Ta Là Nhân Vật Trùm Phản Diện

Chương 75: Có thể có dã tâm, nhưng không thể vô năng




Đế đô, đế cung.

Bên trong một tòa đại điện cực kì hùng vĩ, Chu Hoàng ngõi trên ngai vàng

Bên cạnh có một vị lão thái giám sác mặt trắng bệch.

Vị lão thái giám này có khí tức cực kì kinh khủng, rõ ràng là một tôn cường giả Thiên Cung cảnh đỉnh phong.

Hắn tên là Cao Ly Sĩ, chính là tâm phúc của Chu Hoàng, đã phụng dưỡng Chu Hoàng được mấy ngàn năm.

Liền xem như ở đế cung, địa vị của Cao Ly Sĩ cũng là tồn tại cực kì siêu nhiên.

Mà ở trước mặt Chu Hoàng, lại để rất nhiều tấu chương.

Chính là dâng thư tấu chương của tất cả triều thần trong những ngày này.

Cao Ly Sĩ trình lên một xấp thư cho Chu Hoàng, cung kính nói: "Bệ hạ, đây là bức thư do Giám Sát viện trình lên”

Chu Hoàng tiện tay tiếp nhận, lật xem mấy lần, liền tùy ý ném qua một bên.

Mim cười, thản nhiên nói: "Thật đúng là có bản lĩnh, bên người có nội gián mà hoàn toàn không phát giác.

Liền chuyện này mà còn muốn nói chính đốn triều cương, chèn ép thế gia."

Chu Hoàng cũng không thèm để ý những bức thư kia.

Kết giao với ngoại thần ở Đại Chu thần triều căn bản không tính là cấm kỵ.

Mấy đứa con trai của hắn, ai mà không kết giao với ngoại thần?

Điều mà Chu Hoàng thật sự để ý là, bên người Đại hoàng tử lại có nội gián!

Có nội gián cũng không có việc gì.

Không phải ngay cả đế cung cũng là có tai mắt của tất cả đại thế gia sao?

Thế nhưng mà lại có thể để cho nội gián trộm đi bức thư, liền không thể không khiến cho Chu Hoàng hoài nghỉ năng lực của Đại hoàng tử.

Đúng như Tả tướng nói.

Chu Hoàng có thể dễ dàng tha thứ việc Hoàng tử có dã tâm.

Có dã tâm là chuyện tốt, nếu như thủ đoạn đầy đủ, liền xem như Đại hoàng tử mời chào ma tu.

Chu Hoàng sẽ chỉ mở một con mắt, nhầm một con mắt.

Nhưng mà Chu Hoàng cũng là không thể tha thứ. cho sự vô năng!

Càng không thể dễ dàng tha thứ cho người chỉ có dã tâm nhưng lại vô năng!

Bây giờ Đại Chu thần triều, nhìn như lửa nóng đầu sôi, phồn vinh cường thịnh.

Nhưng mà kỳ thật tai họa ngăm còn rất nhiều.

Thế gia môn phiệt phảng phất là hấp huyết quỷ, vẫn đang hút máu của Đại Chu thần triều.

Những năm này, mặc dù hắn nâng đỡ một đám gia tộc nghèo, nhưng mà phần lớn quyền hành của Đại Chu thần triều vẫn bị thế gia môn phiệt nắm giữ.

Mặc dù hẳn là Huyền Thần cảnh Chí Tôn, giơ tay nhấc chân liền có thể diệt vong vô số thế gia môn phiệt.

Nhưng cũng có rất nhiều cản trở.

Bên ngoài có những tông môn cổ lão của phương ngoại chỉ địa nhìn chằm chằm.

Ở bên trong lại có sự tồn tại của Sở thị nhất tộc không kém gì Đế Tộc.

Liền xem như hẳn là vô thượng Chí Tôn của Đại Chu thần triều, cũng không cách nào “muốn dì làm nấy”

Trước đó Đại hoàng tử để cho hắn có chút hài lòng, cho rằng Đại hoàng tử sẽ là một vị Hoàng Thái tử hợp cách.

Nhưng mà bây giờ lại cảm thấy thất vọng về Đại hoàng tử.

Mà Cao Ly Sĩ lại cười khuyên nhủ: “Dù sao Đại hoàng tử điện hạ còn trẻ, thiếu lịch luyện”

Chu Hoàng liếc mắt nhìn Cao Ly Sĩ một cái, hừ lạnh một tiếng: "Xem ra món bảo vật mà hắn tặng cho ngươi rất hữu dụng, đáng để cho ngươi nói những lời này vì hắn”

Nhưng mà Cao Ly Sĩ lại không có chút vẻ e ngại nào, chỉ là cười ha ha nói:

“Ngoại trừ Đại hoàng tử ra, các Hoàng tử khác cũng đều tặng trọng lễ cho lão nô.

