Ta là Thực Sắc

Ta là Thực Sắc - Chương 87: Pháp Hải tên là Vân Dịch Phong





Nhóc ăn mày cũng thật nghĩa khí, vẫn luôn che chở tôi, đối mặt với Vân Dịch Phong hỏi: "Tại sao anh muốn bắt cô ấy?"


“Em có thể tự mình hỏi lại xem cô ta đã làm việc gì.” Vân Dịch Phong nhìn qua như thể đang cùng Nhóc ăn mày nói chuyện, nhưng thực tế, đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm của hắn đang từ từ phóng về phía tôi.


Mỗi tia nhìn đều như muốn khoét một cái động trên da tôi.


Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi như vậy, cơ thể của tôi đã muốn thương tích đầy mình.


Người đàn ông này, thật quyết tuyệt. (quyết liệt + tuyệt tình)


Nhóc ăn mày quay đầu lại, dùng ánh mắt hồ nghi nhìn tôi.


Tôi giơ hai tay, cho hắn thấy một vẻ mặt tuyệt đối vô tội: “Ta cũng không hiểu được là ta đã làm cái gì chọc giận hắn, ngươi hỏi anh ngươi ấy.”


Dưới sự xúi giục của tôi, Nhóc ăn mày bắt đầu hỏi Vân Dịch Phong: “Anh, Thực Sắc rốt cuộc đã làm cái gì đối với anh? Cô ấy cả ngày đều tùy tiện cẩu thả, điên điên khùng khùng, vô tâm vô phế, phỏng chừng là hiểu lầm đi."


Tôi tự động lược đi những từ miêu tả không tốt, sau đó nhìn kỹ Vân Dịch Phong.


Ngươi nói đi, ngươi nói đi, nói ta dùng hai cái mông mập của ta ngồi lên mặt ngươi, nói ta ở trên mặt ngươi đánh rắm, thả ngũ vị hương cay cay tê tê, nói ta vừa rồi dùng đầu gối đạp tiểu đệ đệ của ngươi.


Tôi không tin Vân Dịch Phong có mặt mũi đem chuyện này nói ra với Nhóc ăn mày.


Quả nhiên, Vân Dịch Phong bảo trì im lặng không nói.


“Anh, nhất định là hiểu lầm.” Nhóc ăn mày bắt đầu hòa giải.


“Đúng vậy, là hiểu lầm, Dịch Ca à, ta còn vội đi làm đây, ngươi đưa ta đi được không.” Tôi sống chết bám lấy cọng rơm cứu mạng là nhóc ăn mày.


“Được, ta đưa ngươi đi”. Nhóc ăn mày nói xong liền muốn đi cùng tôi.


Tôi không cần nhìn cũng biết, có biết bao nhiêu lửa giận đang phóng về phía tôi a.


Áo khoác của tôi cũng sắp bị đốt trụi rồi.


Ai ngờ, đang lúc tôi ỷ vào thân phận Nhóc ăn mày mà rời đi thì một bàn tay to lớn gắt gao bắt được cánh tay của tôi.


Quay đầu lại, thấy cặp mắt Vân Dịch Phong như lưỡi dao sắc bén: “Ta có nói ngươi có thể đi sao?”


Nhóc ăn mày giữ chặt cánh tay khác của tôi, trừng mắt với anh của hắn: “Em không cho anh đụng đến cô ấy!”


Tôi lia mắt, từ trên xuống dưới trái phải trước sau đem Vân Dịch Phong đánh giá một phen.


Chà, độ cường tráng chuẩn, khuôn mặt chuẩn, cái mông nhỏ vểnh lên cũng chuẩn.


Đụng đến tôi? Nếu hắn thật sự cởi quần áo, còn chưa biết ai đụng ai đâu.


“Thực Sắc, Thực Sắc?” Nhóc ăn mày gọi ta.


"Cái gì?" Tôi khôi phục tinh thần.


