Ta là Thực Sắc

Ta là Thực Sắc - Chương 67: Thất tình lớn hơn trời




Tôi cùng Thịnh Du Kiệt chia tay, tôi chuyển về nhà mình.

Tôi vẫn luôn rối rắm.

Đây xem như là tôi bỏ hắn, hay là hắn bỏ tôi.

Đây là một vấn đề rất quan trọng, điều đáng sợ nhất trong tình yêu, chính là tự tôn bị tổn thương.

Cho nên trong khi người ta chủ động đề nghị chia tay, vẫn cần nói một câu dạo đầu cũ rích rất đáng đánh: ngươi rất tốt, thật đấy.

Sau đó blah blah blah.

Trước phải giữ lại tự tôn của người ta.

Tuy rằng Thịnh Du Kiệt mở lời trước, nhưng lời hắn nói chỉ là để hai bên bình tĩnh lại, nói cách khác, người chân chính đề nghị chia tay là tôi.

Cho nên nói, tự tôn của tôi được bảo toàn.

Thế nhưng, ý nghĩ đó căn bản không làm cho tôi dễ chịu.

Đúng vậy, tôi phát hiện bản thân căn bản là không cần quan tâm điều này.

Tôi quan tâm chính là —— tôi cùng Thịnh Du Kiệt lại có thể chia tay!

Tôi lại là người lẻ loi rồi.

Không còn ai vì tôi mua đồ ăn vặt, không còn ai theo tôi đấu võ mồm, không còn ai cùng tôi lên giường.

Không còn ai tới đón tôi khi trời mưa.

Thất tình lớn hơn trời.

Tôi bắt đầu tự mình sa đọa.

Sợ gặp Thịnh Du Kiệt, tôi xin nghỉ một tuần, mỗi ngày ủ ở trên giường, mệt mỏi thì ngủ, khát thì uống Cola, đói thì ăn khoai tây chiên, rỗi thì chơi game.

Tôi suy sụp, tôi phiền muộn, tôi đè nén.

Sau ba ngày ba đêm như thế, tôi tỉnh lại.

Ý của tôi là, tôi cảm thấy, tôi không thể một thân một mình từ từ mục nát như vậy —— tôi muốn giày vò người bên cạnh tôi, tôi muốn đem sự đau khổ của tôi truyền cho toàn thế giới.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi lập tức xuống giường, học dáng điệu của Sài Sài, trên nền đất cố hết sức tập thể dục theo đài đếm ngược điệu thứ hai —— nhảy lên nhún xuống.

Trận thế kia quá lớn, tựa ngàn con thú chạy như điên.

Không bao lâu, người dưới lầu đã đi lên đây.

Có Kiều bang chủ —— đây là hiển nhiên, người ta là chủ nhà.

Có Sài Sài —— gần đây nàng luôn ở cùng một chỗ với Kiều bang chủ, bởi tôi ở thời kì đặc biệt nhạy cảm, sẽ không đi truy xét quan hệ của bọn họ.

Có nhóc ăn mày —— sau khi tôi từ nhà Thịnh Du Kiệt chuyển về, lợi dụng lý do nam nữ thụ thụ bất thân, đuổi hắn tới nhà Kiều bang chủ ở.

Tôi ngay cả tâm tình đùa giỡn cỏ non cũng không có, có thể thấy rõ, tôi phiền muộn biết bao nhiêu.

Tôi ngồi xếp bằng ở trên giường.

Răng vài ngày không đánh, chuyển vàng.

Mặt vài ngày không rửa, trơn nhờn.

Mắt vài ngày không lau, có ghèn.

Tóc vài ngày không chải, để trứng chim sẻ bên trong là có thể làm tổ rồi.

“Chúng ta đến đủ rồi, ngươi có chuyện gì, cứ việc nói đi.” Ánh mắt ba người nhìn tôi, là một mặt đồng tình.

Đều là đồng chí tốt của Đảng a!

Tôi hít sâu, nói: “Hay là từng người lên đây giúp ta đi.”

