Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 342




Vậy mà vẫn phải bỏ mạng dưới tay hai tên ma đầu.

Thậm chí chỉ trong vòng mười mấy hơi thở.

Nam tử mặc áo bào màu tro kia đương nhiên rất cường đại, ông ta có thể nghiền ép Phật Đà, cũng là một vị Bán Bộ Chí Tôn chỉ với vài chiêu thức. Nhưng khi đối mặt với Đệ Ngũ Ma Đầu, người này vẫn chỉ là sâu kiến rác rưởi, có thể bị dẫm chết bất kỳ lúc nào.

Hơn nữa, sức mạnh thật sự của Từ ác liêu vẫn luôn là bí ẩn, bây giờ rốt cuộc đã lộ ra một góc của núi băng rồi.

Một chiêu quét ngang Thánh cảnh đỉnh phong.

Mặc dù vẫn phải dựa vào sự trợ giúp của Thần khí. nhưng hắn ta vẫn khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ một phen. Nói không chừng, chiến lực của tên ác liêu này đã ngang bằng với cảnh giới Bán Bộ Chí Tôn.

Hai tên biến thái này vì sao còn chưa phi thăng?

Đi mau đi!!!

Cửu Châu quá nhỏ bé, không thể chứa chấp các ngươi!

Vô số người rùng mình trong vô thức, sau đó chết lặng vì sợ hãi.

Từ Bắc Vọng vẫn còn sợ hãi đôi phần, sau khi xác định Từ phủ không hư tổn gì thì mới nhìn về phía điện Tiêu Phòng.

Trong điện, Vũ Chiếu nhận ra đôi mắt xanh thẳm đang nhìn mình chăm chú, bà ta hơi hừ lạnh một tiếng.

Cá cược thành công!

“Tổn thất của kinh thành, một mình ta gánh chịu.”

Sắc mặt Từ Bắc Vọng không một gợn sóng, hắn nhìn quanh phố phường hoang tàn một lúc, để lại những lời này rồi biến mất trong nháy mắt.

Cung Thái Sơ.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lười biếng nằm trên chiếc ghế treo quen thuộc, bộ dáng lười biếng ung dung thưởng thức quả sơn trà mới hái.

“Nương nương, cảm ơn người.”

Chó săn bước tới, nói lời cảm ơn chân thành.

Nếu không có trận pháp và Thần khí của nàng, thì Từ phủ e rằng đã hóa thành bột mịn trong nháy mắt, căn bản không thể đợi đến lúc bọn hắn xé rách hư không đi đến.

Lão đại vẫn luôn bày ra bộ mặt lạnh nhạt vô tình, nhưng hành động của nàng lại vô cùng ấm áp.

Nàng đã sớm âm thầm bố trí tất cả.

“Bổn cung chỉ sợ người sinh ra tâm ma, nên tùy tiện sắp đặt một chút thôi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng chiếc cằm tinh xảo lên.

Vì đã quá quen thuộc với bộ dáng ngạo kiều của lão đại, chó săn lập tức tiến lên, hai tay ôm đùi không buông, bày ra biểu cảm nũng nịu giống Phì Miêu.

“Cút ngay!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương dùng chân đạp hắn, ngón tay trắng nõn xoay chuyển, một trái quả mềm mại có màu xanh lục xen lẫn với một chút hồng hào treo lơ lửng giữa không trung, phát ra hào quang tràn ngập.

“Thứ tốt.”

Trong mắt nàng hiện lên ý cười không dễ phát hiện.

Từ Bắc Vọng không trả lời, trầm tư suy nghĩ.

Hắn vừa kiểm tra ký ức của một số xác chết, cho nên cũng hiểu ra một số nghi vấn.

Xét về thiên phú, Diệp Thiên rõ ràng không bằng Tiêu ở rể.

Xét về khí vận, Diệp Thiên vẫn thấp hơn một bậc.

Xét về đạo tâm kiên cố, hai người đã so tài trên thang Thiên Xu, đại khái sàn sàn như nhau.

Mà bối cảnh của cả hai chênh lệch đến mức khỏi cần so sánh.

Vậy tại sao Diệp Thiên lại là nhân vật chính? Có thể đứng sừng sững trên đỉnh Cửu Châu? Mà Tiêu ở rể lại trở thành đá kê chân.

Thật là không hợp lý.

Rốt cuộc, hắn bây giờ cũng tìm ra manh mối.