“Nước miếng của ngươi rớt trên cánh tay ta.” Trong thanh âm Nhóc ăn mày có vết tích trúng gió.


Tôi vội vàng muốn giúp hắn lau sạch sẽ, nhưng tay kia bất đắc dĩ bị Vân Dịch Phong cấp gắt gao túm trụ.


"Đại ca, ta thật sự sai lầm rồi, ngươi buông tha ta đi?" Tôi thành khẩn áy náy nói.


Nhưng mà Vân Dịch Phong tựa hồ như không động đậy, ánh mắt vẫn nặng nề như trước.


Tôi cũng mở to hai mắt, trừng mắt hắn, bắt đầu chớp chớp chớp.


Vân Dịch Phong vẫn như trước, không động đậy.


Tôi tiếp tục chớp chớp chớp.


Hắn vẫn không động đậy.


Tôi không từ bỏ, chớp chớp chớp.


Rốt cục, hắn chịu không được, buông tôi ra.


Tôi đang cảm thấy may mắn thì lại nghe Vân Dịch Phong nói: “Đem hai người bọn họ tách ra cho ta”


Ngu ngốc, ngươi là cái đồ ngu ngốc


Thuộc hạ của hắn bắt đầu ầm ầm tiến lên một số thì kéo tôi, một số thì kéo Nhóc ăn mày.


Mà Vân Dịch Phong khí định thần nhàn đứng ở giữa.


Cảnh tượng này cũng thật quen thuộc.




Rất giống cảnh tượng trước Tháp Lôi Phong, Bạch nương tử cùng Hứa Tiên bị vô số tiểu tăng kéo ra.


Nếu tôi lại kêu một tiếng: “Phu quân”


Nhóc ăn mày kêu một tiếng: “Nương tử!”


Vậy là viên mãn rồi.


Giờ phút này, tôi sống chết lôi kéo tay Nhóc ăn mày, kiên quyết không buông.


Hắn chính là người duy nhất có thể cứu tôi.


Tôi có lý do để tin tưởng Vân Dịch Phong lúc nhỏ tuyệt đối đã xem qua “Tân bạch nương tử truyền kỳ”.


Bởi vì hắn thực rất phối hợp, học tập Pháp Hải đứng ở giữa chúng tôi.


Nhìn thấy tay tôi cùng Nhóc ăn mày kéo thành một đường thẳng tắp, ánh mắt hắn lại trầm xuống, chìa tay, đem đôi tay đang nắm chặt của tôi cùng Nhóc ăn mày tách ra.


Tôi bi thương muốn chết a!


“Được rồi, đem Nhị thiếu về phòng, mang người này về thư phòng.” Vân Dịch Phong hạ lệnh.


Mang về thư phòng? Vậy tôi tuyệt đối không còn đường sống rồi.


Sợ hãi cùng tuyệt vọng làm cảm xúc của tôi trong nháy mắt bùng nổ, tôi hít một hơi sâu, vận khí xuống đan điền, tiếp theo, hai tay giương ra, mạnh mẽ đẩy người đang nắm lấy tôi.


Tất cả sự tình đầu xảy ra thật sự nhanh.


Lúc ấy, toàn bộ chúng tôi đều đang ở đầu cầu thang.


Chân tôi vừa trượt, mắt thấy sắp ngã xuống dưới.


Thân thể mất cân bằng.


Tim của tôi nháy mắt ngừng đập.


Hai tay ta quơ loạn xạ trong không trung.


Quơ một cái, tôi bắt được góc áo của Vân Dịch Phong.


Cọng cỏ cuối cùng, tôi chết cũng không buông tay.


Vân Dịch Phong không ngờ sẽ phát sinh ra biến cố như vậy.


Vì thế, dưới tác dụng quán tính và trọng lực, tôi liền lôi kéo hắn, lăn xuống cầu thang.


Kỳ thật, lăn cầu thang cũng có thể lăn thật lãng mạn nha.


