Ta là Thực Sắc

Ta là Thực Sắc - Chương 122: Đẳng cấp cao (thượng)





“Thế nhưng, sao ngươi lại gạt ta, chơi vui lắm sao?” Tôi trừng hắn.


“Bởi vì” tay của Đồng Diêu, vẫn ở trên cổ tôi nhẹ nhàng di chuyển, mỗi một lần chạm vào, đều tạo ra những mẫn cảm nho nhỏ, toát ra trên làn da của tôi: “Ta đang cho ngươi thời gian, để nhìn rõ trái tim mình.”


Nghe thấy vậy, kẽ ngón chân của tôi bỗng nhiên co rút lại.


Nhìn rõ trái tim mình.


Chẳng lẽ, chẳng lẽ những ngày gần đây, những nhớ nhung của tôi đối với hắn, đều là kết quả của cái “nhìn rõ trái tim mình” sao?


Tôi không dám tin, nhanh chóng lắc đầu.


Không có khả năng, không có khả năng, đó chỉ là thói quen mà thôi.


"Ta nghĩ, ta cũng không phải không có cơ hội." Đồng Diêu nhìn tôi, khóe miệng khẽ động, cái loại đẹp trai xấu xa này lại bắt đầu lan ra trên mặt của hắn: "Thực Sắc, ngươi nói đi?" Tôi nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn hắn.


Lại nữa rồi, lại nữa rồi, lại nữa rồi.


Đồng Diêu lại vừa bắt đầu phóng điện xèo xèo xèo xèo!


Quả nhiên, đôi mắt của hắn, nhất thời mềm mại thành một dòng xuân thủy, muốn tôi sa vào, đồng thời, lại là yêu mị khôn cùng, hồn xiêu phách lạc.


Xương cốt của tôi vừa mới đông cứng thành hình, lại bắt đầu mềm nhũn.


Mắt thấy Đồng Diêu hơi tiến gần về phía tôi, mắt thấy tôi sẽ chịu khổ với thủ đoạn thâm độc, mắt thấy tình hình không thể xoay chuyển.


Tôi cái khó ló cái khôn, hét lớn: "Đồng Diêu, ta cảnh cáo ngươi không được lại đây, nếu không, nếu không... ta sẽ phóng rắm cho ngươi ngửi!"


Một chiêu này vừa nói ra, ngay cả bản thân cũng phải tự bội phục mình.


Bình thường, vũ khí sinh hóa của tôi cho dù có ở khu vực không khí thông thoáng, cũng có thể tạo nên lực sát thương vô cùng lớn.


Mà hiện tại, trong cái không gian nhỏ hẹp này, vừa mới phóng ra, chẳng phải là sinh vật cũng không sống nổi sao?



Tôi vốn tưởng rằng, Đồng Diêu sẽ bị câu nói của tôi làm cho sợ hãi tới mức trốn vào trong góc thang máy.


Giỡn chơi hoài, rắm của Hàn Thực Sắc tôi đó, ai dám xem thường?


Thế nhưng, Đồng Diêu không có chút gì gọi là thần sắc hoảng hốt, chỉ thấy hắn mỉm cười, sau đó thốt ra một câu khiến cho tôi đổ mồ hôi lạnh: "Được a, dù sao ta cũng có cảm giác muốn phóng rắm, chúng ta cứ cùng nhau làm đi."


Tim gan phèo phổi thận của tôi a.


Quá sức lợi hại rồi.


Diêm La Vương bị xuyên thủng quần đỏ của tôi a.


Cư nhiên gặp được cao thủ.


Bình thường lúc vừa nghe nói tôi muốn đánh rắm, tất cả mọi người đều là nghĩ xa bao nhiêu liền chạy xa bấy nhiêu.


Chỉ có mỗi Đồng Diêu là khí định thần nhàn, mặt không đỏ, tim không đập mà nói muốn cùng tôi đánh rắm.


Quả nhiên là yêu nghiệt!


Lúc tôi vô cùng kinh ngạc, gương mặt Đồng Diêu tiếp tục tiến về phía tôi.


Tay tôi không thể cử động, niệng không thể nói, đầu óc không thể suy nghĩ, rắm cũng không thể phóng, chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đồng Diêu đang đánh úp về phía tôi.


Ngay lúc sai lầm lớn sắp tạo thành, ngay lúc khí tiết già của tôi sắp khó giữ được, thang máy bỗng nhiên tối sầm lại.


Tiếp theo đó, đèn báo động tự dưng chớp sáng.


Xem ra, là thang kẹt rồi.


Cho nên vào cái thời khắc tôi đi vào đã nói, cái thang máy đại gian đại ác, cái thang máy đại gian đại ác này!!!


Tôi từ trước đến này có chút chứng hơi sợ hãi trong thang máy. Vô cùng lo lắng có một ngày thang máy sẽ nhanh chóng rớt xuống, mang theo tôi ở bên trong ngã chết tươi.



