Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 246




Một người một mèo nhìn nhau mà hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào không nói nên lời.

Phì Miêu phồng má, buông thõng tứ chi, vừa vô tội lại vừa bất lực.

Quan meo meo có chuyện gì vậy?

Vẻ mặt của chó săn vô cùng phiền muộn.

Vì phải ở lại thánh địa Đại Diễn sao?

Hắn trong vô thức mà bác bỏ cái suy nghĩ này.

Hiện tại còn tính toán gian khổ gì nữa, dục cầm cố túng, nếu cứ như vậy thì nhất định sẽ phải chết rất thảm.

(*) Dục cầm cố túng là một trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử có nghĩa là: Muốn bắt thì phải thả.

“Lòng tham chiếm hữu quá biến thái.”

Từ Bắc Vọng không khỏi than thở.

Phì Miêu trở nên mơ hồ, nó không hiểu cái lòng tham chiếm hữu đó là có ý gì.

Con mèo ngu ngốc này…

Từ Bắc Vọng giải thích rõ ràng hơn: “Chính là thích ăn dấm đó.”

Phì Miêu muốn kêu nhưng lại ngừng, nó đưa móng vuốt lên, huơ huơ vài cái.

Từ Bắc Vọng đã tiến bộ ngôn ngữ của loài mèo khá nhiều, miễn cưỡng cũng có thể hiểu được.

Đại phôi đản này quá cô độc rồi!

“Cô độc…”

Sắc mặt Từ Bắc Vọng hơi hốt hoảng, sau đó sờ sờ đầu con mèo béo.

“Ngươi vẫn là tốt nhất.”

Con mèo mập mạp chớp chớp mắt, xấu hổ duỗi đầu lưỡi ra liếm láp.

Từ Bắc Vọng không tránh đi, chỉ ghét bỏ nói: “Chỉ là có chút béo.”

Nó bị Từ Bắc Vọng kẹp vào dưới nách, đầu hướng xuống dưới, cái mông chổng lên, giống như một con cá đang mắc cạn.

Vù!

Phi thuyền màu tím xuyên qua chân trời, lướt nhanh trong khoảng không.





Bùm…

Một người một mèo va phải một vật cản vô hình, rơi vào trong hồ nước.

Con Phượng Hoàng xinh đẹp đang chơi đùa trên mặt hồ, nữ tử mặc váy tím bày ra dáng vẻ nhã nhặn, đứng trong sân đình ở giữa hồ để ngắm cảnh.

Chó săn lôi kéo con mèo béo, xoa nắn thật mạnh để làm dịu đi cảm giác căng thẳng.

Khuôn mặt của Phì Miêu biến đổi ra đủ loại hình dạng ở trong tay hắn.

“Nương nương, ti chức sai rồi.”

Chó săn chầm chậm tiến lên nhận lỗi.

Về phần mình làm sai cái gì, hắn cũng không biết nữa.

Dù sao đi nữa, thì sai chính là sai.

Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương không có biểu tình gì, chỉ “ồ” một tiếng, âm cuối kéo ra rất dài.

Từ Bắc Vọng lập tức xác định được mình đã thoát được một kiếp.

May là hắn từ chối đủ nhanh.

Nếu như khi đối mặt với cô nương mười lăm tuổi đó mà có chút một chút chần chừ hay bị dao động, hắn thật sự sẽ không bao giờ có thể liếm được đôi chân ngọc tuyệt phẩm này nữa.

“Nương nương, người mệt không, để ti chức đấm bóp cho người.”

Chó săn nhích lại gần phía trước, lấy ra một cái ghế dựa màu tím từ trong nhẫn trữ vật.

Phì Miêu vô cùng tủi thân, nằm lên trên mỏm đá.

Đồ mắt chó nhà ngươi!

Meo meo đối xử tốt với ngươi như vậy, mà ngươi không hề đối xử tốt với meo meo, cũng chưa từng hôn môi với meo meo.

Đại phôi đản cả ngày chỉ biết ngược đãi ngươi, mà ngươi lại không biết xấu hổ mà đi nịnh nọt!

