Ta là Thực Sắc

Ta là Thực Sắc - Chương 117: Từ bỏ trốn tránh





An Hinh nói, mấy năm gần đây, cô ta cùng với Ôn Phủ Mịch vốn không có ở bên nhau.


"Thực là nực cười phải không? Khi Phủ Mịch yêu thương ta, ta lại coi hắn là em trai, mà lúc ta yêu Phủ Mịch, hắn cũng như vậy coi ta là chị gái." An Hinh cười khổ.


"Chúng ta... đều cho rằng mấy năm nay các người đã ở cùng một chỗ." Tôi nói trắng ra.


Nhiều thứ tình cảm tích lũy bị dồn nén lại, giờ nói ra rồi, chính là muốn dứt khoát.


"Không đâu, ta đã từng rất cố gắng, nhưng dù sao vẫn không có được vị trí đó." An Hinh nói: "Trong lòng hắn, vốn đã không giữ vị trí cho ta."


An Hinh lại nói, sau này, khi cha cô ta phát hiện bệnh ung thư trong người, đã đến thời kỳ cuối, ông ấy hy vọng rằng trước khi qua đời có thể nhìn thấy con gái mình được gả vào một mối tốt. Vì muốn làm cho cha an tâm, An Hinh đã nhờ Ôn Phủ Mịch giúp, làm một lễ đính hôn giả. Không bao lâu sau, cha của An Hinh qua đời.


"Vào lúc đó, trong lòng ta vẫn còn có chút hi vọng nho nhỏ - có lẽ, lần này ta và Phủ Mịch diễn giả lại thành thật. Nhưng ngay sau khi hắn tốt nghiệp, vẫn quyết định quay trở về. Trong lòng ta nghĩ, hắn vẫn là không thể bỏ ngươi xuống được.


"Sao lại có thể như vậy được?" Giọng nói tôi rất nhẹ: "Sao lại có thể?"


An Hinh cùng trở về với Ôn Phủ Mịch, bất luận chuyện như thế nào, cô ta đều muốn tận mắt nhìn thấy sự việc tiến triển đến đâu.


Sau khi về nước, Ôn Phủ Mịch ngày đêm bận rộn, trên cơ bản không hề gặp mặt An Hinh. Mới hôm qua, An Hinh lâu lắm rồi không gặp được Ôn Phủ Mịch, liền hẹn hắn gặp mặt ở quán cà phê.


Lúc Ôn Phủ Mịch đến đây, trông rất vui vẻ.


"Ta hỏi hắn vì sao lại như vậy, hắn nói, cuối cùng cũng tìm thấy cửa hàng đá bào của gia đình kia rồi." An Hinh lẳng lặng nói: "Sau đó ta lại nghe được từ miệng mẹ hắn, Ôn Phủ Mịch cả tuần nay đều không có hôm nào ở nhà, chính là vì muốn tìm kiếm cái cửa hàng đá bào ở bên ngoài trường học năm xưa... Ta thiết nghĩ, hắn làm vậy là vì ngươi."


Mà ngày hôm đó, sau khi Ôn Phủ Mịch cầm nước đá bào vào nhà tôi, liền bị tôi lớn tiếng mắng hắn rồi đuổi ra ngoài. Sau đó hắn liền đi đến quán bar, uống say một trận. Cũng may nhân viên phục vụ lục trong túi Ôn Phủ Mịch thấy có điện thoại liền gọi An Hinh tới đưa hắn về.


"Lúc ta đến đó, hắn đang nằm bò trên quầy bar, đầu vùi trong cánh tay. Hai mắt nhắm chặt, thì thào nói cái gì đó. Ta liền kề sát tai vào, nghe thấy hắn không ngừng gọi tên ngươi." Trên mặt An Hinh là một nụ cười hiu quạnh chợt lóe qua: "Thực Sắc, Thực Sắc, Thực Sắc,... một lần rồi một một lần nữa. Trong nháy mắt, ta hoàn toàn hiểu được, ta và Phủ Mịch, là không có khả năng."


"Ta biết, hành động của mình khiến người đời khinh bỉ, ta cũng không muốn vì bản thân giải thích điều gì, ta chỉ là muốn tìm ngươi kể rõ những chuyện đã xảy ra." An Hinh nhìn tôi, giọng nói như tơ chậm rãi bay đến: "Thực Sắc, ta có lỗi với ngươi và Ôn Phủ Mịch."


