Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 307




Bồn tắm chạm khắc bằng gỗ đàn hương, màn sương nồng đậm bốc lên trên trần nhà, mặt nước được bao phủ bởi rất nhiều tiên thảo linh dược, hắn gần như có thể cảm nhận được thân thể hoàn mỹ cám dỗ chết người ở đó.

Đáng tiếc, Từ Bắc Vọng hoàn toàn mông lung, chỉ có thể nhìn thấy cái yếm bạch ngọc màu tím được gấp gọn gàng bên bờ sông.

“Ta mù…”

Hai mắt bất chợt nóng rực đau nhức.

“Lại nhìn lén? Bản cung móc hai tròng mắt của ngươi bây giờ.”

Một thanh âm lười biếng truyền đến, kèm theo tiếng nước róc rách chảy xuôi.

Chó săn vốn không biết xấu hổ là gì, hắn thò đầu ra thức giục: “Nương nương, người tắm xong chưa? Ti chức còn muốn tắm, nhanh lên.”

Bỗng nhiên, hắn dè dặt nói: “Nếu không thì chúng tắm cùng nhau đi? Ti chức đã làm thức ăn xong rồi, phải nhanh ăn kẻo nguội.”

“Cút”

Nàng quát lạnh một tiếng, sau đó phất tay nhét tất lụa mỏng mịn màu đen vừa mới cởi ra vào miệng của tên chó săn.

Từ Bắc Vọng thậm chí còn không dám chớp mắt.

Hắn nhả tất đen ra, hít thật sâu hương thơm rồi bỏ vào nhẫn trữ vật, ý đồ cất giữ nó như một món bảo vật trân quý.

Còn nguyên hương vị.

“Nương nương, một quyền kia của ti chức tương đương với tu vi gì?”

Hắn khẽ nâng cằm, điệu bộ có chút khoe khoang

“Trên Chí tôn.”

Câu trả lời truyền đến từ bể tắm.

Chó săn đáp: “Liệu có đánh thắng nương nương không?”

“Ừm.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nâng giọng, khí tức dần trở nên băng lãnh.

Sau khi sớm chiều ở chung, thậm chí thân thể chó săn còn chứa đựng một giọt máu của nàng, cho nên nàng có thể cảm nhận tâm tư của hắn rất rõ ràng.

“Người hối hận rồi sao? Ngươi muốn khống chế bản cung, sau đó bá vương ngạnh thượng cung à?”

(*) bá vương ngạnh thượng cung là cách nói văn vẻ của “cưỡng gian” đoá =))

Ngữ điệu không hàm chứa nhiệt độ, hàn khí lan tràn khắp nơi.

Chó săn lạnh thấu xương, giả vờ sợ hãi nói: “Ti chức nào dám có lá gan này!”

Kỳ thực, hắn cũng có chút phiền muộn, sớm biết thế đã không xuất ra một quyền kia.

Lão Đại từng nói qua, với tu vi của hắn, một khi đã tiếp xúc với sức mạnh nguyên âm của nàng thì sẽ bị bạo thể mà chết.

Nếu như khi đó, hắn giả vờ như bị tẩu hỏa nhập ma, để lão đại đưa mình ra khỏi khu vực cấm kỵ, rồi sau đó thừa cơ…

Xác xuất thành công e rằng rất lớn.

Sau một lúc chờ đợi, ánh hoàng hôn ngoài cửa đã dần buông, ráng chiều phủ khắp trời đất, lão đại lúc này mới tắm rửa xong.

“Cút vào rồi rửa sạch dơ bẩn đi.”

Kiểu dáng sườn xám cắt xẻ vừa phải, tôn vinh đường cong của Đệ Ngũ Cẩm Sương vô cùng tinh tế.

Chó săn mở to đôi mắt, ngắm nhìn đồi núi chập chùng trong phút chốc rồi mới đi vào phòng tắm.

Nước tắm rửa của lão đại, chỉ có chó săn mới có đãi ngộ này.





