Một gợn sóng kỳ dị xuất hiện, ba người rơi xuống một vườn hoa mục nát thê lương.
Đám người liếc mắt nhìn qua một hồ nước có màu phỉ thúy do linh khí hội tụ mà thành.
Triệu Khuynh Tuyệt biểu lộ thần sắc cao ngạo, sau khi nhìn thấy cung điện rộng lớn vô ngần, lạnh lùng nói: “Tùy theo khả năng của mỗi người đi.”
Vừa dứt lời, Từ Bắc Vọng ung dung tiến lên phía trước hai bước, thản nhiên nói: “Tại hạ mạo muội muốn đi theo Triệu cô nương.”
Đùa nhau à, dựa vào thể chất xui xẻo của mình, nếu hắn độc lai độc vãng, có khi một cọng lông cũng không vớt được, thậm chí còn gãy gánh ở chỗ này.
Nghe vậy, Diệp Thiên chớp mắt, trịnh trọng mở lời: “Tại hạ đề nghị ba người chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Ý đồ của Diệp Thiên rất đơn giản, hắn ta hóng mát dưới gốc cây đại thụ là Triệu cô nương, nàng ấy có thể chống đỡ phần lớn nguy hiểm ở nơi nay
Con ngươi của Triệu Khuynh Tuyệt hiện lên một tia sắc bén băng lãnh, nàng ta liếc nhìn hai người, lạnh giọng nói: “Đám chuột nhắt, giòi trong xương!”
Triệu Khuynh Tuyệt vừa nói dứt lời, tà váy trắng như tuyết phiêu đãng trong gió, sau đó đi vào sâu bên trong cung điện.
“Triệu cô nương, phía trước nguy cơ khắp nơi, ngươi cẩn thận một chút.”
Giọng nói ân cần truyền đến từ đằng sau.
“Ngươi là cái thá gì?”
Triệu Khuynh Tuyệt quay người, nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo hơn bao giờ khác.
Diệp Thiên cảm thấy trước mặt mình đang có đàn quạ đen bay qua, khuôn mặt đỏ bừng, sau đó đành phải cười ngượng ngùng với Từ Bắc Vọng một tiếng để làm dịu lại sự xấu hổ giữa hai đầu lông mày.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không thèm để trong bụng, dù sao nữ tử có tiên nhan như vẽ, đẹp đến mức kinh tâm động phách giống Triệu cô nương, nàng ta tỏ ra cao ngạo bất cận nhân tình là điều rất bình thường.
Hai người kết bạn với nhau, nhanh chóng đi theo nữ tử mặc váy trắng.
...
...
Khi đi sâu vào bên trong di tích, nhìn thấy một vùng kiến trúc cổ xưa rộng lớn trước mặt, sắc mặt cả ba người có chút trầm trọng, ai nấy đều cảm thấy có gì đó rất quỷ dị.
Theo lý thuyết, linh khí nơi này nồng đậm đến mức gần như hoá thành chất lỏng, vì sao một gốc linh thảo linh dược cũng không thấy?
“Ô a a...”
Lúc này, tiếng kêu lạ lẫm rùng mình truyền đến.
Triệu Khuynh Tuyệt bước vào một khu lăng mộ, trước mặt nàng ta đều là bia mộ và linh bài vỡ vụn, vô số oán linh giương nanh múa vuốt gầm rú.
Mặc dù oán linh không có ngũ quan trên mặt, chỉ là những tàn hồn lơ lửng giữa không trung, nhưng xét theo bóng dáng thướt tha, những oán linh này khi còn sống đều là nữ tử.
Ông!
Nàng ta phất áo lông, đánh tan các quầng sáng, chém giết những oán linh ở gần mình nhất.
Diệp Thiên cầm trường kiếm trong tay, vung mũi kiếm gia nhập chiến đấu.
“Tru!”
Từ Bắc Vọng chậm rãi phun ra một chữ, chính khí bao la quét qua, ngưng tụ thành một con dấu, đập xuống bầy oán linh.
