lưu Tam Cân.

Lưu Tam Cân cầm chặt dao mổ lợn trong tay, liếc nhìn ta đang đứng ở cổng. Cái nhìn đó đúng là mị hoặc chúng sinh mà, sau khi ta bước vào cửa thì bị vấp cái cái ngưỡng cửa, ngã sấp mặt thành một mỹ nữ ngậm bùn. Lưu Tam Cân đặt con dao mổ lợn kia trên bàn rồi bật cười thành tiếng: “Không cần phải làm đại lễ như vậy.”

Ta chống hai tay bò người dậy, vừa cười vừa nói: “Đây chẳng phải là làm lễ cho Chu Công của chúng ta hay sao, chắc là điềm báo đó?”

Vừa nói xong ta thấy gương mặt của Lưu Tam Cân hơi phiếm hồng.

Như thế này càng khiến ta thêm hăng hái mà. Ta đi đến trước mặt chàng, duỗi ngon tay thon dài ngọc ngà của mình chạm khuôn ngực của chàng qua lớp quần áo: “Không lẽ là chàng không dám nhận hả?”

Cảm xúc không tệ. Lúc này ta lại ngẩng đầu lên một lần nữa, tai chàng cũng đỏ lên cả rồi, khác hoàn toàn với người ta tưởng tượng khi xưa.

“Hay là…” Tay của ta lượn lờ trên khuôn ngực ấy một vòng, “Chàng không được đó chứ?”

Ta vừa dứt lời đã bị chàng cầm chặt ngón tay.

Quả nhiên, không thể nói không được với đàn ông.

Bị ta khích một trận, Lưu Tam Cân ngay lập tức đưa ta vào phòng.

Chàng vung tay lên, cửa sổ đều bị gió khép lại toàn bộ. Sau một đêm giày vò, ta ngủ say sưa đến tận sáng.

“Ta từ trước đến nay luôn giữ lời.”

Trước khi ngủ thiếp đi, Lưu Tam Cân ở bên cạnh ta phát ra những lời này.

9.

Ta bị tiếng lợn kêu đánh thức. Nói như thế nào đây?

Loại cảm giác này vẫn còn rất mới lạ nha, hôm nay nhất định phải về khen Ngưu Lang một tiếng, nó chưa bao giờ đánh thức ta dậy như vậy cả. Ta cầm quần áo khoác hờ lên người, đang định đi ra ngoài thì nghe được tiếng từ bên ngoài truyền vô. “Tam Cân à, lần trước chuyện thẩm nhi nói với con, con tính thế nào rồi?”

Đây là tiếng của Vương thẩm, bà chính là người có cái miệng rộng nhất cái thôn Bạch Vân này. Hôm nay ta vác cái bộ dạng này ra khỏi cửa, thì khẳng định trai gái già trẻ lớn bé gì trong cái thôn Bạch Vân này cũng sẽ đều biết ta đã ngủ cùng Lưu Tâm Cân. Dư luận đôi khi vẫn rất đáng sợ.

Ta quay ngược trở về phòng, chờ Vương thẩm đi thì ta lại đi ra. Đến khi ta ăn mặc chỉnh tề, búi tóc gọn gàng thì Vương thẩm cuối cùng cũng đã trầm mặc rời khỏi nhà của Lưu Tam Cân. Ta vui vẻ đi đến cửa, tay vừa đặt trên khung cửa.

“Tam Cân à, lần trước ta giới thiệu cho con khuê nữ nhà Nhị tỷ của ta đó, con thấy thế nào?”

Lần này là tiếng của Lưu thẩm.

Giờ người tìm đến Lưu Tam Cân để làm mối cũng phải xếp hàng hả?

Ngay lúc ta định quay về giường thì lại nghe được có người nói: “Nghe nói Bạch quả phụ cũng hay ghé đến chỗ này của ngươi, chẳng lẽ cũng có ý tứ đối với ngươi hả?”

Hay thật, nói thế nào mà nhắc đến cả ta rồi.

Ta áp sát tai lên cửa, cẩn thận lắng nghe.

“Tam Cân à, đừng có thấy nàng ta đẹp mắt, thế mà trước khi lấy chồng đã không biết tiết chế rồi.”

Lại có người nói thêm một câu. Ta không hề không biết tiết chế nha, là mấy tên kia không ăn thịt được thiên nga nên mới đổ cái tội danh này lên đầu ta. Không một ai tin ta cả, cha ta cũng không thèm tin ta, thế nên tên ác bá Tần Tự kia mới bắt ta về nhà dễ dàng vậy. Một tiếng dao đập vào bàn vang lên khiến ta lấy lại tinh thần.

Lưu Tam Cân một mực không nói chuyện lúc này lại lên tiếng: “Hửm? Sao lại không biết tiết chế?”

Một đám người líu ríu.