Tại ao Cửu Châu, gió đêm nhẹ nhàng quét qua mặt nước.

“Đã lâu không gặp, ta mang lễ vật về cho các ngươi.”

Phì Miêu ghé vào cạnh ao, đặt một chiếc giỏ lớn ở bên cạnh, trong đó đều là yêu đan của hung thú.

Đàn cá với đủ loại màu sắc sặc sỡ trong hồ đang giương mắt chờ đợi.

Phì Miêu dùng móng vuốt, nắm một vốc yêu đan lên rồi rắc xuống, cá trong hồ nhảy nhót tranh đoạt.

“Không được tranh với cá chép nhỏ!”

Phì Miêu chỉ vào bằng hữu tốt của mình, đó là chú cá chép đỏ dễ thương.

“Ăn cơm thôi!”

Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

Phì Miêu bỏ tất cả yêu đan vào trong hồ, sau đó vứt giỏ rồi lạch cạch chạy đến bàn ăn.

Buổi tiệc ngày hôm nay có thể nói là vô cùng xa xỉ.

Bao gồm thịt kho tàu, thủy quái hầm măng, thịt cừu non hấp xả, cá chưng, và rất nhiều thứ khác…

“Nương nương, đã lâu rồi người chưa ăn thức ăn do ti chức nấu.”

Chó săn bày ra dáng vẻ nịnh bợ, quỳ mời lão đại ngồi vào ghế chủ trì.

“Hừ!”

Phì Miêu hừ một tiếng, miệng nhỏ dẩu lên vì hờn dỗi.

Không, là tức giận đến ngứa cả răng nanh!

Không có đại phôi đản, tiểu phôi đản đối xử với meo meo tốt bao nhiêu, không chỉ ôm đi ngủ mà còn nô đùa ầm ĩ.

Hiện giờ về nhà, trong mắt tiểu phôi đản không còn meo meo nữa, thật đáng hận mà!

Đệ Ngũ Cẩm Sương ngồi ngay ngắn trên đệm, gắp một miếng thịt kho tàu mà mình yêu thích nhất, sau khi cảm nhận được hương vị quen thuộc, nàng thu lại tầm mắt: “Tay nghề không hề tiến bộ.”

Phì Miêu nhét một miếng thịt vào miệng, cố ý cắn nuốt với âm thanh thật lớn, lẩm bẩm nói: “Khó ăn chết đi được!”

Ngươi cũng không phải là tiểu cô nương xinh đẹp, thích ăn hay không thì tuỳ…

Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ con mèo ngu xuẩn kia, sau đó không ngừng gặp thức ăn cho lão đại.

Đệ Ngũ Cẩm Sương ưu nhã nhấm nháp, mắt ngọc híp lại, tâm trạng rất vui vẻ.

“Nương nương, nếu như ti chức phi thăng, thật sự sẽ bị xoắn nát bởi sự nhiễu loạn không gian sao?”

Từ Bắc Vọng ăn một miếng măng vàng giòn, dục vọng cầu sinh trào dâng mạnh mẽ trong lòng.

Sau khi tiếp xúc với thế giới bao la rộng lớn, hắn càng không thể chờ đợi được nữa mà muốn tìm tòi hiểu rõ.

Đến khi khởi động cánh cổng tiếp dẫn, hắn không còn hứng thú với Cửu Châu nữa, trong đầu đều là ngoại vực.

Đệ Ngũ Ma Đầu buông đũa, móc sợi tóc bên tai, vân vê một lúc rồi từ tốn nói: “Chư thiên vạn vực chỉ là tên gọi chung, trên thực tế thì được chia thành tam giới: tiên linh nhân.”

Từ Bắc Vọng chăm chú lắng nghe.

Tiểu phôi đản, ngươi là tên nhà quê.

Phì Miêu thầm phỉ nhổ trong lòng, sau đó quét sạch thức ăn trong bát đĩa, tự hành hạ chính mình bằng mỹ thực.