Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 43: Kết thúc thật rồi sao?




“Anh Mạc… Anh định làm cái gì?”

Tiêu Ngữ Lam lùi về góc giường, cô nói lắp.

Thái độ của Mạc Tử Dương như muốn nhai tận xương cô vậy, hắn chỉ cần chồm tới đã thành công khoá trụ cô ở trong vòng tay hắn. Gương mặt vốn lạnh nhạt của hắn nay lại có thêm phần quỷ dị, hắn hôn lên má cô rồi nói khẽ vào tai Tiêu Ngữ Lam:

“Tôi định làm gì ư? Thì làm chuyện mà em mong muốn bấy lâu đó.”

“Anh Mạc… Anh… Anh…”

Hắn cứ ép sát cô, đến mức Tiêu Ngữ Lam nằm dài ra giường. Hai chân cô co quắp lại, trái tim cũng bất giác đập mạnh. Cô đặt hai tay lên lồng ngực hắn chống đỡ, đôi mắt to tròn nhìn hắn có chút xấu hổ.

“Vị hôn thê tim của em đập rất nhanh, em đang mong chờ có phải không?”

Hắn nói vào lỗ tai cô, hơi thở nóng hổi phả vào vanh tai nên chọc cho cô bị nhột. Lông tơ của cô dựng đứng, cô rất muốn đánh người luôn đó.

Mạc Tử Dương hôn lên môi cô, hắn nhấm nháp từng chút một. Mỗi một nụ hôn đều dừng lại khoảng một hai giây để nhìn cô, ánh mắt của hắn cực kì ôn nhu.

Tiêu Ngữ đắm chìm trong cơn mưa nụ hôn và ánh mắt của Mạc Tử Dương, phải nói gương mặt hắn thật sự rất yêu nghiệt. Mỗi lần cô nhìn gần hắn, có thế nào cũng sẽ bị hớp hồn một phen.

Mạc Tử Dương không đợi cô hoàn hồn để chống cự, ngay lập tức hắn biến những nụ hôn vụn vặt ấy thành một nụ hôn cao trào và nóng bỏng.

Tiếng môi lưỡi va chạm cũng tiếng vải vóc ma sát vang lên trong không gian tĩnh lặng. Tiêu Ngữ Lam vòng tay qua cổ hắn, nhắm mắt cảm nhận tình cảm của hắn dành cho cô.

Mạc Tử Dương hôn dọc xuống xương quai xanh, lồng ngực nữ nhân liền phập phồng hơi thở của cô dồn dập thiêu đốt hắn.

Hương thơm của cô, tư vị cơ thể của người con gái đầu tiên hắn đặt tình cảm. Cảm xúc lúc này của hắn là vui vẻ, là nôn nóng cũng bức bách khó tả.

Tiếng va chạm kim loại của dây lưng quần đàn ông, Tiêu Ngữ Lam mơ màng nhìn hắn, bọn họ thật sự sắp làm chuyện không nên làm rồi. Cô biết là sai nhưng mà cô không có cách nào khống chế nổi cảm xúc của mình, mặc kệ đi, sai thì đã làm sao chứ?

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt đi một nửa sự nhiệt của cả hai, Mạc Tử Dương mặc kệ. Hắn vứt cái quần tây xuống sàn, điện thoại trong túi cũng tắt máy luôn.



“Có gan cởi sao không cởi cả quần lót luôn đi anh Mạc.”

Cô trêu chọc, ý cười trong ánh mắt hiện rõ ra.

Mạc Tử Dương nheo mắt nhìn người phụ nữ không sợ trời không sợ đất dưới thân mình, ở trong hoàn cảnh này còn dám nói sốc hắn. Cô muốn chết rồi!

“Quần lót phải để vị hôn thê giúp tôi cởi xuống chứ? Nào, mời!”

Tiêu Ngữ Lam đỏ mặt, cô biết nói về trêu chọc cô không có cửa thắng hắn.

Điện thoại của Tiêu Ngữ Lam bất giác reo lên trên đầu tủ. Cô nhìn thoáng qua là số của bệnh viện, hắn cũng thấy nên không có ngăn cản cô nghe.

Tiêu Ngữ Lam chỉnh lại quần áo ngồi dậy nghe điện thoại.

Mẹ của cô, có chuyện rồi!

*

Mạc Tử Dương cùng cô đi tới bệnh viện, trên xe cô cứ khóc suốt. Bệnh viện báo tin mẹ cô suy hô hấp đang nguy kịch.

“Không sao, còn có tôi.”