Bất quá lão nô nhận thì nhận, dùng thì dùng, cũng không dám vượt quá nửa bước."

Chu Hoàng lắc đầu bật cười: “Tốt một cái lão cẩu!"

Hân cực kỳ thấu hiểu Cao Ly Sĩ, biết rõ lão thái giám này hết sức trung thành với mình, sẽ không nói những thứ không nên nói

hu Hoàng liền mở ra một quyển tấu

Trên tấu chương rõ ràng là vạch tội Đại hoàng tử, nói Đại hoàng có ý đồ xấu.

Thần sắc của Chu Hoàng không thay đối, tiếp tục nhìn mấy tấu chương tiếp theo.

Mà mấy tấu chương này, cũng thình lình đều là vạch tội Đại hoàng tử!

Trên mặt Chu Hoàng lộ ra vẻ mỉm cười, cười tủm tỉm nói: "Đứa trưởng tử này của ta ngược lại là làm cho người ta chán ghét, toàn bộ đều là vạch tội hắn”

Dứt lời, lại tiếp tục đọc.

Mà nụ cười trên mặt Chu Hoàng, cũng chậm rãi biến mất.

Vẻ mặt cuối cùng cũng trở nên không biểu tình.

Bởi vì hắn phát hiện, những tấu chương này toàn bộ đều là đang vạch tội Đại hoàng tử.

Một cái tấu chương thanh minh cho Đại hoàng tử cũng không có!

Trong mắt Chu Hoàng lóe lên một tia âm trầm.

Triều đình này, đã bị thế gia môn phiệt hoàn toàn nắm trong tay rồi sao?

Chu Hoàng thản nhiên nói: “Tả tướng đâu?”

Cao Ly Sĩ khom người thật sâu, nhẹ giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Tả tướng cũng dâng thư vạch tội Đại hoàng tử..”

Chu Hoàng nghe vậy, ngược lại là cười một tiếng.

“Ha ha, ngay cả Tả tướng cũng không dám trêu chọc thế gia sao?"

Liền Tả tướng cũng không có lên tiếng bênh vực cho Đại hoàng tử, đích thật là khiến cho Chu Hoàng có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà trong lòng Chu Hoàng biết rõ.

Đây cũng không phải là Tả tướng không dám trêu chọc thế gia, muốn phủi sạch quan hệ với Đại hoàng tử.

E rằng Tả tướng đang cho thấy thái độ của mình.

Tả tướng đang nhắc nhớ hắn, bây giờ toàn bộ triều đình đều đã bị thế gia môn phiệt nằm giữ!

Đại hoàng tử có hùng tâm chí lớn của riêng mình, muốn chèn ép thế gia môn phiệt, đây mới trở thành cái đinh trong mắt của thế gia.

Nếu như lăn này Chu Hoàng phế truất Đại hoàng tử.

Kể cả Đại hoàng tử đều ngã xuống...

'Vậy sau này còn có ai dám lại trọng dụng gia tộc nghèo, đối kháng thế gia?

Vả lại trục xuất Đại hoàng tử, cũng là mang ý nghĩa Chu Hoàng đối mặt với thế gia môn phiệt là nhượng bộ!

Đây mới là sự việc mà Chu Hoàng không thể dễ dàng tha thứ nhất!

Hắn chính là Trung Châu Chí Tôn, có thể mở con mất, nhầm một con mắt đối với hành động của thế gia môn phiệt.

Thế nhưng mà muốn để cho hẳn nhượng bộ trước thế gia môn phiệt?

Ha ha, xem ra hắn đã yên lặng quá lâu.

Đến mức khiến cho thế gia môn phiệt đã mất đi lòng kính sợ nên có!

Thật sự cho rằng hẳn không dám động thủ với thế. gia môn phiệt à

Chu Hoàng chậm rãi đứng dậy, đi đến giữa đại điện, đứng chập tay, thăn sắc yếu ớt.

Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên hỏi: “Ai là kẻ vạch tội Đại hoàng tử đầu tiên?”

Trong lòng Cao Ly Sĩ nhảy một cái, biết rõ Đại hoàng tử có thể toàn thân trở ra.

Cũng là biết rõ, thế gia môn phiệt là sắp máu chảy thành sông!

Cao Ly Sĩ trầm giọng nói: “Khởi bấm bệ hạ, là Giám Sát viện Giang chưởng viện”

“Giang Trung Thần?”

Trong mắt Chu Hoàng lóe lên một tia hàn ý, thản nhiên nói: “Quả nhiên là một thần tử tốt vì nước vì dân”