Ví dụ như, lăn đến cuối cùng, tôi phát hiện mình đang nằm ở trên người Vân Dịch Phong, môi của chúng tôi, đụng nhau.


Tiếp theo, khóe miệng Vân Dịch Phong nhếch lên, tà mị cười nói: “Sao thế, chờ không kịp à? Nhanh như vậy đã muốn lao vào vòng tay ta? Ngươi thật là vật nhỏ trêu ngươi.”


Tiếp theo, chúng tôi lại bắt đầu như sấm sét bùng nổ, dục hỏa giống như núi lửa Alaska, phun trào.


Nhưng là, sau khi lăn trên cầu thang lâu như vậy, thân thể chúng tôi tự nhiên mà mất đi thế cân bằng.


Cả hai cơ thể cùng mất đi cân bằng, làm sao có thể vừa khéo mà môi chạm môi? Thực tế là, sau một trận kinh thiên động địa, chúng tôi rơi xuống cuối cầu thang.


Mông tôi chạm đất.


Sau một trận đau chết lặng, tôi cảm giác được, mình đang ngồi ở trên một vật rất quen thuộc.


Vật kia nói mềm không mềm, nói cứng không cứng.


Như một vật hình cầu.


Nhưng mặt cầu tuyệt đối không bóng loáng, có một đỉnh cao nổi lên, như là xương cốt.


Ở phía dưới cái đỉnh nổi lên, là một cái hố.


Tại nơi cao cao phía trên của đỉnh lại là hai cái hố.


Tôi bi ai phát hiện, nơi mông tôi đặt xuống lại là cái mặt chịu nhiều trắc trở của Vân Dịch Phong.


Tôi lập tức đứng lên.


Vân Dịch Phong hai mắt nhắm nghiền, đã ngất đi rồi.



Cũng không biết là choáng váng do ngã hay là choáng váng do bị tôi ngồi lên.


Mũi hắn vừa mới bị tôi dùng đầu đập, vất vả lắm mới ngừng chảy máu.


Hiện tại, bị hai cánh mông phì nhiêu của tôi ngồi xuống, máu đỏ sẫm lại chảy ra.


Trên lầu, đám tay chân thấy cảnh này đều chấn kinh hết cả.


Cằm, ánh mắt, lưỡi tất cả đều rơi xuống dưới hết.


"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Tôi hoang mang lo sợ.


"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Tôi chân tay luống cuống.


"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Tôi sắc mặt trắng bệch.


Tôi ngẩng đầu lên, lệ lưng tròng nhìn Nhóc ăn mày, nói: "Làm sao bây giờ?... Ta ngồi trên máu mũi của hắn, quần sau dính đầy vết máu, người khác còn tưởng rằng dì cả mẹ ta đến đâu, lát nữa ta đi như thế nào đây?"


“Đông!”


Mọi người nhất tề ngã xuống.


Còn mỗi mình tôi đứng.


Sau khi từ trên mặt đất bò lên, Nhóc ăn mày cùng đám thủ hạ tay chân luống cuống đem Vân Dịch Phong hôn mê nhanh chóng đưa vào trong phòng.


Ban đầu tôi thắc mắc, vì sao không đưa đi bệnh viện mà lại mời bác sĩ tại gia?


Nhưng sau đó, thấy thủ hạ của Vân Dịch Phong cầm súng nhắm huyệt Thái Dương của bác sĩ tại gia, uy hiếp hắn không được đem chuyện Vân Dịch Phong bị cặp mông của tôi ngồi lên mà hôn mê nói ra ngoài, tôi mới hiểu được.


Quả thật, tôi vốn muốn nhân cơ hội này lặng lẽ đào tẩu, nhưng cái tên Long Tam vẫn luôn dùng ánh mắt muốn cắn người chặt chẽ nhìn tôi.


Tôi căn bản không thể thoát đi thành công.


Theo như ý của bác sĩ tại gia. Vân Dịch Phong không có gì trở ngại, có thể sẽ hôn mê mấy giờ hoặc là 1 ngày, nhưng mà cứ để hắn tự do hôn mê đi, hôn mê xong là tốt liền.