An Hinh nói, vài ngày sau cô ta sẽ đi.


An Hinh nói, hy vọng tôi có thể thật sự suy nghĩ về việc cùng Ôn Phủ Mịch nối lại quan hệ.


Trong tai tôi cứ vang lên lời nói cô ta, giống như người thất hồn mà trở về nhà.


Tôi đến cả đi bộ về nhà hay là đi xe về nhà, cũng không còn nhớ rõ nữa.


Thần trí của tôi như muốn tan rã, động tác hoàn toàn là nhờ trí nhớ mà làm ra.


Mở cửa, cởi giày, vứt giỏ xuống, đi vào bếp, rót nước uống.


Nước thật lạnh, tràn xuống yết hầu, rồi từ từ ấm dần, khuếch tán khắp toàn thân.


Dần dần tôi phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy một cái bóng từ đuôi mắt.


Chậm rãi quay đầu, nhìn thấy chính là Đồng Diêu đang ngồi trên sô pha cạnh giường.


Hắn nhìn tôi, khóe miệng bên phải nhếch lên: "Sao vậy? Gặp ma à?"


Gương mặt cười của hắn ở trong tầm mắt tôi, mơ mơ hồ hồ, cứ như ảnh phản chiếu trong nước, không được chân thật lắm.


Nếu là bình thường, tôi sẽ hét đến chói tai.


Tôi sẽ hơi tức giận tra hỏi hắn vì sao dọa người ta như thế.


Tôi sẽ nói cho Đồng Diêu biết, tôi bị hắn hù chết rất nhiều rất nhiều tế bào trứng, nhất định bắt hắn phải cởi quần ra cho tôi xem tiểu đệ đệ để trấn áp hoảng sợ.



Nhưng hôm nay, cái gì tôi cũng không làm.


Tôi chỉ không chớp mắt mà đi đến bên giường, "phịch" một tiếng, ngã lên trên giường.


Ánh mắt của tôi nhìn lên trần.


Cái thứ màu trắng yên lặng này cứ chiếm hết tầm mắt của tôi.


"Ngươi bị sao vậy?" Đồng Diêu hỏi.


Giọng nói không còn vẻ trêu tức nhẹ nhàng nữa.


Tình cảm của tôi, lúc này tập trung thành một đoàn, không ngừng bành trướng, phình ra.


Hồi lâu sau đó tôi mới chậm chạp mở miệng: "Đồng Diêu, vừa rồi An Hinh đã nói cho ta rất nhiều chuyện liên quan đến Ôn Phủ Mịch."


Tôi không nhìn thấy nét mặt của Đồng Diêu.


Ngay cả giọng nói của hắn cũng tạm thời biến mất.


Nhưng biến mất không được bao lâu, Đồng Diêu tiếp tục hỏi: "Cô ta nói cái gì? "


"Cô ta nói, buổi tối hôm đó, Ôn Phủ Mịch không phải cố ý không đến gặp ta. Cô ta nói, giữa cô ta và Ôn Phủ Mịch cũng không có cái gì, cô ta nói, trong sáu năm này, Ôn Phủ Mịch vẫn luôn nhớ đến ta.”


Đồng Diêu trầm mặc.


Nhưng tôi lại không tính trầm mặc: "Đồng Diêu, về chuyện hôm đó, ngươi đều biết phải không?"


Tôi còn nhớ rõ, sau khi rời khỏi Ôn Phủ Mịch, Đồng Diêu liền tìm cơ hội gặp hỏi: "Muốn biết tình hình Ôn Phủ Mịch gần đây thế nào không?"


Chẳng lẽ, những chuyện đó, hắn đều biết cả?


Nhưng cho dù là biết đi, thì thế nào?


Bởi vì mỗi lần đối mặt với chuyện này tôi đều trốn tránh.


Là chính tôi đã bỏ lỡ đáp án.


Tôi nghĩ nếu lúc đó tôi biết được chuyện này, lúc đó tôi và Ôn Phủ Mịch sẽ phát triển như thế nào?


