Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 89: Sự kì lạ của Cố Thẩm Minh




Chuông cửa nhà Tô Hoài bị ấn liên tục, đến độ anh còn tưởng có kẻ nào chọc phá. Lúc anh xuống mở cửa người đứng trước mặt anh là Cố Thần.

Anh còn chưa kịp hỏi có chuyện gì đã ăn ngay một cú đấm vào mặt.

Cố Thần đi lại túm cổ anh đánh thêm mấy cú nữa, Tô Hoài đưa tay lên đỡ sau đó phản đòn đánh lại cậu một cú.

“Cậu phát điên gì đấy?” Anh phun ra một ngụm máu liếc nhìn Cố Thần hỏi.

Cậu xoa xoa má bị đánh, nghiến răng đáp:“Mày là thằng khốn nạn, dám làm không dám chịu thì thôi đi. Mày còn cho người lừa Alice uống thuốc phá thai, mày có còn nhân tính không hả?”

Tô Hoài lại bị đánh.

Anh đá Cố Thần ra xa, nhăn mặt hỏi:“Cậu nói cái gì, ai ép cổ uống thuốc phá thai. Không phải cổ phá thai à?”

“Mày còn dám hỏi?”

“Cậu thôi đi, nói chuyện đàng hoàng được không?”

Tô Hoài lại đạp cậu một cái, cuối cùng Cố Thần cũng ngừng đánh.

Những gì Cố Thần nói khác hẳn những gì mà anh biết, cậu nói cô bị lừa uống thuốc phá thai. Người bác sĩ đó nói có một người đàn ông họ Tô đưa cho cổ rất nhiều tiền rồi nhờ cổ làm vậy, cô ta cần tiền nên mới bán rẻ lương tâm và đạo đức nghề nghiệp của mình.

Tô Hoài không có, anh thậm chí còn không biết Alice đang mang thai. Lúc Tố Niên gọi cho anh nói Alice đang chuyển viện vì bị băng huyết do phá thai, anh mới tức tốc chạy đến xem cô.

Anh cứ nghĩ là Alice không cần đứa nhỏ, anh đâu có biết là cô bị lừa…

*

Cố Thần đẩy cửa phòng bệnh đi vào, mặt cậu bầm tím bên gò má. Bannie nhìn thấy thì tròn mắt ngạc nhiên, lập tức hỏi thăm:“Mặt của cậu bị sao vậy?”

“Không có gì.”

Cố Thẩm Minh đá vào bụng cậu khiến cậu ngã lăn ra sàn, anh giận dữ nói:“Còn dám đi đánh nhau, chán sống rồi phải không hả?”

“Này anh Thẩm Minh, có gì từ từ nói.” Bannie ngăn cản cha con bọn họ.

Cố Thần lồm cồm dậy, cậu lạnh lùng nhìn Cố Thẩm Minh sau đó bỏ đi ra ngoài hút thuốc. Không có giải thích, cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Bannie thở dài, nói với anh:“Anh nóng nảy như thế với cậu ấy, nhỡ đâu là cậu ấy có chuyện gì thì sao?”

“Nó thì có chuyện gì, lúc nào cũng tụ tập đánh nhau thế thôi.” Cố Thẩm Minh nóng giận đến nổi lớn tiếng với cô.

Bannie cũng bị anh doạ cho một phen giật mình, cô chỉ muốn khuyên nhủ thôi, anh làm cái gì mà gay gắt đến thế. Thấy vậy cô im bặc không dám nói thêm lời nào.

Cả căn phòng im lặng một lúc, Bannie cắt trái cây cho Alice, nhìn thấy vậy anh mới biết vừa rồi anh nóng giận nên lỡ lời.

Lúc đưa Bannie về, Cố Thẩm Minh ở trong xe mới nắm tay cô, anh tỏ vẻ áy náy nói xin lỗi vì đã lớn tiếng.

Cô lắc đầu, nhưng rụt tay lại:“Không sao, tôi biết anh Thẩm Minh đang căng thẳng mà.”

“Bannie, cám ơn em đã hiểu cho tôi.” Cố Thẩm Minh trở về dáng vẻ ôn nhu như mọi ngày.

Thật ra Bannie cũng có chuyện muốn nói, cô nghĩ cô sẽ không ở BK nữa. Cô phải cùng Alice trở về nước F, bây giờ chỉ có cách đó mới khiến cho Alice quên đi chuyện cũ và bắt đầu một cuộc sống mới. Nếu cứ ở BK, cô sợ Alice sẽ lại xảy ra chuyện mất.

“Anh Thẩm Minh à…” Cô không biết mở lời thế nào, cũng là cô đòi đến giúp người ta. Bây giờ chưa đâu vào đâu mà đòi bỏ về, đúng là không nên.

Nhưng mà làm gì còn cách nào khác?

“Tôi có một người bạn, học cũng khoá thư ký với tôi luôn đấy. Thành tích cô ấy xuất sắc lắm, nếu được tôi giới thiệu cho Cố Thị nhé?”