Hắn vỗ đầu người phụ nữ trấn an, mặt khác là nhanh chóng lái xe thật nhanh đến bệnh viện. Hắn đoán cuộc gọi lúc nảy là bệnh viện gọi tới cho hắn…

Tiêu Ngữ Lam tới bệnh viện, có mặt Trình Phong và Tiêu phu nhân. Các y tá và bác sĩ ra vào phòng bệnh, có thể thấy tình hình đang rối rắm đến mức nào.

Trình Phong chạy về phía cô, hắn nói:“Lam, phải tiến hành phẩu thuật gấp.”

Tiêu Ngữ Lam khóc, cô gật đầu:“Vậy thì phẩu thuật, hãy cứu bà ấy, làm ơn!”

“Được, anh đã nói với bác sĩ rồi. Vậy… Em đi cùng anh đến văn phòng làm cho xong thủ tục kết hôn. Giấy tờ em mang đủ cả rồi chứ?” Trình Phong nôn nóng hỏi cô.

“Anh Trình quả nhiên là luật sư giỏi, rất biết nắm bắt thời cơ. Ai nói Ngữ Lam sẽ kết hôn với anh, đừng có mà nằm mơ.”

Mạc Tử Dương kéo cô đi lướt qua Trình Phong, hắn nắm tay cô đi thẳng vào văn phòng bác sĩ. Tiêu Ngữ Lam nghe hắn nói chuyện, tới giờ cô mới biết cuộc gọi lúc sáng của bác sĩ không phải là Trình Phong sắp xếp mà chính là Mạc Tử Dương.

Hắn chuẩn bị lo cho mẹ cô phẩu thuật, đều đã xong xuôi cả rồi.

Mạc Tử Dương ở thành phố này tiếng tăm lẫy lừng, hắn nói một không ai dám nói hai. Nên giờ hắn nói phẩu thuật, ngay cả Tiêu phu nhân cũng không dám lên tiếng. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, hắn vì cô mà hao tâm tổn trí sắp xếp mọi thứ. Vậy mà cô còn nói sẽ kết hôn với Trình Phong, cô còn nói ra những lời đau lòng hắn nữa chứ!

“Tử Dương, cám ơn anh.” Cô siết chặt tay, bàn tay cả hai đan xen nhau không một khe hở. Cô sẽ không buông tay hắn nữa, cho dù có phải biến mất, cô cũng đồng ý sẽ biến mất ngay bên cạnh hắn.

Cô yêu Mạc Tử Dương!

Cuộc phẩu thuật kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ, bọn họ ở đây không một ai ra về. Trong lòng Tiêu Ngữ Lam như lửa đốt, thầm cầu mong cho mẹ bình an qua khỏi.

Đèn phẩu thuật tắt, bác sĩ lau mồ hôi đi ra. Đứng đối diện với thân nhân, vị bác sĩ ấy nói:“Cuộc phẩu thuật đã thành công, nhưng bệnh nhân cần thời gian để hồi phục. Hiện trạng bây giờ của bệnh nhân là hôn mê.”

“Vậy… Vậy khi nào bà ấy mới tỉnh lại ạ?” Cô nôn nóng hỏi.

“Cái đó chúng tôi không dám nói trước với người nhà, hiện tại phẩu thuật chỉ giúp giữ mạng sống của bệnh nhân. Còn tình trạng hồi phục như thế nào, cũng phải cần có thời gian quan sát.”

“Cám ơn bác sĩ.”

Mặc Tử Dương nói.

Tiêu Ngữ Lam trượt xuống, cũng may là có Mạc Tử Dương đỡ cô. Hắn ôm cô vào lòng, dịu dàng trấn an:“Em đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên em.”

Cô gục vào trong lòng hắn khóc nức nở.

Sau cùng Tiêu Ngữ Lam vẫn về nhà họ Mạc, cô nên đối diện thẳng thắn với lương tâm mình một chút. Cô cần gì và muốn gì, là Tiêu Ngữ Lam cũng được, là Bannie cũng được, nếu đã yêu tại sao phải quan tâm tới ngày mai.

*

Tiêu Ngữ Lam hẹn gặp Trình Phong vào mấy ngày sau đó, khi mà cô đã ổn định lại được tâm trạng. Hai người hẹn nhau ở một quán cafe, cô đem nhẫn trả lại cho hắn ta.

“Anh Trình thật xin lỗi có lẽ tôi không thích hợp để đeo chiếc nhẫn này.”

Trình Phong nhìn chiếc nhẫn kim cương nằm trơ trọi trên mặt bàn, ánh mắt hắn buồn bã.

Rồi hắn nắm tay cô đang đặt trên bàn, níu kéo:“Lam, em yêu anh mà phải không?”

