Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 316




Một âm thanh giận dữ vang lên, Tuyên Đức Đế mặc cửu trảo long bào (áo bào rồng chín móng) nhanh chóng đi ra.

“Nghịch thần, ngươi có biết tội của mình không?”

Ông ta mở miệng, lạnh lùng chất vấn.

m thanh vốn không quá hùng hậu, nhưng dưới bầu không khí căng thảng như hiện nay lại lộ ra mười phần uy nghiêm.

Thần sắc của Hoàng thất và Đế Sư như gặp phải đại địch, khiến cho Tuyên Đức Đế nhận ra tên nam tử tuấn mỹ quỷ dị này không hề đơn giản, đồng thời cũng nhận ra ý chỉ sai lầm của mình.

Nhưng ván đã đóng thuyền, vì thể diện đế quốc, ông ta không cho phép kẻ này làm càn ở đây, nếu không thì còn đâu là uy nghiêm của Hoàng đế nữa.

Tuổi tác cùng lắm mới hơn hai mươi, cho dù nghịch thiên thì có thể lợi hại đến đâu chứ?

Coi như nam tử áo trắng chính là thế lực thần bí được Thiên Thần Điện phải đích thân chào mời, Tuyên Đức Đế cũng không hề sợ hãi, ít nhất thì ông cũng phải thể hiện khí thế bình tĩnh trước mắt bao người, nếu có hiểu lầm gì thì phải tự mình giải quyết.

Quần thần nghe vậy, xương sống ai nấy đều phát lạnh, gan mật muốn nứt ra.

Bệ hạ thật sự đã lấy nhầm đồ cúng trên bàn Diêm Vương rồi, đúng là tự tìm đường chết.

“Ồ?”

Ngoài điện yên tĩnh, Từ Bắc Vọng giống như nghe được chuyện thú vị gì đó, hắn lặng lẽ cười cười: “Bệ hạ, ngươi có biết tội của mình không?”

“Làm càn!”

Tuyên Đức Đế híp mắt, phẫn nộ ngập trời khó ngăn chặn.

Ông ta hôn mê mười bốn năm, chứ không phải một ngàn bốn trăm năm.

Võ giả kinh tài tuyệt diễm đến đâu đi nữa, thì tầm tuổi này cũng chỉ đạt tới cảnh giới Tông Sư mà thôi.

Chỉ mới là một tên Tông Sư, thế mà đã dám cao cao tại thượng sỉ nhục Đế vương một nước?

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm Tuyên Đức Đế vài giây, bình tĩnh nói: “Vì cớ gì mà bệ hạ mưu phản?”

Một lời nói khơi dậy ngàn tầng sóng, đáy mắt quần thần tràn ngập hoảng sợ.

Chẳng lẽ Từ ác liêu muốn chụp mũ lên đầu Hoàng đế sao?

“Ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười tùy ý quanh quẩn, Tuyên Đức Đế phẩy ống tay áo, vẻ mặt tràn đầy âm trầm: “Cho nên?”

Từ Bắc Vọng đi qua đi lại, bình tĩnh nói: “Vi thần hoài nghi bệ hạ bị tà ma đoạt xá, đặc biệt tới lục soát sưu hồn cho bệ hạ.”

Đế Sư rốt cuộc cũng không khống chế được tức giận, lạnh lùng nói: “Thân thể bệ hạ như thế nào, lão phu so với ngươi còn rõ ràng hơn nhiều. Từ Bắc Vọng, đừng có mà hung hăng càn quấy, để thế nhân khinh thường.”

Nói xong, ông ta nháy mắt với Hoàng đế, ý bảo lập tức thu hồi ý chỉ.

Biểu tình Tuyên Đức Đế có chút cứng đờ, ông ta thậm chí còn chưa rõ, tại sao Đế Sư, đường đường là nhân vật sừng sững Cửu Châu đỉnh phong mà lại phải kiêng kỵ kẻ này như vậy?

“Tại hạ giết mấy trăm vạn ma, chính tay đâm chết mấy chục Ma Đế, đặc biệt mẫn cảm đối với khí tức của tà ma. Vừa khéo, ta chợt phát giác được khí tức quen thuộc trên người bệ hạ.”

Sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn phong khinh vân đạm như cũ, thong dong bước đi: “Thiên tử phạm pháp cùng thứ dân đồng tội, một khi cấu kết với tà ma thì vẫn giết như thường.”

Theo từng tiếng từng tiếng phát ra, hắn ta bắt đầu hành động.

Cả tòa đại điện bị bao trùm bởi màn sương máu nồng đậm, một nguồn sức mạnh hủy diệt bay vọt tới.

Trong phút chốc, quần thần cảm thấy mình như đang ở trong địa ngục, thần hồn đều run rẩy.

“Dám can đảm hành thích vua, thần dân phẫn nộ, trời đất bất dung!”

Đế Sư giận dữ quát, chính khí mênh mông rất nhanh ngưng tụ kết ấn.

Tuyên Đức Đế ở một bên bày ra biểu tình khó có thể tin, sợ hãi lan tràn trong lòng.

Làm sao có thể chứ?

Khí tức khiến người ta khiếp sợ này, lại đến từ một nam tử hơn hai mươi tuổi?

Đả kích mãnh liệt quét tới, ông ta không khỏi choáng váng đầu óc.

Thế đạo đến tột cùng là bị làm sao vậy, chẳng lẽ linh khí hồi sinh, cải thiện tốc độ tu luyện của võ giả sao?

Quần thần đang run lẩy bẩy cũng đồng thời chú ý tới sắc mặt trắng bệch của bệ hạ, quyền uy Đế vương cố gắng gây dựng suốt thời gian qua sụp đổ trong nháy mắt.

Nhưng bây giờ mới sợ hãi thì đã muộn, đối thủ chính là Từ ác liêu yêu nghiệt biến thái.

“Cút!”

Bà lão cầm trượng đập mạnh xuống sàn nhà, sương máu bị xua tan, pháp tắc xiềng xích bao phủ lấy nam tử áo trắng.

Đột nhiên, khí tức hàn băng từ trên bầu trời trút xuống, toàn bộ Hoàng Thành đều bị đóng băng.

Biểu tình Đế Sư đột nhiên biến đổi, dấu ấn văn khí mênh mông lại dần dần bay màu vì bị băng hàn gắt gao áp chế.

Bà lão càng không thể chịu nổi sự trấn áp này, cơ thể cứng đờ tựa như một pho tượng, nếp nhăn dày đặc trên mặt hội tụ về một chỗ bởi vì sợ hãi.

Đệ Ngũ Ma Đầu!

“Hộ giá, mau hộ giá!”

Mất đi hai chỗ dựa lớn nhất, Tuyên Đức Đế như bị sét đánh, phản ứng đầu tiên chính là hoảng sợ chạy trốn vào nội điện.

Biển máu cuồn cuộn kéo dài nơi chân trời, đài cao do vô số oan hồn tử linh ngưng tụ vượt qua chư thiên, bao trùm ngàn vạn quân lực, lao về phía long bào.

“Ngươi thật sự cho rằng trẫm sợ ngươi sao?”

Tuyên Đức Đế cảm thấy không trốn được nữa, ông ta liền nghiến răng nghiến lợi thốt lên, sau đó nhanh chóng thi triển một đạo bí pháp, rất nhiều hoa văn phức tạp mãnh liệt ngưng tụ thành một tấm lưới màu vàng rực rỡ, va chạm kịch liệt với đài cao.

Ánh mắt nam tử áo trắng không chút gợn sóng, tiên lực của Cổ Thần nhô ra, gia trì ở trên đài cao.

“Không!”

Đế Sư lộ vẻ tuyệt vọng, giọng điệu khàn khàn gầm thét.

Lồng lưới nghiền thành bột mịn, pháp tắc phòng ngự nát vụn trước ánh mắt hoảng sợ của vô số người, Tuyên Đức Đế không thể chống cự, thân thể bị đài cao đập nát.

Trong chốc lát, hoàng đế uy vọng một thời chỉ còn lại nắm xương cốt lạnh lẽo bị chia năm xẻ bảy.

Không gian hoàn toàn im lặng.

Đại điện trở nên hoang tàn, sát khí mênh mông tản ra xung quanh, khiến nơi này giống như chiến trường địa ngục, chỉ còn lại nam tử áo trắng bình tĩnh đứng sừng sững ở đó.