Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 67: Kết hôn




Bannie ngồi ăn được một lúc, có hơn mười lần muốn mở miệng nói nhưng không có can đảm. Bữa cơm cũng sắp kết thúc rồi, cô siết chặt đôi đũa gồng mình hỏi trực tiếp hắn.

“Anh Mạc anh có dự định kết hôn không?”

Hắn quả nhiên là nhìn cô, còn nhìn chằm chằm, nhìn không chớp mắt.

Tiêu rồi, ruột, gan, phèo, phổi của cô lẫn lộn cả lên rồi.

“Có chứ, tôi đi xem mắt để kết hôn mà.” Hắn đáp.

Bannie thở ra, cô có cơ hội rồi. Được rồi Bannie, can đảm lên, cô phải trở thành một người mẹ tốt.

Cô nhìn thẳng vào mắt Mạc Tử Dương, nói:“Tôi cũng có ý định kết hôn, anh Mạc anh thấy tôi thế nào?”

Hắn suýt nữa thì mắc nghẹn, chắc cả đời này của hắn cũng chưa từng thấy một cô gái nào sổ sàng như cô. Bannie bị thái độ của hắn làm cho giảm đi 50% can đảm, cô luống cuống tay chân ngại ngùng nhìn đi chỗ khác.

“Bannie, em muốn kết hôn với tôi?”

“Tôi nghĩ tình cảm có thể vun đắp sau hôn nhân, dù sao tôi cũng không còn nhỏ. Nếu kết hôn xong có con luôn thì rất thuận tình, anh Mạc… Thấy sao?”

Cô mong chờ hắn, chỉ cần hắn nói được, chắc cô sẽ mừng đến khóc mất.

“Trước tiên thì chúng ta làm quen trước đi, cuối năm nay tôi có thể chuyển trụ sở công ty về nước F. Sau đó hôn lễ cũng sẽ về quê nhà của em cử hành, được không?” Hắn từng nghe Bannie nói cô không muốn xa nhà, cho nên hắn đã dự tính rồi. Sớm nhất là cuối năm nay, hắn có thể hoàn tất được thủ tục di dời trụ sở công ty.

Bannie lắc đầu, cuối năm nay không kịp, sợ rằng lúc đó nói không chừng cô sinh em bé luôn rồi.

“Tôi muốn ở lại BK, người ta nói nhập gia tùy tục mà anh Mạc. Con gái gả đi thì theo nhà chồng, tôi nghĩ vậy mới thuận theo đạo lý và phong tục của BK.”

Mạc Tử Dương nhìn cô mãi, hắn không biết đang suy nghĩ cái gì nữa. Bannie nóng lòng vô cùng, cô lại nói tiếp:“Tháng sau chúng ta cưới luôn thì có nhanh quá không anh Mạc?”

“Tháng sau?” Hắn khá là bất ngờ đó, cô làm cái gì mà gấp cưới như vậy?

“Thầy bói nói tháng sau đám cưới sẽ rất tốt, thầy ấy nói nếu cưới vào tháng sau vợ chồng sẽ hoà thuận đấy anh Mạc.”

Bannie nói bừa, hy vọng có thể lừa được hắn.

Mạc Tử Dương lần đầu tiên không biết nên nói gì, hắn cứ nghĩ muốn cưới được cô sẽ cực khổ lắm chứ, ai mà ngờ dễ dàng như vậy. Chính là dễ dàng quá nên không mấy tin tưởng, cô không gạt hắn đó chứ.

Thấy hắn suy tư rất lâu, Bannie nóng lòng lại nói:“Nếu anh Mạc không chịu thì thôi, tôi sẽ chọn một người khác. Tôi phải cưới vào tháng sau mới được…”

“Em dám…” Cô còn dám nói sẽ cưới người khác, xem hắn như chết rồi sao?

Mạc Tử Dương mặc kệ, cưới được vợ rồi tính tiếp, hắn nói:“Được, đám cưới cũng được. Ngày mai tôi nói trợ lý chuẩn bị.”

“Được anh Mạc.”

Bannie thở phào nhẹ nhõm, cô qua được một ải rồi. Hy vọng sau này có thể dễ dàng hợp thức hóa cái thai này với Mạc Tử Dương…

Hôn lễ của bọn họ, phải nói là diễn ra nhanh như tên lửa. Mạc Tử Dương chuẩn bị hôn lễ trong một tháng, gần như dùng toàn bộ quyền hạn để hối thúc người ta làm váy cưới cho cô dâu của hắn. Bannie nói nếu lỡ qua tháng tới, cô sẽ không cưới hắn nữa. Nói vậy, ai mà dám chậm trễ.

Ngày cưới của cả hai, Bannie trở thành cô dâu đẹp nhất bước lên lễ đường nắm tay hắn, hứa sẽ mãi mãi hoà thuận chung sống.

Bà nội nghe bọn họ tuyên thệ mừng rơi nước mắt, cuối cùng hai đứa nó cũng cưới nhau rồi.

Riêng Mạc Tử Dương lại cảm thấy cái đám cưới này không chân thật lắm, hắn thấy cô không thật lòng muốn kết hôn với hắn.

Đến đêm tân hôn, hắn trở lại phòng với tình trạng có men say trong người. Nhìn vợ mình mặc bộ áo ngủ hai dây mỏng manh chờ hắn, cả người Mạc Tử Dương nóng rực.

Hắn đi tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên nhìn, hắn hỏi:“Chúng ta kết hôn rồi sao?”

