Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 348




Từ nay về sau, tính mạng của bà phải phụ thuộc vào người khác sao?? Sự an nguy của Từ gia đã gắn liền với tính mạng của bà sao?

Vũ Chiếu im lặng thật lâu, cố gắng nuốt chua xót xuống cổ họng chứ không nói một lời.

Bà đã không còn một chút hy vọng cứu vớt chính mình, sợi tơ trắng nối liền với Từ phủ chính là bằng chứng của thủ đoạn sởn tóc gáy này.

Từ Bắc Vọng nói xong rồi im lặng, để cho Vũ Chiếu có thêm thời gian suy nghĩ.

Đây cũng là lý do khiến hắn nóng long muốn phi thăng.

Từ khi có được tinh hoa bản nguyên của Cổ Thần và sức mạnh từ trái Đại Quả của Tiểu Thế Giới, hắn đà lập tức hiểu rõ. Chư thiên vạn vực và thế giới bị vứt bỏ vốn không ở cùng một chiều không gian, khoảng cách giữa hai bên vốn không phải là khái niệm có thể hình dung được.

Người mạnh nhất ở nơi này, sợ chỉ là một con kiến ở tiên giới.

“Trẫm đồng ý.”

Vũ Chiếu không hổ là người đã sống qua hai kiếp, bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đáp ứng Từ Bắc Vọng.

Từ Bắc Vọng hy vọng bà sẽ bảo vệ Từ gia, cho nên hắn không có lý do gì để hại bà.

“Rất tốt.”

Từ Bắc Vọng cười gật đầu, đưa tay qua, xách Phì Miêu lên rồi biến mất.

Ngay cả khi Vũ chiếu có thể phi thăng, thì bà ta cũng phải mất ít nhất mấy trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm tích lũy.

Bảo vệ Từ phủ mấy trăm năm cũng có thể coi là nhân quả của kiếp này.





Cung Thái Sơ.

Người vừa tiếp đất, không khí lạnh lẽo lập tức thổi đến, đao băng treo cao nhắm ngay vào tay trái chó săn.

“Nương nương, ti chức…”

Từ Bắc Vọng khiếp sợ.

“Chém đứt!”

Váy của Đệ Ngũ Cẩm Sương tung bay trong gió, đôi mắt xanh biếc phát ra khí lạnh.

Chó săn giống như một đứa bé ngoan ngoãn biết nhận lỗi, nhỏ giọng nói: “Ti chức chỉ muốn gieo nhân quả báo ứng.”

“Sờ đầu?”

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương càng trở nên âm trầm.

“Kông phải chỉ có cách này sao?”

Chó săn nhìn nàng bằng ánh mắt vô tội.

Chỉ có thể dùng cách này để gieo rắc sức mạnh nhân quả.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhướng mày chớp mắt một cái, nhét chân ngọc óng ánh không mang tất chân vào miệng chó săn, lạnh lùng nói: “Sau này không được gieo nhân qua nữa. Nếu còn dám sờ đầu người khác, ngươi chết chắc rồi!”

Nói xong, ánh mắt lóe lên một tia sát khí, vô tình cố ý nhìn về phía Phì Miêu.

Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm… Phì Miêu chạy về phòng không dám đi ra.

“Ô… Tuân lệnh.”

Từ Bắc Vọng liếm liếm ngón chân phấn nộn, nhỏ giọng nói.

“Cút!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút ghét bỏ, nàng thu chân về, sau đó ném ra cái lồng màu tím chứa đựng hai thần hồn.

Một ông già tao nhã đã đang phẫn nộ giãy dụa, đó chính là Đế Sư tiền triều.

Người còn lại là một hòa thượng đắc đạo, Từ Bắc Vọng có thể mơ hồ nhìn ra nét mặt từ hồn phách, mắt sâu mũi cao, vành tai to lớn vô cùng. Hắn có ấn tượng với người này, cao tăng Phổ Trí của núi Lạn Đà từng tham dự cuộc vây công lão đại ở vùng đất cấm kỵ.

“Các ngươi sẽ không được chết tử tế!”

Khuôn mặt hòa thượng trở nên vặn vẹo co rúm, ông ta giống như một con thú sắp đưa vào lò mổ, thần hồn run rẩy không ngừng.

“Phật tử chú trọng lòng dạ từ bi, ngươi chửi bới ác ý như thế này thì không khác nào đang phá giới.”

Từ Bắc Vọng mỉm cười, hắn thản nhiên như không có việc gì, lấy Minh Đăng màu bạc ra rồi ném thần hồn vào trong.

Cơn thịnh nộ bất lực của kẻ yếu, hắn cũng có thể hiểu được điều này.

Sau khi tận mắt chứng kiến lão hữu bị trừ khử trong chốc lát, Đế Sư rốt cuộc cũng cảm nhận cái gì gọi là sợ hãi tuyệt vọng, ông ta giống như một đứa trẻ chết đuối, phát ra âm thanh khàn khàn kỳ lạ, có lẽ là tiếng khóc bất lực nghẹn ngào.

Trong con mắt của thế nhân, Đế Sư vốn luôn trầm ổn như núi, nhưng khi đối diện với cái chết, ông ta vẫn sẽ có vẻ mặt buồn bực bi thương như vậy.

Nhưng Từ Bắc Vọng không phải là thánh mẫu, thần hồn rất hữu ích đối với hắn, dĩ nhiên không thẻ cho qua được.

Bùm!

Một vòng xoáy xuất hiện bên trên đèn lồng, thần hồn của Đế Sư bị hấp thu vào đó, sau đó biến thành một luồng Minh khí nồng đậm.

Từ Bắc Vọng vận chuyển khiếu huyệt toàn thân, vừa cầm đèn lồng vừa nhìn về phía lão đại: “Nương nương, Vũ Chiếu nói…”

Hắn kể lại sự tình tiêu diệt toàn bộ Ma quật.

Đệ Ngũ Cẩm Sương vuốt chiếc cầm tinh xảo, thản nhiên nói: “Nào, tiếp tục đi săn.”





Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã trôi qua hai tháng.

Một cơn địa chấn “kinh thiên động địa” chưa từng có được khơi mào khắp Cửu Châu, mọi đạo thống đều chìm trong tang tóc, tiếng kêu than trỗi dậy khắp thiên địa, nhóm lão quái vật đều cảm thấy bất an vô cùng, cơn khủng hoảng lan tỏa đến mọi ngóc ngách.

Gần hai tháng, hai mươi bảy Bán Bộ Chí Tôn đã ngã xuống.

Không sai, chính là hai mươi bảy người.

Con số này như cái gai trong mắt của mọi võ giả.

Không phải hai mươi bảy con châu chấu bên đường, mà là các cường giả Bán Bộ Chí Tôn đứng sừng sững trên đỉnh cao nhất!

Các lão tổ tông của hầu hết đạo thống đều đã rơi đài dưới một chiêu công kích hời hợt của Đệ Ngũ Ma Đầu, bọn hắn chết mà không thể tạo nên một bọt sóng.

Ngay cả khi đối mặt với sự bao vây tấn công, Đệ Ngũ Ma Đầu cũng chỉ dùng đúng một chiêu.

Chạy trốn đã trở thành phương thức duy nhất của các cường giả. Những lão quái vật hành tung không rõ may mắn tránh được một kiếp.

Nhưng, một khi bị hai đại ma đầu phát hiện ra khí tức, thì kết cục thân tàn ma dại, thi thể tan vỡ thành năm mánh đã là ván đã đóng thuyền.