Trong khoảng thời gian nửa nén hương, những oán linh bên trong lăng mộ biến mất hết sạch.
Dung nhan của Triệu Khuynh Tuyệt vẫn băng lãnh như cũ, nhưng sâu trong đáy mắt của nàng ẩn hiện một tia thất vọng.
Xem ra, phép phân tích của nàng đã xảy ra sự cố, nơi này không có chí bảo gì cả.
Đột nhiên.
Oanh!
Một loại khí tức cổ đại tang thương mục nát nhào tới trước mặt, kim quang chói mắt hiện lên, không gian lăng mộ dần bắt đầu mơ hồ.
Hình ảnh đột ngột thay đổi.
Ba người xuất hiện ở trong cung điện trống trải.
Một bàn thờ khổng lồ bày biện giữa giữa, bao gồm lệnh bài thần, bức hoạ, lá bùa trải rộng, các bức tượng thiên tôn tiên hiền sừng sững.
Tất cả pho tượng đạo sĩ đều mặc áo bát quái trên người, đầu đội mão hoa sen, chuôi phất trần bằng ngọc, tựa như đang cử hành đại lễ La Thiên. ( một đại lễ lớn của Đạo giáo được các đạo sĩ cử hành để giải trừ tai ách)
“Keng!”
“Keng keng keng!”
Thình lình, âm thanh niệm kinh gõ khánh leng keng trong điện, cổ nhạc cùng vang lên.
Trong giây lát, ba người không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Bọn hắn thấy được tấm hoành bên ban thờ.
【Cầu Thái Thượng Lão Quân, tam quan cửu phủ cùng hồn linh Thái Tông】
【Cầu xã tắc Đại Hạ an ổn vận nước kéo dài 】
Là vương triều Đại Hạ!
Hơn một ngàn năm trước, mâu thuẫn nội bộ của vương triều Đại Hạ tích lũy tới trình độ nhất định rồi trực tiếp sụp đổ, hai vị Bán Bộ Chí Tôn của Cơ gia lợi dụng cơ hội đó để soán quyền đoạt vị, rồi thành lập Đại Càn.
Đại Hạ vương triều thờ phụng Đạo giáo, xem ra, tòa cung điện này rất có thể là hoàng cung Đại Hạ, nhưng ba người kia không biết vì sao mà nó lại xuất hiện ở núi Mang Sơn.
Nhưng giờ phút này, bọn họ đều không để ý đến các loại bảo vật bùa chú thần điện, hướng đôi mắt sáng rực nhìn về phía bàn thờ ở chính giữa.
Ngọc tỉ óng ánh, thần quang lượn lờ, rộng bốn tấc vuông, bên trên khắc hoạ hoa văn Chân Long, uy áp bàng bạc bao phủ trong đại điện.
Cách rất xa, bọn hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng tám chữ triện như trùng điểu.
【 Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương 】
Ầm ầm!
Giống như sấm sét giữa trời quang, chấn động đến mức ba người tê cả da đầu, trực tiếp cứng đờ ngay tại chỗ.
Thần sắc bọn hắn cực độ hãi nhiên, không hề ngoại lệ, ánh mắt tuôn ra vẻ mừng như điên.
Một trong thập đại thần khí Cửu Châu!
Ngọc tỉ truyền quốc!
Đại Hạ diệt vong, ngọc tỉ mai danh ẩn tích, đến nay vẫn không rõ tung tích, khiến cả đại lục Cửu Châu tiếc nuối thở dài.
Đời đời đế vương đều coi việc sở hữu ngọc tỉ như thuận theo mệnh trời, phàm là người trèo lên ngôi vị mà không có ngọc tỉ này thì bị mỉa mai là Hoàng đế bạch bản (không danh chính ngôn thuận),. Thái Tổ của Đại Càn lúc ấy cũng từng từng bị người đời khinh miệt.
Ngọc tỉ truyền quốc là thần khí vượt xa bảo vật Thánh giai, Cửu Châu chỉ có mười cái!
Không ngờ nó lại xuất hiện ở đây!