Đôi mắt xanh lam của Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi nhướng lên, nhưng nàng cũng không cự tuyệt.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lười biếng nằm xuống ghế dựa, Từ Bắc Vọng đặt chân ngọc lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Ngươi cảm thấy tiểu cô nương kia thế nào, bản cung thì cảm thấy nàng ta là một mỹ nhân hiếm có.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương tùy ỳ hỏi.

Không phải là đã bỏ qua rồi sao, sao lại quay về chủ đề này nữa, thật khó hầu hạ mà..

Nếu như trả lời không ra gì, thì đó chính là dối trá; nếu trả lời cũng tạm ổn, vậy mình chẳng phải sẽ bị hàn khí ăn mòn thành hầm băng sao.

Nếu như nói so sánh với nương nương thì chính là đom đóm so với trăng sáng sẽ càng tệ hơn.

Ngươi vậy mà cũng dám so sánh ở trong lòng?

“Nương nương nói ai vậy? Ti chức quên rồi.”

Từ Bắc Vọng nhíu nhíu mày, biểu tình mê man.

Kỹ năng diễn xuất của hắn có thể nói đã đến trình độ thượng thừa, ngay cả v con mèo béo cũng vô cùng nghi ngờ, từ khi nào mà trí nhớ của tiểu phôi đản này tệ như vậy?

Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc hắn một cái, bờ môi gợi lên ý cười không dễ phát hiện, chạm nhẹ vào cằm: “Tiếp tục.”

“Ồ!”

Chó săn xoa nắn mu bàn chân, sức lực vừa phải.

“Đi bắt một con thỏ.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc mắt sang, ra lệnh cho con mèo béo.

“Meo!”

Con mèo béo lắc lắc đầu, bộ dáng vô cùng đáng thương, nó nhảy lên trên lưng của Phượng Hoàng, chạy về phía núi hoang.

Hai người các ngươi đúng là đồ xấu xa!

Oa…

Tức chết meo meo rồi!

Phì Miêu càng nghĩ càng tủi thân, móng vuốt cuộn lại thành nắm nhỏ, đấm nhẹ lên cánh Phượng Hoàng.

Chó săn suy nghĩ trong lòng một chút, nàng cố tình gạt con mèo ngu xuẩn kia đi chỗ khác, không phải là cho ta cơ hội sao?

Hắn thận trọng nói: “Nương nương, gió xuân nhẹ nhàng, ánh nắng vừa phải, chúng ta hôn nhau đi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương chớp chớp hàng mi, lạnh lùng cảnh cáo một câu: “Chú ý cấp bậc.”

Từ Bắc Vọng nhào vào ghế dựa, hôn lên đôi môi đỏ ướt át kiều diễm kia.

Dựa vào kinh nghiệm của những lần trước, động tác của Đệ Ngũ Cẩm Sương không còn vụng về nữa, đôi khi cũng sẽ nhẹ nhàng đáp lại.

Chó săn chầm chậm bắt đầu một nụ hôn sâu vừa triền miên vừa nồng nhiệt, cho đến khi hắn có cảm giác hơi nghẹt thở, đôi chân ngọc mới đạp tới.

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, khàn giọng nói: “Nương nương, đừng giẫm lên mặt, người có thể giẫm lên các bộ phận khác được không?”

Vệt ửng hồng trên đôi má ngọc của Bạch Ngũ Cẩm Sương đột nhiên biến mất, đôi mắt xanh lam hiện lên hàn ý, lạnh lùng quát lên: “Ngươi đúng là tên chó săn hạ lưu!”

Bùm!

Một cước đá lên trên mặt, Từ Bắc Vọng ngã vào đáy hồ.

Khoảng mười lăm phút sau, con mèo béo đi tới, móng vuốt mang theo một con thỏ nhỏ màu trắng.

Nó đi đến bên hồ, ném cho tiểu phôi đản để hắn xử lý.

“Meo meo…”

Con mèo béo kêu to hai tiếng, lại mang theo tiếng la ó.

Từ Bắc Vọng vừa gật đầu vừa nhổ lông thỏ, biểu lộ vô cùng thoải mái.

Quả nhiên…

Hai kẻ bại hoại này lại chụt chụt với nhau.

Phì Miêu cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc, meo meo đúng là dư thừa.

Cảm nhận được sự mất mát của nó, Từ Bắc Vọng dịu dàng nói: “Đừng nhụt chí, ngươi tí nữa còn phải phun lửa đấy.”

Oa!