Tính toán cẩn thận, vừa vặn ba người, tôi liền ngự tứ cái tên “Tam bồi tổ hợp”.

Bởi vì tài nấu ăn của Kiều bang chủ tốt, cho nên, tôi quyết định tàn sát hắn trước.

“Xào” thịt xuống nồi.

“Kỳ thật, đây đều là lỗi của hắn, trước đây ta vốn có bạn trai, hắn cũng không phải không biết, vì sao hiện tại muốn tới truy cứu? Nếu muốn tìm người xuất thân trong sạch, tự mình đi nhà trẻ tìm một cái...”

“Xào” súp lơ xuống nồi.

“Hắn cho rằng bản thân tốt lắm sao, có cái gì đẹp mã chứ? Tuy rằng bộ mặt hắn so với người khác coi được một chút, nhưng mặt đẹp có thể quẹt thẻ được không! Tuy rằng tiền đồ hắn so với người khác xán lạn một chút, nhưng ngày nào đó không chừng còn có bão tố bất trắc! Tuy rằng đầu óc hắn so với người khác linh hoạt một chút, nhưng người như thế đến già dễ dàng ngu ngốc nhất! Tuy rằng công phu lên giường hắn so với người khác lợi hại một chút... Ngại quá, Kiều bang chủ, ta không phải nói hắn lợi hại hơn người, đương nhiên, ta cũng không biết ngươi có lợi hại hay không... Ngươi nói hắn vênh vang cái gì, vênh vang cái gì?!”

“Xào” cá xuống nồi.

“Hàn Thực Sắc ta điều kiện rất kém sao? Không kém nha! Bộ dạng ta mũi ra mũi, mắt ra mắt, bộ dạng lại không phải mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, miệng cũng không giống bộ dạng ngậm hai cái lạp xưởng. Ta có một công việc ổn định, ta yêu Đảng yêu nước, tuân theo pháp luật, mặc dù đạo đức ta không cao thượng cũng không kém đến đâu, ta một không hít qua hàng trắng[1], hai chưa từng ngồi cục cảnh sát, ba không lừa bán qua em gái trẻ con. Làm sao ta thành hàng ế? Ta thực rất đắt hàng! Hắn cho rằng ta rời khỏi hắn thì không sống nổi chứ gì, hắn nghĩ đẹp quá... Này này này, Kiều bang chủ, có chuyện thì thương lượng a, nhắm ngay họng súng vào miệng mình làm chi vậy?”

Sau khi ở lại với tôi hai giờ đồng hồ, Kiều bang chủ hi sinh.

Hắn lập tức đi trốn trong cục cảnh sát, thà rằng theo anh em đi ra ngoài gác đêm bắt người, chết cũng không về nhà.

Sau lại nghe nói, mấy ngày nay tỷ lệ phạm tội ở khu vực chúng tôi lập mức thấp mới trong gần mười năm qua.

Người tiếp theo chịu tàn phá chính là người được xưng là khuê mật của tôi – Sài Sài.

“Xoạt” một tờ 《 Thụy Lệ [2] được lật qua.

“Mày nói xem hắn rốt cuộc là dây thần kinh nào không bình thường a, sao cứ tóm lấy quá khứ của tao không tha? Mày nói xem ông trời muốn tập hợp hai con người cầm thú như tao với hắn bộ dễ dàng lắm sao? Không dễ dàng a. Chúng tao làm sao có thể phụ lòng một phen tâm huyết của lão nhân gia hắn như vậy?......”

“Xoạt” thêm một tờ 《 Thụy Lệ 》được lật qua.

“Nhưng mà tao không thể chịu thua a, dựa vào cái gì mà Hàn Thực Sắc tao bị bỏ chứ, rốt cuộc là tao làm sai chỗ nào? Từ khi theo hắn, đôi mắt hồng hạnh của tao sắp héo rũ rồi mà cũng vẫn là luôn luôn giữ vững trận địa, chết cũng không một lần vượt tường, đây là tinh thần gì a? Nếu tao ở thời cổ đại, kia tuyệt đối là có thể được ba tấm bảng trinh tiết. Ngươi nói hắn làm sao mà không biết đủ như vậy chứ......”