Cuối cùng Lưu Tam Cân khẽ cười một tiếng, con dao kia lại phập lên bàn một lần nữa.

“Thế như nàng ta là một quả phụ.” Không biết là ai không cam tâm.

“Quả phụ thì sao?”

Không biết sau bao lâu thì ngôi nhà trở nên yên tĩnh trở lại.

Bây giờ ta có thể nghe rõ được tiếng tim đập của mình, trong đầu quanh quẩn câu nói của Lưu Tam Cân: “Quả phụ thì sao?”

Nhưng đến khi Lưu Tam Cân mở cửa bước vào phòng, ta lại chạy ào ra ngoài như làn khói.

………..

“Mày thì biết cái gì? Cái này không phải là chạy trối chết.”

Ta ngồi bên cạnh người Ngưu Lang, thanh minh cho bản thân mình, “Tao đói bụng. Mệt mỏi cả một buổi ta rồi, sáng cũng không ăn được gì, đói đến mức mười đứa như mày tao cũng ăn sạch được.”

Ngưu Lang nhìn ta nháy nháy mắt. Ta muốn kể cho nó một chuyện kích thích tối qua nhưng khi nhìn lại đôi mắt sạch sẽ thanh thuần kia, ta cắn một ngụm bánh nướng, thở dài một hơi: “Nghĩ lại thì thôi mày đừng có nghe, không có phù hợp cho trẻ nhỏ.”

Tự mình tìm nam nhân, tự mình khóc thì vẫn cứ phải ngủ đã.

Thế là đêm đó, ta đem theo khoé miệng đầy nước mắt đến nhà Lưu Tam Cân.

10.

Ta nhìn khối bụng tám múi của Lưu Tam Cân cảm thấy mình thật lời. Mua thuốc cùng lắm hết mười đồng tiền, mười đồng này đem vô thành còn không vào được cửa tiệm nam kỹ tệ nhất nữa. Coi như vào được rồi cũng sẽ không có vẻ đẹp đặc sắc như của Lưu Tam Cân.

“Ừm?” Lưu Tam Cân tiến lại bên cạnh ta, thanh âm trầm thấp. Ta lấy lại tinh thần, nhưng mà những gì chàng vừa nói với ta, ta đều không nghe lọt một chữ.

“Cái gì?” Ta mạnh mẽ hỏi ngược lại.

Lưu Tam Cân hơi hơi nhíu mày: “Ngày mai nàng đừng tới nữa, ngày mai ta có việc phải đi ra ngoài.”

Một hai ba bốn năm… Mười lăm.

Chàng thế mà lại nói với ta tận mười lăm chữ, đây chính là câu nói nhiều chữ nhất mà chàng từng nói với ta.

Sau khi vui vẻ xong ta liền vô tư nói: “Không được. Đã nói rõ là nửa tháng rồi, thiếu mất một ngày, một canh giờ hay một khắc đồng hồ, đều không tính được là nửa tháng.”

Lưu Tam Cân dãn khoé mắt mình.

Trước khi hắn đen mặt ta vội vàng bổ sung: “Bớt một ngày thì tính mười ngày.”

Gương mặt vốn dĩ muốn đen kia giờ lại hoá đỏ.

“Mười ngày? Tim nàng con đen hơn cái tên già ở tiệm cầm đồ phía thôn Tây nữa.” Lưu Tam Cân trừng mắt nhìn ta.

Ta cười cười: “Đó là cha ta đó, ông cũng từng nói ta trò giỏi hơn thầy.”

Chàng xoay người sang chỗ khác, không nhìn ta nữa: “Ta chưa từng thấy nữ nhân nào mặt dày vô sỉ như nàng.”

Ta bổ nhào lên người chàng, trừng trừng mắt nhìn: “Ta cũng chưa từng gặp lang quân còn sống nào tuấn tú như chàng.”

Ngón tay ta nhẹ nhàng di chuyển từ trán đến sống mũi cao của hắn.

Rõ ràng vừa làm một trận những ta vẫn thèm ăn muốn chết.

Lưu Tam Cân bắt được đôi tay đang làm loạn của ta, thở dài: “Ngày mai ta còn có việc lớn.”

Mổ lợn còn không phải việc lớn của chàng hả? Ngày nào mà chàng không có chính sự?

“Hay chàng lại làm không được vậy?”

Ta rù rì bên tai chàng, “Mới được có mấy ngày nha?” Rất rõ ràng, đã kích thích thành công.

Lần này sau khi xong chuyện, chàng hơi mở nghe cửa sổ bên giường. Ánh trăng rơi xuống, chàng hỏi ta: “Nàng trước kia cũng giống vậy sao?”

Ta đã mệt đến mức không muốn nói gì thêm, qua loa đáp lại: “Cái gì?”

Sau đó Lưu Tam Cân nói gì, ta một chữ cũng không nghe rõ, ngủ thẳng một giấc đến hừng đông.