Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 32: Chỉ là một mỹ nam tử hái nấm mà thôi (2)




Bức màn kiếm sừng sửng giữa trời đất càng thêm u ám.

Cặp chân mày sâu róm của vị trưởng lão nhíu lại, nhưng ông ta vẫn còn giữ lại một chút kiêng dè, trầm giọng đe dọa: “Hai vị là thiên kiêu trên bảng Thanh Vân do triều đình bồi dưỡng, tương lai vô cùng hứa hẹn, lão phu không muốn phá hủy nhân tài.”

Nhan Giới và Diệt Tuyệt liếc nhau, hai người bọn họ đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cho nên lập tức mở miệng trả lời: “Chúng ta đi tìm giết Yêu trư quỷ dị.”

Trưởng lão híp mắt nhìn thẳng: “Chỉ hai người các ngươi?”

Thông qua quái thú giấy, ông ta có thể xác định trên người bọn họ không có khí tức của tinh tủy.

Nhan Giới im lặng một chút, thản nhiên bảo: “Ngoài ra còn có bộ khoái cấp bốn của tổ đội Canh là Từ Bắc Vọng, nhưng hiện giờ không rõ tung tích, chúng ta đang tìm hắn.”

Ồ!

Kiếm khí của đại kiếm tăng vọt, trưởng lão tức giận nói: “Lập tức phong tỏa các con đường ra vào núi Mang Sơn, sau đó xuống nha môn dưới chân núi kiểm tra ghi chép.”

“Lão phu dù có phải lật tung cả ngọn núi Mang Sơn này cũng phải tìm cho ra cái tên họ Từ đó! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Khi vừa mới dứt lời, ông ta giẫm lên đỉnh núi, đại kiếm cũng xuyên thủng hư không mà đi theo vị trưởng lão Vũ gia.

Hơi thở đè nén từ từ tan biến.

“Người này đột nhiên biến mất quá khả nghi, các ngươi theo ta vào kinh.”

Vũ Thời tức giận gầm lên, sau đó mang theo vài người nhanh chóng rời đi.

……

……

Sáng sớm, một vệt trắng bạc xuất hiện ở phía đông.

Đầy tớ Từ gia mang theo thùng nước và chổi, bắt đầu quét dọn đường đi.

Ầm ầm!

Lúc này, tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên khắp con phố dài.

“Từ Bắc Vọng, cút ra đây!”

Người còn chưa thấy mặt mà tiếng gào thét đã truyền đến.

Vũ Thực ghì lại cương ngựa, trong mắt bừng bừng lửa giận.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Nhan Giới và Diệt Tuyệt sau lưng hắn cũng trở nene vô cùng phức tạp.

Vũ gia kiểm tra thẻ tre ở cổng thành, Từ Bắc Vọng đã về tới kinh thành từ canh ba.

(*) 竹籍 sách tre: hay còn được gọi là thẻ tre, là loại công cụ chính để lưu trữ tài liệu ở Trung Quốc trước thế kỉ thứ hai sau công nguyên.

Điều đó có nghĩa là, Vũ gia tức giận hiện lên tia sát khí, thật sự do Từ Bắc Vọng?

Người gác cổng của Từ phủ tiến lên, kính cẩn lễ phép nói: “Các vị, các ngươi….”

Tiếng nói im bặt, hai mắt người gác cổng đờ đẫn, máu đen từ giữa hai chân mày chảy ra.

Ầm!

Sức sống hắn ta đột nhiên tan biến, cả thân thể ngã xuống đất cái ầm.

Ngón tay Vũ Thực vẫn còn quanh quẩn chút ít chân khí, hắn lạnh lùng nhìn xuống thi thể, trầm giọng nói: “Ta cho ngươi thời gian một nén nhang, nếu không thì giết sạch Từ gia!”

Bầu không khí cứng ngắc như sắt, thị vệ Từ gia bày thế đón địch, xếp thành hai hàng trước cửa.

