Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 92: Khổ nhục kế




Đêm đến, Bannie đang ngủ thì giật mình tỉnh lại khi có người chạm vào cơ thể mình.

“Bannie anh tự nhiên thấy đau bụng lắm.”

Mạc Tử Dương chui vào trong chăn, ôm ấp cô như thể hai người họ chưa từng tính chuyện ly hôn vậy.

Cô mở đèn ngủ sáng hơn một chút, chưa tỉnh ngủ mà nhướn mắt nhìn hắn. Mặc Tử Dương ôm cô, tư thế giống hệt gấu Koala đang ôm một cái cây.

“Anh đau ở đâu, em gọi bác sĩ tới nha?” Cô muốn xuống giường đi gọi bác sĩ cũng không được, hắn bám cô rất chắc.

Mạc Tử Dương áp mặt lên bụng cô, hắn nói:“Bệnh cũ tái phát thôi, anh uống thuốc rồi. Mà anh sợ nửa đêm anh đau quá không biết gọi ai… Cho nên anh ngủ với em được không, nhân tiện có gì thì em giúp anh?”

Hắn rõ ràng không có đau!

Bannie lườm hắn, đẩy hắn ra nhưng hắn cứ như dính keo không buông. Cô nhéo vào eo hắn nhăn nhó nói:“Anh có buông ra không hả?”

“Anh đau thật đó Bannie, em còn nhéo anh. Em đúng là bà vợ độc ác.”

“Ai là vợ anh?” Cô gỡ tay hắn ra nhưng hắn nhất định không buông.

Hắn còn nói:“Chết! anh bị chuột rút rồi, không nhúc nhích được nữa.”

“Mạc Tử Dương!!!” Cô gào lên, hắn học đâu ra cái thói ăn vạ thế này chứ?

Mạc Tử Dương nhất định không buông, hắn nói:“Anh bị cứng tay thật mà, đợi xíu nữa anh hết cứng tay anh sẽ buông. Em nằm xuống đi, nửa đêm rồi mà, ngủ đi.”



“Anh đừng có nói xạo, tay anh vẫn bình thường.”

“Ây da đau quá, bụng của anh, tay của anh…”

Mạc Tử Dương gào lên, tỏ vẻ đau đớn như bị đày xuống địa ngục vậy đó.

Bannie:"???"

Cô đợi hắn hết chuột rút tay, đợi tới mức ngủ quên lúc nào cũng không biết. Mạc Tử Dương cảm được nhịp thở của cô đều đều, hắn biết là cô đã ngủ rồi.

Lúc này hắn mới nới lỏng tay, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Hắn sờ tay lên gò má cô, đôi mắt vốn lạnh lẽo của hắn từ lúc nào đã có sự ấm áp không thể tưởng tượng.

Bannie giống như một loại độc dược, một căn bệnh mà hắn không có cách nào chữa khỏi. Thời gian không có cô, hắn thường mượn rượu để quên đi tình cảnh hiện tại. Nhưng cho dù uống bao nhiêu, bao nhiêu hắn vẫn một mực nhớ nhung đến người phụ nữ này.

Đã vậy, bên cạnh cô còn xuất hiện một người đàn ông khác. Hắn ghen tị lắm chứ, nhưng cũng không thể nào buông ra lời cay độc với người phụ nữ hắn yêu.

Nhẫn nhịn và chịu đựng, hắn chịu đến phát đau rồi. Bao tử của hắn đau, trái tim còn đau hơn gấp trăm ngàn lần!

*

Mạc Tử Dương cả đêm không ngủ, hắn cứ nằm nhìn cô ngủ đến phát nghiện. Hắn sợ một khi hắn nhắm mắt, sáng sớm mở mắt ra sẽ không còn cô ở bên cạnh nữa. Cảm giác này không chân thật lắm, hắn sợ hắn đang nằm mơ, một giấc mơ tốt đẹp.

“Trời, anh doạ em đấy à?”

Bannie lờ mờ tỉnh ngủ, nhìn thấy gương mặt cỡ đại của Mạc Tử Dương đang ở rất gần mình. Hắn mở to mắt nhìn cô, hơn nữa quầng thâm mắt của hắn sậm màu hơn, còn tròng trắng mắt vì cả đêm không ngủ mà hằn lên tia máu. Trông có khác gì quỷ doạ người đâu chứ!

“Chào buổi sáng, Bannie yêu dấu của anh!”

Cô đẩy hắn ra, cau mày lẩm bẩm mắng hắn. Cái gì mà “Bannie yêu dấu” nghe mà sởn hết da gà lên.

Cô không thèm chào lại hắn mà đi vào toilet, hắn cũng không tức giận mà còn cười.

Bannie tắm rửa xong, thay một bộ quần áo định đi đến công ty như mọi ngày. Mạc Tử Dương lại chặn cửa cô, hắn hỏi cô đi đâu?

“Em đương nhiên là đi làm kiếm tiền rồi. Đâu có giống như anh suốt ngày uống rượu, hút thuốc đời sống vô cùng trụy lạc.”

Mạc Tử Dương ôm cô, hắn gác cằm lên vai cô dịu dàng nói:“Ở nhà với anh đi, anh thề là nếu em ở bên cạnh anh. Anh sẽ sống rất lành mạnh, giống như trước kia, được không?”