Xác định Vân Dịch Phong không có vấn đề gì, đám thủ hạ tất cả đều dùng ánh mắt thù hận nhìn tôi.


Tựa như muốn dùng ánh mắt đem tôi phanh thây.


Đủ ngoan độc, tôi thích.


Vân Dịch Phong tạm thời hôn mê, cái nhà này liền do Nhóc ăn mày làm chủ.


Tôi lặng lẽ gọi Nhóc ăn mày sang một bên, nhờ hắn giúp tôi đào tẩu.


Nhóc ăn mày tổng hợp lại tình hình, phát hiện hướng cửa chính đến cả con ruồi cũng không thể bay lọt, chúng tôi chỉ có thể đi cửa sau.


Vì thế, tôi cùng hắn làm bộ dáng như đi thăm phòng ốc, sau đó đi vào hoa viên phía sau.


Vốn nghĩ rằng, tất cả mọi người đều đi hầu hạ Vân Dịch Phong.


Ai ngờ, ngoài bể bơi, còn có một con cá lọt lưới.


Hắn canh giữ ở đó, không hề nhúc nhích, làm kế hoạch tốt đẹp chuồn theo đường lan can của chúng tôi bị phá vỡ.


Tôi bày ra một bộ dạng vì nghĩa phải chịu hy sinh, trầm giọng nói “Chuyện tới mức này, chỉ có thể dùng sắc dụ.”


“Thực Sắc, đừng đi?” Nhóc ăn mày giữ chặt tôi: “Ta không muốn ngươi bị ăn đậu hủ.”


“Không phải ta đi dùng sắc dụ.” Tôi cười nhàn nhạt, sau đó đẩy Nhóc ăn mày nói: “Là ngươi đi sắc dụ”.


“Ta?!” Tai nhóc ăn mày bị nấu chín đỏ hồng lên như trái ớt nhỏ, hắn một nửa xấu hổ một nửa buồn bực nói: “Ta làm sao được?”


“Vừa nhìn đã biết hắn là ở trên núi Brokeback xuống rồi” Tôi thúc giục: “Nhanh lên, uốn éo eo nhỏ của ngươi, lúc lắc mông của ngươi, nâng nâng Lan Hoa Chỉ của ngươi”


Nhóc ăn mày vốn chết cũng không chịu bán đứng sắc đẹp, nhưng nhìn thấy tôi chổng mông lên trời bắt đầu tìm gạch trên đất để đập đầu hắn, lúc này hắn mới thật sự kinh hãi, từng bước từng bước một đi ra phía trước.


Tôi sợ hắn phá hỏng nên cũng liền đi theo.


Nhóc ăn mày cứng ngắc đi đến trước mặt tên thủ hạ, cứng ngắc cười cười, lại cứng ngắc hô: “A Anh, xin chào”


Tôi nheo mắt lại, thấy kỹ mặt A Anh.


Mặt chữ điền, mày kiếm, một gương mặt như có oán thù, giống như là hình tượng liệt sĩ vì nước quên mình anh dũng vì nghĩa thường xuất hiện trong các phim kháng chiến.


Tôi thật băn khoăn, gương mặt chất phác vô sản như vậy, tại sao lại làm lưu manh đường phố được?



Nhìn kỹ lại một chút, tôi liền hiểu được.


Vấn đề ở đây là ánh mắt của hắn.


Ánh mắt hắn, hình dạng cũng được coi là đẹp, không lớn, không nhỏ, không đơn độc, không song song.


Chính là rất đối nhau. (mắt lé)


Hai con người nằm sát vào nhau.


Xem lâu, tròng mắt của tôi cũng bắt đầu sát lại rồi.


“Nhị thiếu, có chuyện gì sao?” A Anh nhìn thấy chúng tôi.


Kỳ thật, tôi cũng không biết hắn có phải hay không phải đang nhìn chúng tôi, chủ yếu là do tròng mắt kia dường như không có tiêu cự a.


