Bầu không khí giữa sân lâm vào quỷ dị.
Đám người Vũ gia không dám xông lên trả thù cho Vũ Thực, bọn họ vẫn còn bị vây hãm trong sự khủng hoảng và vô định.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vô số ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng.
Tất cả mọi người đều biết rõ, chắc chắn sẽ có người âm thầm thông báo cho Vũ gia, chiếu thư sẽ tới đây ngay.
Cháu trai của hoàng hậu, đó không chỉ là một mạng người, đó còn là thể diện của cả gia tộc!
Tình huống khủng khiếp này đã làm sắc mặt Diêu Mạn trở nên tái nhợt, suy nghĩ đầu tiên trong đầu bà chính là đi tìm quý phi nương nương.
Nhưng nương nương có thể bảo vệ Vọng nhi không?
Sự yên tĩnh kéo dài chỉ trong thời gian một nén nhang mà thôi.
Dưới đất vang lên tiếng ầm ầm, đám linh tuần tra đường xá mặc giáp nâu khẩn cấp chạy tới, sau đó dùng một tấm lưới lớn phong tỏa chặt chẽ biệt phủ Từ gia.
"Két..."
Trên không trung vang lên tiếng hạc kêu to, kèm theo tiếng vỗ cánh hạ xuống.
Ngay sau đó, một con hạc trắng đáp xuống bức tượng đá. Nó ngậm quyển trục trong miệng, quyển trục từ từ mở ra.
Thánh chỉ!
Thay vì là ý chỉ, các chiếu thư được ban ra đều giống như thánh chỉ trong mười năm nhiếp chính của hoàng hậu.
Bốn chữ to lập lòe sắc vàng ở mặt trên thánh chỉ…
"Áp giải vào ngục."
Sắc mặt Diêu Mạn trắng bệch, bà run rẩy: "Vọng nhi..."
Từ Bắc Vọng quay đầu mỉm cười, sau đó hắn giẫm lên vũng máu tươi trên mặt đất rồi đi về phía hoàng thành.
Hắn bước đi chậm rãi và thản nhiên nói: "Ta thật muốn nhìn xem, rốt cuộc Đại Càn này là họ Cơ hay họ Vũ."
Giờ thìn.
Con đường trải dài, âm vang tiếng trống, hương xa bảo mã, người ngựa như nêm.
Ngày mới vừa lên, chủ đề buôn dưa lê của bách tính đều tập trung xung quanh vụ án tại biệt phủ Từ gia.
Có kẻ giết chết cháu trai của hoàng hậu chỉ với một chiêu!
Sự việc này thật sự quá mức kinh dị khiếp người, khiến cho dân tình ở kinh thành tranh luận sôi nổi một phen.
Tại một toà lầu các cột khắc mái chạm, sơn son thết vàng cao vút trong mây ở phía đối diện đường lớn.
Thiên Cơ Các là nơi ghi chép tất thảy vết tích sự tình trong cõi u minh.
Toà nhà này đã đứng sừng sững trong Cửu Châu đại lục kể từ thời Xuân Thu đến nay, chứng kiến biết bao mảnh đời sinh lão bệnh tử của mỗi con người, hưng thịnh vinh suy của từng quốc gia.
“Nhìn kìa, nhìn kìa!”
Có một võ giả hưng phấn hô to.
Khối đá lớn sừng sững như vách núi ở trước lầu các đột nhiên tỏa ra ánh kim quang rực rỡ.
Một hàng chữ cổ văn hiện lên.
“Thứ mười lăm, Từ Bắc Vọng.”
Sắc mặt của vin du hiệp đeo kiếm sau lưng có chút ngỡ ngàng.
Xoẹt!
Quần chúng cũng chấn kinh!
Nửa tháng trước, cái tên này còn khá lạ lẫm với mọi người, thế mà nay đã chiếm thứ hạng mười lăm của bảng Thanh Vân!
Chỗ này đang hội tụ rất nhiều võ giả, nhưng không một ai dám lên tiếng chất vấn.
Suy cho cùng, cái tên Từ Bắc Vọng chỉ dùng một chiêu để cắt phăng đầu của Vũ Thực Bát phẩm đỉnh phong một cách gọn gàng như vậy, tựa hồ không cần tốn chút sức lực nào, thì hắn đang ẩn giấu thực lực khủng khiếp đến cỡ nào chứ?
Quần chúng thu lại thần sắc kinh ngạc, sau đó tiếp tục dò mắt quan sát bảng Thanh Vân.
Ngoại trừ Từ Bắc Vọng ra, thì các vị trí còn lại trên bảng vẫn là những gương mặt xưa cũ.
“Các ngươi nói xem, Vũ gia có khoan thứ cho Từ công tử không?”
Một võ giả thấp giọng hỏi.
Người bên cạnh liếc xéo hắn ta rồi đáp lại bằng ngôn từ chuẩn xác: “ Vũ gia chịu nỗi nhục lớn như vậy, làm sao tha thứ được đây?”
Nghe thấy vậy, cả đám người vô thức gật đầu.
Xem ra, cái tên này vừa mới vất vả thăng lên hàng thiên kiêu, thế mà lại phải rơi xuống rồi.
“Phượng hoàng con gãy cánh, thật đáng buồn làm sao!”
“Đúng vậy, Từ công tử có thể được xem như là mặt trời ban trưa, hào quang toả chiếu Cửu Châu đại lục. Nhưng bây giờ hắn lại phải chịu cảnh ngộ đứt gánh nửa đường.”
“Tự ý xông vào nhà dân, đáng phải giết chết, câu này vốn bắt nguồn từ [Càn Luật Sơ Nghị], chẳng lẽ luật pháp ở Đại Càn đã trở nên vô hiệu rồi sao?”
Đám võ giả sôi nổi nghị luận, tất cả đều bất bình thay cho Từ Bắc Vọng.
Lúc xem xét sự việc, bọn hắn tự nhiên sẽ đứng ở lập trường của bên yếu thế.
So với ngoại thích Vũ gia quyền khuynh thiên hạ, thì Từ Bắc Vọng hoàn toàn chiếm thế yếu, mặc tình người ta nắn bóp tròn dẹp.
......
......
Đại ngục là nơi quanh năm không nhìn thấy mặt trời,đâu đâu cũng ẩm ướt toả mùi mốc meo.
Cho dù là giữa ban ngày, nhưng nếu không đốt đèn thì vẫn vô cùng mù mịt.
Trong phòng thẩm vấn, mấy vị công khanh mặc áo bào tím nhìn chăm chú về phía nam tử mặc áo bào trắng ở phía đối diện.
Bản thân rơi vào tuyệt cảnh, mà lại bình tĩnh thong dong như thế, khí khái này quả thực là hiếm thấy.
“Không nhận tội đúng không?”
Hình Bộ Thượng Thư, Lư Sùng Nghiễm nhìn chòng chọc Từ Bắc Vọng.
Những thành viên còn lại của hội thẩm đoàn không nói tiếng nào.
Vào lúc đại án vừa mới xảy ra, Vũ hậu lập tức triệu tập tam ti hội thẩm đoàn, ra lệnh các vị trọng thần ở Hình Bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài, hợp tác thẩm vấn định tội.