“Xoạt” lại một tờ 《 Thụy Lệ 》được lật qua.

“Tao có phải sẽ nhất định cô độc cả đời không a, mạng của tao làm sao lại khổ như vậy a, ngươi nói lúc mười bảy tuổi, người ta đang chuyên tâm học bài, tao lại đang nói chuyện yêu đương, hiện tại người ta đều sinh con, tao còn không có gả đi, tao làm sao lại tạo nghiệp như vậy chứ, rốt cuộc là đời trước tao giết bao nhiêu người a, ông trời phải chỉnh tao như vậy... Này này này, Sài Sài, ngươi mở cửa sổ làm chi vậy? Đừng nhảy, đây là lầu chín!”

Sau khi ở lại với tôi ba giờ đồng hồ, Sài Sài cũng hi sinh, ngay cả giày cũng không kịp mang liền bỏ chạy đến sân bay, tùy tiện mua tấm vé máy bay trốn đi chân trời rồi.

Không cách nào, sau cùng chỉ còn lại có nhóc ăn mày.

Có điều nghĩ đứa nhỏ này quá non nớt, tâm trí chưa dậy thì hoàn toàn, thế giới tình cảm phỏng chừng cũng là một vùng trống rỗng, tôi cảm thấy cho hắn biết sự tàn khốc của tình cảm quá sớm là không tốt.

Từ suy nghĩ lương thiện mà tôi đối với nhóc ăn mày này là có thể nhìn ra, nhân tính của tôi vẫn còn một ít vậy.

Có điều, tuy rằng không thể làm cho cái lỗ tai hắn chịu tội, tôi cũng không thể làm cho hắn thoải mái a.

Cho nên, tôi bắt đầu cho hắn theo phương hướng đào tạo của bà chủ gia đình.

“Đúng vậy, dời giường qua bên kia, dời ba centimet… Ba centimet, bạn nhỏ, ngươi dời bốn centimet rồi, mau dời trở về! Hả? Vì sao phải dời, ta nhìn nó khó chịu không được sao?”

“Sàn nhà nhất định phải lau thật sạch sẽ, đúng vậy, phải sáng đến soi gương, ta cúi xuống, thì soi ra ta dáng gấu thế nào, này, lau dấu vân tay của ngươi, mau lau sạch sẽ!”

“Cửa kính nhất định phải chùi sạch sẽ, như vậy, thuận tiện cho chúng ta thăm dò người khác, cũng thuận tiện cho người khác thăm dò chúng ta, hả, ngươi sợ? Ngươi có phải là đàn ông không a? Bất quá là không buộc dây an toàn leo lên cửa sổ thôi? Bất quá thì không cẩn thận ngã xuống trở thành một bãi thịt nát thôi mà? Tiếp tục chùi, không sạch sẽ ta không cho ngươi xuống!”

“Chỉ khi bồn cầu sạch sẽ, cả gian phòng ở của ngươi mới xem như sạch sẽ, cho nên, gắng sức mà chà cho ta, cái gì, chà sạch sẽ rồi? Nói vớ vẩn, thứ ta thải ra buổi sáng kia nhiều dấu vẫn còn dính ở chỗ đó kìa, nhấc mông chà hết cho ta. Đúng, đợi lát nữa sau khi chà xong, ta sẽ múc một chén nước từ trong đó, cho ngươi uống, cho nên đừng lười biếng… Này này này này, ngươi cầm dao phay làm chi vậy? Nhóc ăn mày, đừng cắt cổ a, ngươi ngay cả cúc hoa cũng chưa mở qua, chết như vậy rất đáng tiếc a!”

Level của nhóc ăn mày không ổn rồi, mới bị tôi giày vò vài cái liền muốn chết muốn sống, sợ xảy ra án mạng, tôi chỉ có thể buông tha cho.