Cô rụt tay lại, thẳng thắn đối diện với ánh mắt đau khổ của Trình Phong.

“Anh Trình có lẽ anh đã hiểu lầm rồi… Anh trở về đi, Yến cần có anh, còn có con của hai người nữa.”

“Có phải cô ta tới tìm em không Lam?”

“Phải, cô ấy đã đến tìm tôi. Cô ấy nói con cô ấy cần có cha, đó chỉ là một phần thôi… Tôi yêu Tử Dương!”

Lời cô nói như nhát dao đâm vào trái tim hắn vậy, cô đã yêu hắn mà, bây giờ sao lại có thể yêu Mạc Tử Dương. Hắn lại nắm chặt tay cô không buông, hắn không muốn mất đi Tiêu Ngữ Lam, hắn yêu cô.

Tiêu Ngữ Lam kiên quyết rụt tay lại, cô xách túi đứng lên nói:“Anh Trình chuyện tình cảm không nên gượng ép có phải không? Cám ơn anh đã luôn quan tâm tôi. Tôi cũng mong anh hạnh phúc với vợ và con của anh, tôi đi trước đây.”

“Ngữ Lam…”

Hắn gọi nhưng cô không quay lại, cô biết lời chia tay nói ra sẽ có một trong hai người sẽ khó chấp nhận nhưng sự thật vẫn phải chấp nhận thôi.

Tiêu Ngữ Lam về nhà nấu canh bổ mang đến công ty cho Mạc Tử Dương, cô biết hắn vất vả rồi.

Nhìn thấy cô hắn liền buông bút đi tới bàn trà ngồi, món canh mà vị hôn thê hắn làm đặc biệt ngon.

“Hôm nay vị hôn thê rãnh rỗi à, còn nấu canh cho tôi nữa.”

“Vừa mới chia tay chồng sắp cưới nên đặc biệt rãnh rỗi đi tới tìm vị hôn phu đây.”

Cô nói đùa mỉm cười nhìn hắn.

Mặc Tử Dương mở hai cúc áo sơ mi, hắn nhìn cô thong thả đáp:“Vậy làm cho xong chuyện hôm nọ chưa làm đi vị hôn thê?”

Hắn nhắc cô mới nhớ, hôm nọ hình như cô thấy cái đó rồi. Nó u lên thành một cái lều trại ở đũng quần hắn, trông rất… Bức người.

Tiêu Ngữ Lam nuốt nước bọt, cô không nhìn hắn mà nhìn xuống mặt bàn, cô lùng túng nói:“Cái đó khi nào làm vợ chồng thì anh mới có quyền, giờ thì anh nằm mơ đi.”

“Vậy thì làm đám cưới là được mà vị hôn thê, trùng hợp tôi cũng đang muốn cưới vợ này.”

Mạc Tử Dương hắn không đứng đắn, cô ghét hắn nhất lúc này, nhưng cũng không khỏi tim đập tay run vì hắn. Hắn nói hắn muốn cưới vợ…

“Vị hôn thê? Sao nào có làm đám cưới không vậy?” Hắn lại trêu.

“Mạc Tử Dương anh đàng hoàng chút đi.” Cô cắn môi nói, cô cũng là con gái cũng biết mắc cỡ chứ bộ.

Mạc Tử Dương thong thả ngả người ra sau ghế sofa, hắn vắt chéo chân nhìn người phụ nữ của mình đang thẹn thùng đỏ mặt, thật là đáng yêu.

“Anh Mạc xong việc rồi thì tôi trở về đây, anh làm việc tốt nhé.”

Cô hấp tấp dọn dẹp, hắn cứ nhìn nên cô rất ngượng. Mạc Tử Dương có ánh mắt rất sắc bén, mỗi lần hắn nhìn cứ như moi hết ruột gan của đối phương vậy.

Tiêu Ngữ Lam đứng lên xách túi, hắn cũng đứng dậy làm cô giật bắn mình lùi ra sau. Hắn lại càng bước tới, cô ngã lại xuống ghế sofa, cô run run nói:“Anh Mạc, tôi… Tôi nói rồi phải kết hôn… mới… mới được!”

“Ồ, phải kết hôn mới được cơ à?” Giọng hắn rất ngứa đòn.

Hắn cuối người hôn môi cô, nụ hôn rất mãnh liệt. Cô giãy dụa nhưng tầm một phút sau thì không thể giãy dụa nữa, cô yêu hắn đó là sự thật.

Mạc Tử Dương nửa nằm nửa dựa ở trên ghế, còn cô thì ngồi trên người hắn. Cả hai hôn nhau say đắm, có lẽ cô nghiện hôn hắn rồi.