Hơn nữa, khi hắn nói chuyện, sẽ theo thói quen mà nhăn mặt nhăn mày, bởi thế, liền càng thêm cực khổ, oán thù.


Nhưng mà, đôi tròng mắt kia, thật sự là lé rất lợi hại


Tôi lấy tay vỗ vỗ mông Nhóc ăn mày, âm thầm thúc giục nói: “Nghe ta đi, dùng sắc dụ, dùng sắc giới, dùng sắc tình!”


Nhưng Nhóc ăn mày da mặt mỏng, mặc kệ tôi véo mông hắn, cũng không nói ra một câu.


Không có cách nào, tôi chỉ có thể làm thay.


Vì thế, tôi đành đứng trước mặt Nhóc ăn mày, nhìn thấy A Anh nói: “Dịch Ca, Dịch Ca hắn muốn ngươi ngủ cùng!”


Thật ra, kế tiếp đó, tôi định nói là: với điều kiện ngươi thả chúng ta đi.


Nhưng tôi không thể nói ra.


Bởi vì nghe đến vậy, A Anh cả kinh.


Biểu hiện kinh hãi của hắn, thật vô cùng có trình độ.


Đôi mắt vốn bị lé kia, bỗng nhiên tách rời ra.


Nhưng một giây sau, lại lần nữa sát gần lại.


Hơn nữa, hắn cũng bị Nhóc ăn mày lây bệnh, cái lỗ tai dường như bị chảy máu, đỏ rực rỡ.


Trong lòng tôi “Lộp độp” một tiếng.


Chẳng lẽ thật sự trong lúc vô ý, nói trúng tâm sự của A Anh, hắn thật sự thích Nhóc ăn mày?


Lúc này, A Anh tay khoanh lại, xoắn như ốc vít, biểu hiện ra nội tâm rối rắm của hắn.


Hơn nửa ngày, rốt cục hắn cũng mở miệng: “Kỳ thật, kỳ thật, kỳ thật… Ta muốn ngủ cùng Vân ca.”


“Thùng thùng” hai tiếng, tôi cùng Nhóc ăn mày ngã xuống đất.


Vân Dịch Phong, quả nhiên là… Nhân tài.


Sau khi bị sét đánh, tôi chớp mắt, vô cùng bỉ ổi mà xúi giục nói: “Vân ca nhà người hiện tại đang nằm hôn mê trên giường, ngươi muốn làm gì hắn đều được.”


Vừa dứt lời, A Anh liền bước chân đi, biến khỏi tầm mắt của chúng tôi.


Lưu lại một đám bụi mù lẩn quẩn giữa trời đất.


Tôi cùng Nhóc ăn mày vội vàng nắm chặt thời gian, ngươi đỡ ta, ta kéo ngươi, trải hết trăm đắng nghìn cay, rốt cục chạy tới rào chắn bên ngoài.


Nhưng, không khí tự do còn chưa hít đủ, tôi cùng Nhóc ăn mày liền trợn tròn mắt.


Bởi vì, bên ngoài hàng rào chắn là bọn thủ hạ của Vân Dịch Phong do Long Tam cầm đầu đang ngoài cười nhưng trong không cười đứng chờ sẵn.


Lòng tôi thật bi ai, thật muốn gối đầu xuống đất khóc một trận.


Bọn họ là bầy cầm thú, đàn thổ phỉ, lũ cường đạo, đám sâu bọ!


Muốn bắt thì bắt ở bên trong không phải được rồi sao, sao phải chờ tôi đi đến nửa ngày như vậy mới bắt.


Tay già chân già của tôi, có dễ dàng không?!


Lúc này, Long Tam còn mang cho tôi một sự đả kích lớn hơn.


Hắn nhếch khóe miệng, lộ ra chiếc rang nanh vàng khè lấp lánh kim quang, nói: “Vân ca tỉnh rồi, muốn gặp hai người.”