Trước mắt bao nhiêu người, một người mặc áo trắng chậm rãi bước ra.

Hắn nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt ngay lập tức trở nên cực kỳ u ám.

“Ngươi chính là Từ Bắc Vọng? Mau giao đồ vật ra, nếu không ta sẽ giết tru di cửu tộc nhà ngươi!”

Vũ Thực xuống ngựa, sải bước đi đến nam tử tuấn mỹ trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ oán độc.

Từ Bắc Vọng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn hắn: “Đồ vật nào?”

Vẻ mặt Vũ Thực hung tợn, gầm lên: “Ngươi đến núi Mang Sơn để làm gì? Vì sao nửa đêm mới trở về kinh thành? Có phải ngươi đã ăn trộm chí bảo của Vũ gia chúng ta hay không?”

(*) Chí bảo: bảo vật quý giá nhất.

Vũ Thực cắn răng phát âm thật mạnh hai chữ “Vũ gia”.

Từ Bắc Vọng lắc đầu, trên mặt hiện lên nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng: “Ta đến để làm gì à? Chẳng qua là ta đến núi Mang Sơn để hái nấm mà thôi.”

Lời này vừa dứt, ánh mắt của Vũ Thực hiện lên sát khí lẫm liệt, chân khí toàn thân đột ngột tăng vọt!

Bầu không khí bên ngoài biệt phủ Từ gia sặc mùi giương cung bạt kiếm.

Tiếng bước chân dồn dập khắp nơi, những phú hào sống ở phường này nghe được tin thì lập tức chạy tới hóng chuyện.

Bọn họ lập tức nhận ra Vũ Thực, nhi tử thứ hai của Vũ quốc cữu. Hắn ta vốn đã biến mất mấy năm qua, không ngờ vừa mới xuất hiện lại kéo theo một trận thảo phạt tại Từ phủ.

Vũ Thực cố gắng đè nén sát ý đang dâng trào, hắn lạnh lùng hỏi: "Ta cho ngươi một cơ hội nữa, rốt cuộc là có ăn cắp báu vật của Vũ gia không?"

Từ Bắc Vọng mặt không đổi sắc, hắn từ tốn thờ ơ hỏi lại: "Chẳng lẽ nấm ở Mang Sơn là do Vũ gia trồng sao?"

Ầm!

Khuôn mặt Vũ Thực vô cùng dữ tợn, trong mắt lóe ra ánh sáng hung ác.

"Làm càn!"

Một tiếng gầm vang lên, tất cả đều nín thờ ngưng thần.

Từ thị lang đi ra.

Một tiểu bối Vũ gia lại dám tới cửa khởi binh vấn tội, hắn thật sự xem Từ gia là bùn để nhào nặn sao?

Từ Tĩnh liếc mắt nhìn thi thể tên gác cổng, sau đó dùng lời lẽ chính nghĩa để răn dạy: "Ngươi dám kiêu ngạo ngang tàng ở kinh thành, chắc chắn ta sẽ vạch tội ngươi với triều đình."

"Vạch tội?"

Vũ Thực nhe răng cười gằn, hắn chắc chắn Từ Bắc Vọng đã ăn cắp tinh tủy ở núi Mang Sơn, vì thế hắn xoay người về phía mọi người nói từng chữ một: "Vũ gia đã phát hiện một quặng mỏ tinh thạch ở núi Mang Sơn, nên ta đã mang người dò tìm tinh tuỷ tại đó suốt ba năm! Thế nhưng đêm qua Từ Bắc Vọng đã lẻn vào quặng mỏ để lấy trộm tinh tủy!"

Ầm!

Câu nói của Vũ Thực tựa như sấm sét nổ vang trên chín tầng mây.

Đám đông bắt đầu xôn xao bàn tán!

Không ngờ lại là tinh tủy!

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều thay đổi, bao gồm cả Từ Tĩnh và Diêu Mạn. Bọn họ quả thực khó nén nỗi kinh hãi trong lòng.