Vì Tiêu ở rể không có cha mẹ mạnh mẽ vô song đó!

Hai vợ chồng này đã vạch sẵn con đường tương lai cho Diệp Thiên.

Ví dụ như tàn nhẫn phế bỏ kinh mạch từ thuở lọt lòng, ví dụ như giao tặng ngọc bội có giấu thần hồn của Bán Bộ Chí Tôn, ví dụ như cố ý đưa hắn vào hoàn cảnh trái ngang để mài dũa tâm cơ… Có cha mẹ như vậy, với một kế hoạch tu luyện như vậy, ngay cả một con lợn cũng có thể khinh thường Cửu Châu!!

Thật đáng tiếc.

Một nhân tố không xác định như ta lại xuất hiện tại đây

Từ Bắc Vọng đột nhiên bật cười, đôi mắt đong đầy niềm vui. Trái quả này chắc chắn là bảo bối, là bảo vật quan trọng nhất mà cha mẹ Diệp Thiên muốn để lại cho nhi tử.

Quả nhiên là huyết mạch truyền thừa chuột tầm bảo.

Thật tốt, tất cả đều là của ta.

“Ngươi đang cười cái gì?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng liếc hắn một cái.

….

….

Ao Cửu Châu.

Mây mù muôn hình vạn trạng bao phủ bầu trời, những bông hoa rực rỡ muôn màu thi nhau khoe sắc, một trái quả tròn đầy xanh mắt nằm giữa bàn trà.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nghiêng chân lên, vén một sợi tóc xanh ra sau tai, nhẹ nhàng nói:

“Thứ này gọi là Đạo Quả trong Tiểu Thế Giới.”

Tất nhiên, chó săn lập ra khuôn mặt mờ mịt không hiểu.

“Tiểu Thế Giới là gì?”

Hắn hỏi một câu đơn giản.

“Để meo meo nói!”

Phì Miêu giơ móng vuốt xung phong, bộ dáng giống như học bá thích thể hiện trong lớp, nó nhìn tiểu phôi đản bằng ánh mắt khinh thường, sau đó rung đùi đắc ý nói: “Đó là một thế giới được khai mở bởi Thần tộc Hoàng Kim.”

“Thần tộc Hoàng Kim là cái gì?”

Từ Bắc Vọng hỏi.

“Đồ quê mùa!”

Phì Miêu nâng cằm, ngạo mạn hừ một tiếng.

Từ Bắc Vọng không kiềm chế được nữa, hắn xách nó lên bằng một tay, chuẩn bị ném vào trong ao.

“Meo meo đần mà, không biết giải thích thế nào.”

Phì Miêu bay nhảy mấy lần, hồn nhiên cười một tiếng.

Nó chỉ vào đại phôi đản: “Dù sao đi nữa, tỷ tỷ cũng đến từ Thần tộc Hoàng Kim.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nâng chiếc cầm tinh xảo, đôi mắt xanh tràn đầy thận trọng cùng kiêu ngạo.

Nhìn người đắc ý kìa…

“Òa!”

Chó săn cũng chiều theo tâm tình của lão đại, nhìn nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ và thán phục.

“Meo meo cũng lợi hại.”

Phì Miêu không cam lòng yếu thế, nôn nóng mở miệng thể hiện bản thân

Đáng tiếc, nó hoàn toàn bị phớt lờ.

Đệ Ngũ Cẩm Sương ngẩng đầu, gác đôi chân ngọc trên bả vai Từ Bắc Vọng, gót chân giẫm lên khuôn mặt tuấn mỹ, đầu ngón chân chọc tới chọc lui.

Bộ dạng này của chó săn có thể thỏa mãn ham muốn chinh phục trong lòng nàng.

Miệng Từ Bắc Vọng bị giẫm thành hình chữ “O”, nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.

Lúc trước ở thiên Xu, hắn từng gặp được Bát Hiền Vương đến từ ngoại vực, người này cũng bị áp chế bởi huyết mạch của lão đại.

Thần tộc Hoàng Kim, danh xưng mang theo ý chí cao cao tại thượng không ai với tới, giống như một gia tộc nắm giữ vô số kỷ nguyên.

Thật biết cách khiến cho người khác phải tự ti!

Là một người thích ăn cơm mềm, hắn vẫn nên ôm chặt lấy đùi lão đại thì hơn.