Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 71: Bi kịch của Tô Hoài




Mấy ngày sau mẹ con Thái Y Lâm cũng rời khỏi Mạc gia, chuyện về cha của Andy cũng dần chìm vào quên lãng. Bannie sẽ không nghi ngờ Mạc Tử Dương, vì cô tin hắn sẽ không tệ hại đến mức như vậy.

Chuyến đi tuần trăng mật trở thành chuyến đi của bốn người, Bannie nói muốn rủ cả Alice và Tô Hoài đi cùng. Mạc Tử Dương cho cô toàn quyền quyết định, hắn đối với cô lúc nào cũng ôn nhu như vậy.

Nơi đến là vùng đất Provence thuộc miền Nam nước Pháp được xem là thiên đường bất tận của hoa lavender nồng nàn, quyến rũ. Bannie và Alice nhìn thấy cả cánh đồng màu tím huyền ảo liền không nhịn được mà chạy xuống phía dưới, Mạc Tử Dương và Tô Hoài nhìn người phụ nữ của mình trong ánh mắt ngập tràn ôn nhu.

“Này cậu với Tô Hoài sao rồi?” Bannie chụp ảnh vừa hỏi thăm.

“Sao trăng cái gì, tớ ghét anh ta chết đi được mà anh ta cứ bám lấy tớ.”

Alice tỏ vẻ khó chịu, nhưng mà thái độ khác hẳn với mấy tuần trước rất nhiều. Đại loại khi nói xong còn lén nhìn Tô Hoài đứng xa xa. Làm bạn thân mấy năm nay, dĩ nhiên cô hiểu rõ phản ứng này là như thế nào.

Bannie huýt vai Alice, mờ ám nói:“Ghét anh ta chết đi được mà ngẫm lại anh ta cũng đẹp trai phải không?”

“Ai nói vậy, thế giới này thiếu gì trai đẹp. Bộ chỉ mình anh ta đẹp chắc!”

Bannie cười cười không trả lời, trong lòng cũng mừng thay cho Alice. Cô biết Tô Hoài là một người đàn ông tốt, đáng để nương tựa. Nếu như Alice chịu chấp nhận anh thì quá tốt rồi.

Mạc Tử Dương đặt hai phòng khách sạn có địa thế nhìn ra cánh đồng hoa, Bannie vừa vào đã bị sự xinh đẹp của nơi này thu hút. Cô đứng ở ban công từ nảy đến giờ vẫn chưa chịu vào, hắn mới đi ra ôm cô vào lòng.

Bannie nắm tay hắn, cô vui vẻ nói:“Tử Dương nơi này đẹp thật đó.”

“Em thích là được, vẫn còn nhiều chỗ đẹp hơn sau này anh sẽ đưa em đi.” Hắn gác cằm lên vai cô ôn nhu đáp.



Cô quay người lại, đối diện với người đàn ông đẹp trai của mình. Bannie mỉm cười, đôi mắt nhìn anh ngập tràn sự hạnh phúc. Cô đưa tay lên sờ gương mặt cương nghị của Mạc Tử Dương, cô nói:“Tử Dương em tin anh hứa được làm được.”

Cô tin hắn!

Tin hắn hứa sẽ chăm sóc cô đến hết cuộc đời này, hắn sẽ làm được.

Mạc Tử Dương hôn lên trán cô, rồi hắn ôm cô vào lòng. Bọn họ chỉ cần thế này thôi, có nhau và hướng về nhau…

*

Alice tắm xong thì thấy Tô Hoài đang đứng bên ngoài hút thuốc, anh không hay hút thuốc nhưng gần đây lại rất hay sử dụng nó. Hồi trước lúc cô chưa chán ghét anh, cô chưa từng thấy anh động vào thuốc lá bao giờ.

Cô đi tới dựa lưng vào cửa khoanh tay trước ngực nhìn anh hỏi:“Sao dẫn tôi đi mà anh chỉ thuê một phòng, có ý đồ gì hả?”

Tô Hoài nghe thấy tiếng của cô mới dập tắt điếu thuốc trên tay. Anh quay người lại nhìn thấy Alice, cô mặc trên người bộ áo ngủ chất liệu lụa màu trắng sữa. Áo ngủ rất mỏng dường như chẳng che nổi thân thể gợi cảm của cô, anh dời ánh mắt sang chỗ khác.

“Phòng là do Dương đặt, anh có hỏi thêm một phòng nhưng mà họ báo đã kín hết rồi. Anh ngủ sofa có được không, hoặc là anh đi chỗ khác ngủ nếu như em thấy sợ.”

Alice bỏ đi vào trong, cô thong thả nói:“Phòng là bọn anh thuê, đuổi thế nào được.”

Cô trèo lên giường, rồi vứt cho anh cái khăn lông nói anh đi tắm. Tô Hoài lập tức đi tắm, anh cứ nghĩ Alice sẽ đuổi anh đi. Cô liệu có còn ghét bỏ anh không?

Alice nghe tiếng đóng cửa phòng tắm, trên môi xuất hiện một nụ cười gian manh.

Anh tắm xong đi ra thì thấy một cảnh tượng kinh hãi. Alice ngồi ở trên giường dang rộng hai chân để lộ ra nơi tư mật hồng hào, ẩm ướt, cô còn đang xem phim đen.

Sắc mặt Tô Hoài đen như than, anh như đông cứng tại chỗ không biết nên làm gì. Cô phóng ánh mắt đầy khiêu khích về phía anh, nữ nhân thở gấp như muốn mời gọi anh đến.

Cả người anh tê rần, cô mê người quá.