Cố Thẩm Minh nghe xong lập tức nắm chặt tay cô, anh gấp gáp nói:“Bannie xin lỗi là tôi nóng giận vô cớ, sẽ không có lần sau đâu. Tôi hứa!”

“Anh Thẩm Minh không phải như anh nghĩ đâu. Tôi không phải vì chuyện lúc nảy… Thật ra tôi muốn đưa Alice trở về BK, cổ đã như vậy, cứ ở đây tôi sợ cô ấy không vượt qua được đấy ạ.”

Cố Thẩm Minh không muốn, càng nắm chặt tay cô hơn.

Bannie bắt đầu có cảm giác sợ hãi, anh như vậy là trạng thái cô chưa từng tiếp xúc.

“Chuyện của Alice tôi thay cô sắp xếp, cô đừng đi có được không Bannie?”

“Anh Thẩm Minh, anh làm tôi đau, anh buông ra trước đi.”

Cô rụt tay về, nhưng anh cứ nhất định nắm chặt.

Cô nhìn anh sợ hãi, anh không bị bệnh gì đó chứ. Sao mà anh đáng sợ thế?

Cố Thẩm Minh nhắm mắt, thở ra một hơi dài dường như anh đang cố kiềm nén thứ gì đó. Sau cùng anh buông tay Bannie ra, nở một nụ cười như mọi khi, anh nói:“Xin lỗi cô nhé Bannie, vừa rồi là do tôi hồ đồ.”

“Không… Không có gì.” Cô sợ hãi, trông anh cực kì đáng sợ, cô muốn rời khỏi xe, càng sớm càng tốt.

“Ngày mai nói bạn cô đến phỏng vấn nhé, tôi nghĩ rồi nếu cô không làm thư ký của tôi thì chúng ta vẫn có thể gặp mặt mà đúng không?”

Bannie cười gượng gạo, cô sợ anh vì thái độ của anh rất khác ngày thường. Trông anh chẳng khác nào mấy người có bệnh ấy, tạo cho người đối diện cảm giác đề phòng.

“Dĩ nhiên rồi, anh Thẩm Minh.”

“Vậy cô lên phòng nghỉ đi, có chuyện gì cứ gọi cho tôi nhé.”

“Vâng, tạm biệt anh.”

Bannie xuống được xe mới trút bỏ gánh nặng trong lòng, vừa rồi cô sợ muốn chết!

Bannie vốn muốn đưa Alice về nước F, khi cô nói ra dự định của mình Alice lại từ chối. Cổ nói cổ muốn ở lại BK bằng một thái độ rất lạnh nhạt, linh cảm nói cho cô biết Alice đang có dự định gì đó.

Cô nắm chặt tay Alice, dịu dàng nói:“Alice đừng nghĩ về quá khứ nữa. Cậu coi nó như cơn ác mộng được không, tớ sẽ cùng cậu bắt đầu cuộc đời mới.”

“Bannie tớ không sao, cậu… Đừng lo.”

Alice như vậy cô mới càng lo, chẳng thà cô ấy khóc lóc còn hơn là bây giờ.

Cố Thần mới đến, còn đem theo rất nhiều quả nho, loại quả mà Alice thích nhất. Cậu mang nó cho Alice, vẫn là giọng điệu ngả ngớn nói:“Mấy cái quả này nhỏ xíu mà giá chát quá, mua có mấy cân mà hết sạch tiền trong ví. Tôi mà nghèo làm sao nuôi nổi bà chị đây?”

Cô nhận lấy đĩa nho của Cố Thần, im lặng ngồi ăn mà chẳng nói gì. Cậu đã quen với trạng thái này của cô, cũng không có nửa lời vặn vẹo gì cả. Cậu cũng đưa hoa quả cho Bannie ăn, cô xua tay từ chối, vì cô biết số quả này là đều mua cho Alice.

“Cho chị thì chị cầm đi, đến cha tôi mà chị còn không sợ thì tôi chỉ là một cọng cỏ thôi.”

Câu nói này có hàm ý gì, nếu là trước đây cô nghe thấy chắc chắn sẽ nghĩ đó là một câu trêu chọc. Những vì ngày hôm qua, nghĩ đến thái độ của Cố Thẩm Minh rất khác nên đâm ra cô sinh hoài nghi.

Cố Thẩm Minh đáng sợ đến thế sao?

“Nghe nói chị chưa ly hôn à?” Cố Thần ngồi ở sofa, vừa cắn trái táo vừa hỏi.

“Học đâu ra thói ăn nói với người lớn ngang hàng vậy hả?” Cố Thẩm Minh đẩy cửa bước vào, vừa vào đã mắng cậu thiếu phép tắc.

Cậu nhún vai, tiếp tục ăn táo của mình.

Bannie nhìn anh một cách đầy hoài nghi, Cố Thẩm Minh có bí mật gì?