“Không được, em phải đi làm rồi. Công việc đâu phải nói bỏ là bỏ được. Anh đó, rượu bia ít thôi đừng có để em biến thành goá phụ. Chúng ta còn chưa ký đơn ly hôn.”

Cô đẩy hắn ra, rồi sải bước ra ngoài.

Mạc Tử Dương đứng dựa cửa nhìn theo, hắn nheo mắt lầm bẩm:“Cái người vợ độc ác này, còn trù hắn chết. Đúng là chẳng có lương tâm chút nào.”

Hắn đi vào nhà, lên thư phòng rút điện thoại ra gọi cho một người. Đối phương chỉ cần nghe máy, hắn đã giành lời nói trước:“Kê thuốc cho tôi đi, chiều nay tới khám một chuyến. Nói với vợ tôi là thời gian này tôi cần người chăm sóc, không thể để tôi một mình.”

“Bannie?” Tô Hoài ở đầu dây bên kia ngờ nghệch hỏi lại.

Mặc Tử Dương “ừm” một tiếng, khoé môi đang cười biểu hiện hắn đang rất vui vẻ.

“Anh đã đi tới bước phải dùng chiêu này để níu kéo em ấy? Em ấy mà biết sẽ giận lắm đấy!” Anh thật sự không ngờ đó, có ngày hắn sẽ dùng khổ nhục kế để quấn lấy một người phụ nữ.

Lần trước hắn còn nói sẽ buông tay mà.

Còn nói từ nay về sau sẽ không gặp lại.

Nói được mà không làm được, Tô Hoài thầm mắng.

“Anh không nói, tôi không nói làm sao vợ tôi biết được. Đừng có bán đứng anh em đấy!”

Mạc Tử Dương tắt điện thoại, hắn đi xuống lầu ăn sáng, còn ngân vang hát ca…

*

Bannie tới công ty làm việc, Cố Thẩm Minh nghe cô thông báo lịch trình hôm nay xong. Anh không vội làm việc mà kéo cô lại hỏi chuyện, anh hỏi:“Anh nghe người ta nói em trả phòng khách sạn rồi hả?”

“Vâng ạ, em đến sống nhà một người bạn.” Cô cười gượng, tự nhiên lại cảm thấy Cố Thẩm Minh giống như đang theo dõi cô vậy. Ngay cả chuyện cô trả phòng, anh cũng được thông báo?

Sắc mặt Cố Thẩm Minh đanh lại, anh trừng mắt nhìn cô mà không nói gì.

Bannie hơi sợ dáng vẻ này của anh, cô mới nói đỡ:“Em cũng đâu thể ở khách sạn hoài được, sẽ nghèo chết mất.”

Thấy cô cười, Cố Thẩm Minh mới giãn chân mày ra. Anh rời khỏi bàn làm việc, đi tới trước mặt cô ôn nhu nắm tay cô nói:“Vậy em về nhà anh ở đi, chỗ anh còn nhiều phòng lắm. Sẽ thoải mái hơn nhiều so với em ở khách sạn đấy.”

“Cám… Cám ơn anh, nhưng mà em dọn qua nhà bạn em rồi. Bạn em đang bị bệnh, em sẵn trông nôm luôn đấy mà.”



“Thế à?”

Cố Thẩm Minh buông tay cô ra, anh đi lại bàn trà rót nước. Anh nhìn Bannie, nhàn nhã nói:“À, bạn của em đến phỏng vấn rồi. Anh thấy cũng được lắm, nên anh nhận cô ấy vào làm.”

“Vậy thì tốt quá, cám ơn anh.” Bannie thật sự có hơi sợ Cố Thẩm Minh, anh lúc vui lúc buồn, có lúc cực kì đáng sợ, có lúc lại cực kì ôn nhu.

“Anh cám ơn em mới đúng, Bannie giúp anh nhiều mà. Tối nay đi ăn với anh nhé?”

“Anh có hẹn vào tối nay mà?” Cô nhắc nhở.

“Hủy đi, em quan trọng hơn mà.”

Bannie cười cứng đờ, cô lãng tránh ánh mắt của anh, cuối đầu nhìn mũi giày nói:“Bạn em bị bệnh đấy, em… Em về nấu nướng rồi. Hẹn anh khi khác nhé?”

“Được chứ, vậy trước hết em bàn giao công việc với thư ký mới nha. Anh nghĩ tầm cuối tháng này là xong, lúc đó chúng ta ăn mừng đi. Mừng em thoát khỏi anh.”

Sắc mặt cô trắng bệch, Cố Thẩm Minh chắc chắn là có bệnh.

Đột nhiên anh cười phá lên, sau đó uống nước trà rồi nói:“Anh nói đùa đấy! Anh cảm giác được là em đang sợ anh phải không?”

“Em…” Thái độ của cô quá rõ ràng, sao có thể chối được.

“Anh đáng sợ tới mức như thế sao? Em yên tâm đi, anh không có bệnh tâm lý đâu. Tại vì anh đã làm cha rồi, nên đâm ra sẽ có lúc phản ứng hơi nghiêm khắc một chút. Em đừng lo, anh không làm hại em đâu.”

Bannie nghe vậy mới thở phào, thì ra là do ảnh hưởng của việc nuôi dạy Cố Thần cho nên Cố Thẩm Minh mới trở nên khó đoán, thất thường như vậy.