“Đúng vậy, anh Mạc… Chúng ta kết hôn rồi.” Cô muốn gọi hắn là chồng, mà không có can đảm mở miệng.

Mạc Tử Dương hôn lên môi cô, hắn dịu dàng dụ dỗ:“Gọi chồng đi, chúng ta kết hôn rồi mà?”

“Chồng!”

Cô ngượng đến đỏ mặt, không dám nhìn thẳng hắn.

Mạc Tử Dương hôn cô thêm vài cái. Bannie chủ động ôm cổ hắn, cả hai nằm dài ra giường tân hôn. Chuyện này chính là chuyện quan trọng nhất, cô đã chờ cái khoảnh khắc này lâu rồi.

Hắn cởi bỏ vải vóc trên người cả hai, lâu rồi không gần gũi nên hắn rất nhớ cô. Nụ hôn triền miên ướt át, tiếng va chạm cơ thể khiến người ta đỏ mặt, tím tái. Mạc Tử Dương nhanh chóng đi vào, cảm giác khít chặt cơ hồ muốn bức điên hắn.

Bannie ở dưới thân người đàn ông rên rỉ, cô không chịu nổi cảm giác này, rất thoải mái. Cô cứ tưởng chuyện này sẽ rất khó chịu chứ, cũng không tệ!

Hắn nhìn cô ở dưới thân hắn nở rộ, gương mặt phím hồng vì dục vọng. Mạc Tử Dương hôn lên môi cô, cái lưỡi của hắn cuốn lấy cô không rời.

“Ưm, chồng… Anh nhẹ… Nhẹ thôi…”

Hắn bộc phát thú tính rồi, càng lúc càng thô bạo. Mạc Tử Dương ở trong cơ thể cô điên cuồng, ánh mắt hắn nhìn cô đầy nóng bỏng. Vẻ mặt này của hắn cô chưa từng nhìn thấy, là say mê, là mê luyến sao?

Xong việc, cô nằm trên giường kéo chăn che đậy cơ thể. Bannie lén nhìn Mạc Tử Dương, hắn nằm ngay bên cạnh đúng lúc này hắn cũng nhìn qua cô.

Bannie xấu hổ đánh ánh mắt đi chỗ khác.

“Thoải mái không?”

Hắn quay qua ôm cô, khàn giọng hỏi. Cả người Bannie căng cứng, cảm giác ngượng ngùng này…

Mạc Tử Dương nhìn nữ nhân trong lòng vì xấu hổ mà đỏ mặt, hắn sảng khoái ôm chặt cô vào lòng. Bannie đã là vợ hắn rồi, sau bao nhiêu giấc mộng cô cuối cùng cũng trở thành Mạc thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận.

*

Hầu như ngày nào Bannie cũng đòi hỏi hắn quấn lấy cô, Mạc Tử Dương rất vui vì việc đó nên nổ lực làm và làm…

Bỗng một tháng sau, Bannie nói mình không có chu kỳ sinh lý. Mạc Tử Dương liền đưa cô đi khám ngay, cô nói có thể bản thân đã mang thai.

Hắn ngồi ở bên ngoài phòng khám, chờ đợi vợ mình trong tâm trạng hồi hộp. Ba mươi mấy tuổi đầu đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác đứng ngồi không yên như thế này…

Bannie ở trong phòng khám rất lâu, hơn nửa giờ đồng hồ mới trở ra.

Lúc đi ra biểu cảm trên gương mặt của cô rất kỳ lạ, không phải là vui mừng cũng không phải là buồn rầu. Kiểu mặt rất hoang mang, nên hắn vội chạy lại nắm tay cô.

“Sao rồi vợ?”

Bannie lắc đầu, cô đưa cho hắn kết quả xét nghiệm. Hắn cầm đọc, đọc xong thì mới nhẹ lòng.

Kết quả ghi là do Bannie suy nghĩ nhiều nên bị stress dẫn tới chậm chu kỳ sinh lý chứ không phải có thai.

Bannie đã hỏi bác sĩ là ngày đó rõ ràng cô test que thì que báo có thai mà?

Bác sĩ mới nói que thử thai cũng có thể sai. Bannie muốn đập đầu chết cho rồi, ai bảo cô nhát gan không đi khám thai cho đàng hoàng tử tế.

Giờ cô tự nhiên có chồng, rồi cái thai cũng chẳng có đâu. Người ta nói quả báo nhãn tiền, quả nhiên không sai. Cô tính kế hắn cuối cùng mất cả chì lẫn chài.

Bannie về nhà, chui vào trong phòng nằm trùm chăn. Cô chết mất, nếu cô đi khám tử tế thì tốt rồi. Bây giờ ở đâu ra một người chồng, cô cũng không biết nếu không có đứa con này làm lý do, cô có thể sống với hắn trong bao lâu nữa.

Cô có yêu hắn đâu?

Mạc Tử Dương thấy cô buồn từ lúc đi khám về đến giờ, hắn chạy ra ngoài mua một cái bánh kem dâu mang lên phòng cho cô. Hắn dỗ dành cô, hắn nói:“Chuyện con cái không cần gấp, khi nào có thì có. Em đừng lấy chuyện này ra làm áp lực cho mình.”

Cô giật giật khoé môi, xem kìa người ta đối với cô thật tốt! Nếu hắn biết một phút trước cô đã nghĩ đến chuyện ly hôn hắn, chắc là hắn sẽ tức điên mất.

“Thiếu gia, có cô Thái đến tìm cậu ạ.”

Quản gia cung kính đứng bên ngoài cửa phòng nói vào.