Nằm trên sàn nhà, trong đầu nhanh chóng lướt qua, còn có ai không bị tôi tàn phá qua không?

Liền đó, một cái tên xứng đáng bị chọc cúc hoa bật ra trong đầu tôi.

Đồng Diêu.

Tôi vội vã gọi điện thoại cho hắn.

Vận khí thật đúng là tốt a, âm thanh “Alo” kia của bạn học Đồng Diêu ở bên kia có thể xưng là quyến rũ lan tràn.

Tôi là ai của hắn chứ?

Tôi chỉ cần đứng ở trước mặt bạn học Đồng Diêu, ngửi ngửi mùi trên người hắn, liền biết ngày hôm đó hắn mặc quần trong màu gì.

Nói cách khác, tôi nghe ra bạn học Đồng Diêu đang làm hoạt động trên giường.

Vì thế, tôi hít sâu, trầm giọng nói: “Nhuyễn —— nhuyễn —— nhuyễn —— nhuyễn —— nhuyễn —— nhuyễn —— tiết —— tiết —— tiết —— tiết —— tiết —— tiết —— tiết ——”

Quả nhiên, bên kia lập tức truyền tới một giọng nữ nũng nịu: “Ôi, xong nhanh như vậy à?”

Tiếp theo, tiếng gầm thét như sấm của bạn học Đồng Diêu từ trong điện thoại truyền đến: “Hàn Thực Sắc, ta phải cưỡng ngươi!!”

Tôi “tặc tặc tặc” mà gác điện thoại.

Đứa nhỏ này, quá không lịch sự, dùng đè không được sao, lại dùng cưỡng.

Thật sự là phá hỏng mức hình tượng của tôi.

Uổng cho cậu hắn là thị trưởng nha

Sau khi đem tất cả mọi người chỉnh một lần, tôi nặng nề mà ngã lên giường, nhắm hai mắt lại.

Vẫn là không thoải mái a.

Trong lòng, rầu rĩ như trước, không thở nổi.

Tôi nhớ Thịnh Du Kiệt.

Hiện tại hắn, rốt cuộc đang làm cái gì?

Tôi bắt đầu tiến hành tưởng tượng.

Nhìn đồng hồ, sắp tới 11 giờ rưỡi, lúc này trước đây, tôi đều là đang cùng hắn hì hục làm.

Nói cách khác, hiện tại hắn phỏng chừng cũng là dục hỏa đốt người, chỉ có thể dùng tay phải của chính mình hỗ trợ giải quyết.

Thịnh Du Kiệt nhắm mắt lại, hai má hiện ửng đỏ khả nghi, phần mặt giật giật mà vặn vẹo, cuối cùng rốt cục lòng bàn tay chấn động, tiểu hồ ly bắt đầu chảy nước.

Tiếp theo, Thịnh Du Kiệt nhìn thấy chất lỏng màu trắng trên tay, chậm rãi đem để sát vào bên môi mình, nhẹ nhàng liếm, một mảng say mê trên mặt......

Ặc, quên đi, dừng lại dừng lại, bản thân tôi cũng không chịu nổi.

Đã không thể nghĩ những điều buồn nôn, tôi chỉ có thể nghĩ điều tốt của hắn.

Mái tóc đen nhánh kia, da thịt trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp kia, cặp mông vểnh kia, eo nhỏ tinh tế kia, tiểu hồ ly đáng yêu kia.

Còn có lúc hắn bao phủ trên người tôi, hơi thở ấm áp kia, hòa lẫn tiếng thở dốc mất hồn, phả trên làn da tôi, mê say đến tôi muốn chết muốn sống......

Tưởng tượng như vậy, bụng liền dâng lên ngọn lửa của dục vọng.

Không được, cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng tôi thú tính quá, sẽ chiếm đoạt nhóc ăn mày đến tiết dục cũng chưa biết kia.