Yết hầu Tô Hoài chuyển động lên xuống, “người anh em” cũng bắt đầu rục rịch.

…cộc cộc…

Tiếng gõ cửa kéo lại thần trí của Tô Hoài, anh bừng tỉnh. Không được, anh không thể bị cô mê hoặc được.

Có lẽ Alice chỉ muốn thử lòng anh, nếu anh dám bước tới thì đó chính là cửa tử. Cô sẽ có cớ rời xa anh, Alice ghét anh như vậy, ghê tởm anh như vậy làm sao có thể…



Anh chạy ra cánh cửa, gấp đến độ không cẩn thận va phải thành giường. Nhưng cũng cắn răng không dừng lại, thấy hình ảnh này Alice tức muốn chết.

Anh có phải là đàn ông không vậy?

“Tô tiên sinh lúc nảy anh nhờ người đặt một phòng, chúng tôi hiện tại có một vị khách muốn share phòng với anh.”

“À ưm, cũng được. Cô cho tôi phương thức liên hệ với người đó nhé.”

Cô lễ tân cười tủm tỉm nhận lấy điện thoại của Tô Hoài, cô ta chưa kịp bấm vào điện thoại thì đã bị kẻ khác cướp lấy.

Alice đứng chặn ở trước mặt Tô Hoài, cô lạnh nhạt đáp:“Cho hỏi là ai chấp nhận share phòng với Tô tiên sinh vậy?”

“Dạ thưa tiểu thư, danh tính chỉ có một mình Tô tiên sinh mới có thể biết ạ. Mong tiểu thư thông cảm đó là quy định của chúng tôi.”

“Ồ vậy à, cám ơn cô nha. Tô tiên sinh không có ý định share phòng nữa.”

Alice cười xả giao mang hàm ý tiễn khách, cô lễ tân nhìn anh không có ý muốn đi.

Alice huýt vào ngực anh, Tô Hoài mới nói, vậy cô ta mới luyến tiếc rời khỏi.

Alice bễu môi, người đàn ông của cô mà cô ta cũng dám tranh giành thử hỏi cô ta có bản lĩnh gì đã.

Cô đi vào phòng, vừa đi vừa nói vu vơ:“Thật là mất cả hứng.”

Bỗng một cơn lốc xẹt qua cô rồi đi ra hẳn ban công, Tô Hoài lại đi hút thuốc lá.

Cô rất muốn cười, nhìn thái độ của anh kiểu bất lực mà không dám chống cự, rất là buồn cười.

Anh hút hết một điếu thuốc mới ổn định được tâm trạng của mình, anh đẩy cửa đi vào phòng. Alice nằm ở trên giường đang vẽ truyện tranh, thấy vậy anh mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống sofa.

Không khí cứ yên ắng một lúc, khiến cả hai cũng dần ngủ quên. Alice nhìn thấy mình của trước kia, trong giấc mơ là hình ảnh Tô Hoài chăm sóc cho cô lúc cô bó bột toàn thân. Rồi cả những ký ức liên quan tới hai người, nó như một thước phim ồ ạt chạy về nơi đại não. Alice giật mình tỉnh giấc…

Xung quanh không có một bóng người, Tô Hoài đã đi đâu rồi?

Alice vội vã xuống giường, cô thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Cô đang làm cái gì thế này, thời gian qua cô đã hành hạ người đàn ông kia đến mức độ nào thế?



Cô xuống dưới sảnh cũng không tìm thấy anh, gọi điện thoại anh cũng không nghe.

Trong lòng cô có dự cảm bất an, Tô Hoài chưa từng bỏ lỡ điện thoại của cô…

*

Căn phòng khách sạn sang trọng, một người đàn ông bị trói ở trên giường. Anh chỉ còn mặc mỗi chiếc quần nhỏ, hai tay hai chân bị trói chặt vào thành giường

Tô Hoài căm thù nhìn Trần Tự Bân, ông ta lại giở trò, anh quát:“Đồ khốn khiếp thả tôi ra.”

Trần Tự Bân cùng mấy người đàn ông trong phòng cười phá lên, cảnh tượng này giống hệt mấy chục năm về trước lúc anh mười mấy tuổi.

Cả người Tô Hoài nóng như lửa đốt, tâm can anh đau đớn, thậm chí muốn chết đi cho xong.

Không! Anh không thể nào lại như thế. Alice sẽ ghê tởm anh, cô sẽ rời xa anh mất.

“Ông muốn thứ gì tôi đều có thể cho ông, tiền bạc, địa vị… Trần Tự Bân ông làm ơn thả tôi ra đi.” Anh van xin, mặc dù anh hận ông ta thấu xương. Nhưng vì cô, anh có thể hạ mình.

Anh sợ ánh mắt cùng thái độ ghê tởm anh của cô. Anh rất sợ.

Trần Tự Bân đi tới, ông sờ lên vùng bụng rắn chắc của anh, cười quỷ dị:“Con đàn bà của mày hại tao cả đời này phế. Gia đình của nó còn đuổi cùng giết tận tao. Thứ tao muốn hả, tao muốn nó sẽ ghê tởm bản thân nó cả đời này. Mày thử nghĩ đi, nó sẽ có cảm giác gì khi biết nó đang ăn nằm với một thằng đã bị đám đàn ông này chơi qua?”

Tô Hoài vùng vẫy tay chân, anh không muốn. Cơ thể anh nóng như lửa, cảm giác ngứa ngáy như có hàng vạn hàng ngàn con kiến bò quanh vậy. Cổ họng anh khô khốc, vật đàn ông cũng đã trướng lên đau nhói…