Nhưng Đồng Diêu lại trả lời, nằm ngoài dự kiến của tôi: "Ta không biết... Ta với hắn, từ mấy năm trước, đã không còn liên lạc nữa rồi."


"Cái gì?" Tôi hỏi.


"Trong lúc các người đang ở bên nhau, ta tự nói với chính mình, ngươi là bạn gái của bạn tốt nhất của ta, cho dù ta đối với ngươi có tình cảm đi chăng nữa, ta cũng chỉ đem nó chôn trong lòng, cho nên, ta không nói gì cả, ai cũng nhìn không ra, ta chỉ một mực chăm chú nhìn ngươi. Mà sau khi ngươi cãi nhau với Phủ Mịch, ta lại nói với chính mình, ngươi là bạn gái bạn tốt nhất của ta, ta không thể mượn gió bẻ măng, cho nên ta cố gắng lôi kéo ngươi đi gặp Phủ Mịch. Nhưng đến cuối cùng, các ngươi vẫn là không làm hòa. Ngay khi nghe thấy các người chia tay, ta liền tự nói với chính mình, từ nay về sau, ngươi là người tự do, ta cũng là người tự do. Ta biết, giữa tình bạn và tình yêu, ta chỉ có thể chọn một... Ta đã không chọn Phủ Mịch. Cho nên ta chủ động cắt đứt liên lạc với hắn.”


Giọng nói của Đồng Diêu rõ ràng, mà âm lượng cũng không nhỏ, nhưng tôi lại nghe không hiểu.


"Vậy vì sao, ngươi cứ luôn biểu hiện ra cái bộ dạng là biết tin tức về Ôn Phủ Mịch?"


"Bởi vì ta biết rõ, ngươi vẫn không dám nghe tin tức của hắn, ngươi vẫn còn chưa buông hắn xuống." Giọng nói sâu kín của Đồng Diêu truyền đến: "Ta hỏi rồi lại hỏi, ngươi đều trốn tránh... Ngươi vẫn luôn nhớ hắn."


Đột nhiên tôi không thể hấp thụ nhiều thông tin như vậy.


Lời nói của An Hinh, lời nói của Đồng Diêu, tụ lại thành một đống trong đầu tôi.


Tôi không thể suy nghĩ nữa.



Suy nghĩ trở thành một đống hỗn độn, tìm hoài không thấy đầu thấy đuôi.


Mà trong một giây hỗn loạn đó, Đồng Diêu trực tiếp hỏi: "Đã biết rằng Ôn Phủ Mịch cũng không hề ngừng thương nhớ ngươi, kế đến ngươi tính làm sao đây? Ngươi… Có phải sẽ cho hắn cơ hội lần nữa hay không?"


Vấn đề này như cây kim băng lạnh lẽo đâm vào đầu óc của tôi, đem cái đống hỗn độn phát ra một tia sáng.


Đúng vậy, giữa tôi và Ôn Phủ Mịch cuối cùng nên phát triển thế nào, đây là vấn đề ở trước mắt.


Tôi nhắm mắt lại.


Mí mắt hơi mỏng, ánh sáng không che được liền tiến vào.


Tựa như tôi nhìn thấy rất nhiều bóng hình mơ hồ, không ngừng chớp nhoáng.


Đã từng, tôi tự hỏi mình, nếu như Ôn Phủ Mịch có ngày đột nhiên trở về, nói rằng hắn vẫn còn nhớ nhung tôi.


Nhưng mỗi lần như vậy, tôi đều cố hết sức lắc đầu, đem điều này vứt ra khỏi đầu.


Bởi tôi đã cho rằng, đó là chuyện không thể xảy ra.


Loại đề khó chỉ có trong tưởng tượng này, tôi có thể trốn tránh nó.


Nhưng hiện tại, đề khó này lại trở thành sự thật.


Tôi không thể trốn tránh.


Tôi không thể suy nghĩ.


Tôi liền như vậy lẳng lặng nằm xuống.


Rất nhiều thứ, quay cuồng trong đầu tôi, làm cho mỗi dây thần kinh của tôi đều trở nên trầm trọng.


Tôi liền nằm im lặng như vậy.


Thời gian cùng với hơi thở của tôi và Đồng Diêu chậm rãi trôi qua.


Đêm đen, từng chút một lẻn vào phòng.


