Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 332




Nữ tử hát rong mừng rỡ với phần thưởng hậu hĩnh này, nàng ta không có lý do gì để không đồng ý, cho nên lập tức cười ngọt ngào, đưa tay mời nam tử xấu xí này lên sân khấu.

Hắn không thể đánh đàn, lại còn phải hát một bài mới mẻ, Từ Bắc Vọng chỉ có thể lựa chọn một ca khúc hiện đại.

Hắn cảm thấy những giai điệu phức tạp thời hiện đại chắc chắn sẽ không được thế nhân ở nơi nây tiếp nhận, hắn nhất định sẽ bị mắng vì không biết đang hát cái gì.

“Bêu xấu…”

Hắn nắm chặt tay đi về phía sân khấu.

“Phi.”

Hầu hết đám đông bỏ đi ngay lập tức, khi nhìn thấy tên nam tử có vẻ ngoài cứng cáp này, bọn hắn cũng không còn hứng thú thưởng thức âm nhạc nữa.

Phì Miêu hăng say đập móng vuốt vào nhau.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lấy tay che khuất nụ cười treo ở khóe miệng, đáy mắt ngập tràn vui sướng.

“Mời công tử hát.”

Nữ tử hát rong thúc giục, nàng có chút hối hận khi đáp ứng hắn.

Từ Bắc Vọng dùng chuỳ gỗ nhỏ gõ nhẹ vào chiếc chuông đang treo, ra hiệu nữ tử hát rong đàn tấu tì bà.

m điệu bi thương vang lên, Từ Bắc Vọng mắt nhìn phía trước, thâm trầm ngâm xướng:

“Vở kịch được khép lại, tay áo nâng lên hạ xuống. Những câu từ bi hoan ly hợp đều không liên quan đến ta.”

“Tán quạt khép mở, trống vang lên rồi im lặng.”

“Người đứng ngoài vở kịch, ai có thể nói…”

Cứ tưởng sẽ bị mọi người cười nhạo, nhưng âm thanh của hắn vẫn dịu dàng như mọi khi, vừa ôn hòa, lại vừa ưu nhã.

Những vị khách vừa bỏ đi bỗng dừng bước, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía sân khấu.

Nói thế nào nhỉ, âm điệu tuy quái dị, thậm chí còn không phải là thơ, nhưng cách hát lại cực kỳ độc đáo.

Nghe cũng có vẻ hay..

Bọn họ vô thức quay người trở lại sân khấu, ai nấy đều lặng lẽ im ắng, giống như không dám làm phiền đến nam tử đang cất cao giọng hát.

“Ta đã quen với việc hài hòa hạnh phúc, giận dữ, buồn phiền và vui vẻ.

“Mặc cho bao lời bài hát xưa, xương tro tàn là ta.”

“Lục bình trong lúc khốn khó chịu nhìn lửa cháy núi sông.”

“Ti chức không dám quên việc nước, mặc dù không ai biết ta…”

Mặc dù tình cảm không quá dạt dào, nhưng Từ Bắc Vọng vẫn rất nhập tâm.

Đường phố bên cạnh hoàn toàn yên tĩnh, âm thanh phát ra kĩ viện bỗng dưng im bặt, từng bầy chim oanh ca yến hót bay ra.

Ánh mắt các nàng si mê, đắm chìm trong giai điệu, khó mà kiềm chế.

“Tiểu phôi đản thật lợi hại…”

Phì Miêu càu nhàu một tiếng.

Meo meo không hiểu hắn đang hát cái gì, nhưng vẫn vô cùng chấn động.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm bóng dáng trên sân khấu, ngay cả nàng cũng phải thán phục trước tài năng của chó săn.

Mặc dù tên tiện nhân kia vô cùng biến thái, nhưng những phương diện khác thì quả thật không thể bắt bẻ hắn được.

Nàng muốn nhìn thấy bộ dạng lúng túng xấu mặt của hắn, nhưng bây giờ hắn đã thành công gây chú ý đến rất nhiều người.