Lần này thật không phải sợ đối với tâm hồn hoặc là thân thể nhóc ăn mày tạo thành thương tổn thực chất nào đó –, tuy nói rằng nhân tính tôi chưa mất, nhưng cũng không phải là còn nhiều.

Chỉ là... Nhóc ăn mày vừa mới chà rửa WC, thật sự không phải thời cơ làm tốt a.

Cho nên, tôi quyết định dùng bia dập tắt dục hỏa lúc nào cũng dễ dàng dâng lên của tôi.

Bia lạnh ngắt, quanh quẩn một trận giữa môi lưỡi, cuối cùng trôi xuống cổ họng, dừng lại trong bụng.

Dục hỏa dập tắt, nhưng mà lửa giận lại bùng lên.

Tôi biết, bản thân tôi say rồi.

Sau khi tôi say, cũng không phải bất tỉnh nhân sự, ngược lại trong đầu tỉnh táo lạ thường, dám làm hết thảy những việc mà bình thường muốn lại không dám.

Cho nên, tôi đầu không chải, mặt không rửa, răng không đánh, quần áo không đổi, trực tiếp mang dép lê, cầm trong tay một chai bia rồi đi ra ngoài.

Mục tiêu rất rõ ràng —— nhà Thịnh Du Kiệt.

Ra cửa, đưa tay, đón taxi.

Ánh mắt anh lái xe kia dùng không tốt, chờ tôi lên xe mới thấy tôi không thích hợp, cho là tôi bệnh tâm thần, vì thế, vừa lái xe vừa run sợ trong lòng hỏi han: “Tiểu thư, có phải chỗ các ngươi ở có một loạt tường che rất cao không, có phải hôm nay tường che kia bị sập không, có phải ngươi là từ bên trong trốn ra không?”

Tôi trực tiếp muốn dùng vỏ chai rượu trong tay nện xuống ngay đầu hắn, nhưng ngẫm lại bản thân không biết lái xe, vì thế, bèn quyết định tới mục tiêu rồi mới nện.

Nhưng xuống xe, khi mới vừa xoay người định nện, anh lái xe kia nhanh chóng chạy trốn, tiền xe cũng không lấy, đã chạy thẳng.

Tôi cầm theo chai rượu, bước đi loạng choạng trên đường.

Trước bồn hoa phía trước, bỗng nhiên xuất hiện bốn tên dáng vẻ tạp nham.

Tóc mỗi tên đều nhuộm thành đủ mọi màu sắc, hơn nữa còn vuốt thành như hào quang Phật tổ, quỷ dị chĩa thẳng lên ở trên đầu.

Xa xa thấy tôi, bốn đôi mắt sáng lóe kia, tên cầm đầu nói: “Ồ, lên!”

Chú ý, cái từ “Ồ” này là bốn tiếng, tràn ngập tư tưởng tình cảm kích động.

Sau đó bốn tên liền chảy nước miếng chạy về phía tôi, có vẻ là muốn tiến hành cường ** bạo tôi.

Tôi cầm chai rượu trong tay ước chừng, cảm thấy vẫn có thể nện vào đầu của hai tên, hai tên còn lại, một tên đá mạnh tiểu kê kê, một tên dùng chiêu hầu tử thâu đào, phỏng chừng vẫn còn có thể giải quyết.

Thế nhưng, bốn tên côn đồ không có cho tôi cơ hội như vậy.

Khi đang chạy đến cách tôi ba mét, bọn họ dừng xe lại.

Vì khoảng cách này, vừa vặn có thể thấy rõ tôi đầu bù tóc rối, ghèn hiện trong mắt, vẻ mặt trơn nhờn, cùng với ngửi được mùi hôi đầy người của tôi.

Sau đó, tên cầm đầu cuồn cuộn phẫn nộ mà lắc đầu, nói: “Ồ, lui.”

Từ “Ồ” này là một tiếng, tràn ngập tư tưởng tình cảm thất vọng.

[1] 吸粉: hàng trắng, bột trắng = ma túy

[2]《瑞丽》tạp chí Thụy Lệ