Tôi cảm nhận được, giống như đã qua một quãng thời gian rất dài, đầu óc của tôi như bị những suy nghĩ này xé rách.


Trong mí mắt tôi đã không còn ánh sáng, tôi mở mắt ra.


Nhưng bên ngoài, bầu trời đã nhuốm một màu xanh đen, điểm lên mấy ngôi sao.


Ngày mai, trời sẽ nắng lại.


Đột nhiên tôi ngồi thẳng dậy.


Đúng vậy, tôi không thể trốn tránh nữa.


Tôi bước xuống giường, cứ vậy hướng về cửa mà đi.


Tôi phải gặp Ôn Phủ Mịch.


Nhưng lúc đi ngang qua sô pha đầu giường, tay của tôi bị Đồng Diêu giữ lại.


Tôi cúi đầu xuống, nhìn thẳng về hắn.


Đồng Diêu ngồi trên sô pha, tôi không thể nhìn rõ nét mặt hắn.


Tôi chỉ thấy mũi của hắn đích thực vừa cao thẳng vừa thanh tú.


"Ngươi muốn đi tìm Ôn Phủ Mịch?" Hắn hỏi, trong giọng nói có chứa sự trầm mặc đen tối.


"Phải, ta muốn đi gặp hắn." Tôi đáp.


"Đừng đi" Đồng Diêu ngẩng đầu lên, con ngươi của hắn là một viên ngọc tối đen, một viên ngọc thực trầm tĩnh: "Đừng đi."


"Đồng Diêu..." Tôi lắc lắc đầu.


Sau đó tôi dùng sức, muốn gỡ tay mình trong tay Đồng Diêu ra.


Nhưng mới động một cái, đột nhiên Đồng Diêu đứng dậy, đẩy tôi xuống giường.


Sau đó, hắn đè lên người tôi.


Thân thể hắn, gắt gao đè lấy tôi, giữa chúng tôi hoàn toàn không có một kẽ hở.


Tôi cảm thấy được sự trầm trọng và áp lực.


Không ngừng lại một chút nào, môi của Đồng Diêu liền chiếm lấy tôi.


Tôi vội vàng nhắm nghiền mắt lại, quay đầu sang một bên.


Tôi cứ tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục cưỡng hôn tôi, nhưng Đồng Diêu lại không có.


Hắn chôn mặt vào chỗ hõm dưới cổ tôi.


Hơi thở ấy thật ấm áp, chân thật nhè nhẹ thổi vào da thịt trần trụi của tôi.


Giọng nói hắn mang theo một tia cười mỉa: "Thì ra đến cuối cùng, kết quả vẫn là như vậy."


Thân thể của tôi bởi vì dạng thân mật này liền trở nên cứng ngắc.


Giọng nói Đồng Diêu là sợi dây hồi ức, phiêu dật ở trong phòng.


"Thực Sắc, ngươi biết không? Lúc ngươi đang phong bế chính mình, tưởng niệm Ôn Phủ Mịch, ta nói với chính mình rằng, không vội, ngươi rồi sẽ đi ra thôi. Lúc có người đàn ông mới xuất hiện trong cuộc đời ngươi, ta lại nói với chính mình, không vội, hiện tại lòng ngươi là tường đồng vách sắt, bọn họ không tiến vào được lòng ngươi. Khi Ôn Phủ Mịch trở về, ta lại nói với mình, không cần vội, bởi vì ta đã đợi lâu như thế, đã… quen rồi. Nhưng hiện tại, đã là cuối cùng rồi, đã không còn có cơ hội để không vội nữa rồi. Ta thua, bất luận là ta đã toan tính như thế nào, cuối cùng vẫn là thua."


Sau khi nói xong, Đồng Diêu hít vào một hơi thật sâu giống như hơi thở trong trí nhớ của tôi.


Sau đó, hắn đứng dậy, không hề quay đầu lại, liền như vậy rời đi.


Tôi ngơ ngác nằm trên giường.


Hơi thở của Đồng Diêu tựa như còn đang thiêu cháy làn da tôi.


Mà mùi thuốc lá quen thuộc kia vẫn còn vương lại trong phòng.


Tôi hít vào, như muốn đem hơi thở này nuốt vào trong bụng.


Sau đó, đứng lên, rời đi.