Tiếng ca hát thu hút sự chú ý của cả con phố, đoàn người đứng vây quanh sân khấu, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.

“Dưới đài người đi qua lại, sắc xưa chẳng thấy.”

“Trên đài người hát, tan nát cõi lòng ly biệt.”

“...”

Nữ tử hát rong là người nhập tâm nhất, đôi mắt của nàng ta trở nên đỏ hoe, những giọt nước mắt đã lăn dài trên bờ má.

Thật sự, bài hát này giống như đang nói lên nỗi lòng của nô gia, nếu không phải bị nam nhân vô tâm, thì ai muốn kiếm sống bằng cách hát rong chứ.

Trên sân khấu, nam tử đánh chuông nhạc và âm thanh êm tai quanh quẩn: “Chữ tình khó viết, ta phải viết bằng máu mới hòa âm được.”

“Rèm vén rèm buông, ai là khách.”

Bầu không khí yên tĩnh hồi lâu.

Người người ngây ngốc như pho tượng.

Đột nhiên.

“Hay!”

Tiếng vỗ tay vang lên liên tục, làn sóng này lấn át làn sóng khác, kéo dài rất lâu giữa con phố nhộn nhịp.

“Công tử, hãy thêm một bài, một bài không đủ nghe…”

Các kỹ nữ cất giọng nghẹn ngào, từng đồng tiền được ném vào trong hộp gỗ. Các khán giả dưới sân khấu cũng rất hào phóng mà nô nức khen thưởng cho Từ Bắc Vọng

“Có duyên sẽ hát tiếp!”

Từ Bắc Vọng cười một tiếng, hắn làm ngơ trước ánh mắt hy vọng của các kỹ nữ, chậm rãi đi xuống sân khấu.

“Công tử, nô gia bao nuôi ngươi.”

Có vị thanh quan nhân quốc sắc thiên hương lên tiếng níu kéo hắn.

(*) thanh quan nhân: kỹ nữ bán nghệ không bán thân.

m thanh của nàng ta ẩn chứa sự tự tin vào độ giàu có của mình.

Khuôn mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương không hề có chút gợn sóng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm chó săn.

Từ Bắc Vọng rùng mình một cái, từ chối nói: “Ta chỉ là một tên thô lỗ, không biết thương hương tiếc ngọc.”

Thanh quan nhân khuất phục cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia tiếc nuối.

Số mệnh của ta là tên ăn bám sao…

Từ Bắc Vọng lặng lẽ oán thầm.

“Huynh đệ, xem ra ngươi cũng không phải là người có tiền.”

Mấy tên nam nhân vui vẻ trêu đùa.

“Ngươi nói sao?”

Từ Bắc Vọng có chút hiếu kỳ.

Tên kia nhìn Đệ Ngũ Cẩm Sương một chút: “Nhà ngươi dựa vào tài hoa để chinh phục mỹ nữ.”

Những người khác cũng bắt đầu để lộ nụ cười ẩn ý.

Nam tử này có bề ngoài xấu xí, còn nữ tử kia, dù không được gọi là khuynh thành khuynh nước, nhưng dung mạo cũng được coi là trên trung bình.

Ngươi không có tiền tài, dựa vào cái gì mà sánh vai với nàng?

Hiện tại xem ra, nam tử tài hoa hơn người đi tới chỗ nào cũng đều có thể nổi bật.

“Đi thôi.”

Trước ánh mắt lưu luyến không rời của đám đông, chó săn kéo lão đại riời đi.

Con ngươi của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ chuyển động: “Xấu xí như vậy mà vẫn có nữ nhân nguyện ý bao nuôi.”

Không còn cách nào khác, chó săn lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ: “Ti chức chưa từng dựa vào khuôn mặt đi kiếm cơm.”

Sau đó, hai người một mèo tiếp tục du ngoạn, chèo thuyền ngắm đèn, đi dạo các hiệu cầm đồ.