Cho nên, tôi giờ phút này, bắt đầu xuất hiện sắc mặt tái nhợt, khó thở, hiện tượng tim đập loạn xạ.


Lúc Đồng Diêu thông qua điện thoại trong thang máy kêu các nhân viên có liên quan xin giúp đỡ, xoay người lại, lại nhìn thấy tôi trong tình trạng như vậy.


"Đừng lo lắng " hắn đi tới, sát bên cạnh tôi, an ủi: "Nơi này rất an toàn."


"Mới không an toàn!!!" Tôi trừng hắn: "Mọi chuyện đều do ngươi gây ra, đợi lát nữa nếu như ta rớt thành đống thịt vụn, ta nhất định để nguyên hình như vậy đến dọa ngươi!"


Đồng Diêu cười sờ sờ đầu của tôi: "Ngoan lắm, ngay cả đến lúc đó, vẫn nghĩ đến ta."


Tôi không thể không thừa nhận, da mặt Đồng Diêu có đôi khi còn dày hơn so với tôi.


Nhưng tôi cũng không còn rảnh để để ý tới hắn, tôi vô cùng hồi hộp mà dựa vào vách thang máy, liều mạng thở dốc.


Rất khủng bố.


Tôi lại nhớ tới lời cảnh báo trước đây của Đồng Diêu nói với tôi.


"Gặp phải tình huống này, trước khi thang máy rơi xuống đất một giây nhất định phải nhảy dựng lên, là có thể giảm bớt tổn thương đối với cơ thể."


"Nếu ta không cẩn thận nhảy sớm thì sao?"


"Yên tâm đi, khi đó ta nhất định sẽ mua cho ngươi cái vòng hoa thật lớn."


Mà bây giờ xem ra, không chừng phải là Sài Sài giúp chúng tôi mua hai cái vòng hoa thật lớn rồi.


Đang lúc tôi khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc, Đồng Diêu bỗng nhiên ôm ngang tôi lên.


"Ngươi làm... làm gì?" Tôi kinh hãi.


Đồng Diêu cúi đầu, nhìn tôi, cười vô lại: "Như thế này, cho dù thang máy có rơi xuống, có ta ôm, thân thể của ngươi sẽ ít bị thương hơn."


"Vậy không phải ngươi sẽ vô cùng thảm sao?" Tôi kêu gào nói.


"Yên tâm, một giây trước khi nó rơi xuống đất ta nhất định sẽ nhảy lên." Đồng Diêu thoải mái mà trả lời.


"Ngươi tự tin như vậy sao?" Tôi tò mò.


"Dù sao, ngươi cũng ở trong lòng ta không phải sao?" Đồng Diêu nói như vậy.


Chẳng biết tại sao, ở khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên cảm thấy, người này, thật đúng là đàn ông.


Đồng Diêu không cần nhảy lên, bởi vì thang máy không có rơi, ba phút đồng hồ sau, có điện lại.


Tôi nhanh chóng ở trong ngực hắn nhảy ra, cửa thang máy mở ra, liền xông ra ngoài, tiếp đó dựa vào trên vách tường thở dài.


Rốt cuộc chân cũng đứng trên mặt đất rồi.


"Không có chuyện gì rồi." Đồng Diêu đi tới, vỗ về lưng của tôi.


Không có chuyện gì? Chỉ cần có ngươi sẽ không có chuyện gì.


Tôi điều chỉnh hô hấp thật tốt, sau đó ngẩng đầu lên, nâng cái nón cao bồi lên, nói "Được rồi, ngươi về nhà mình đi."


"Tại sao?" Đồng Diêu ngoắc ngoắc khóe miệng: "Ta gần đây đều ở chỗ này."


"Ngươi không có việc gì ở đây làm chi?" Tôi cởi cái nón cao bồi ra, làm quạt quạt gió: "Ta nói này, ngươi nên làm gì thì làm đi, quay về tiếp tục xây nhà, bán giá cao, làm kinh doanh bất động sản không hợp pháp của ngươi đi."


"Ngươi đang lo sợ chuyện gì sao?" Trong con ngươi hắc ngọc của Đồng Diêu, màu đen dày đặc cuồn cuộn.


"Làm gì có? Tại sao ta phải sợ? Ta làm gì sợ hãi? Ngươi có cái gì mà phải sợ hả?" Tôi liên tục hỏi bốn câu, dốc sức chứng minh chính mình... đúng là đang lo sợ thật


Chuyện này không biết còn tốt, hiện tại chân tướng đã rõ ràng, nghĩ tới Đồng Diêu như quả bom hẹn giờ ở dưới nhà mình, toàn thân tôi như là có con kiến đang di chuyển.


Xem ra, tôi đúng là đang lo sợ. Trải qua một trận trêu đùa của Đồng Diêu, tôi đối với quan hệ của hai chúng tôi cảm thấy rất hoang mang.