Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 350




Có đệ tử quỳ trên mặt đất than khóc, biểu tình sợ hãi tới cực điểm. Bọn họ đường đường là Đại Tông Sư, nhưng lại không thể kiềm chế được cơn khủng hoảng trong nội tâm, ai nấy cũng đều giống như những kẻ tàn tật bại liệt không thể khống chế cơ quan bài tiết, mùi nước tiểu tràn ngập một phương trời

Một chiêu này chấn động quá mức!

Lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được cái gì là kiến càng lay cây.

Ba vị thái thượng trưởng lão cứ như vậy mà chết, cơ thể cũng không sót lại chút gì, giống như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này.

Khóe mắt Độc Cô Vô Địch như muốn nứt ra, cơ bắp trên mặt trở nên căng cứng, đôi môi không thể khống chế được mà run rẩy từng hồi.

Xong rồi. Xong thật rồi!

Từ Bắc Vọng cau mày, hắn rõ ràng không hài lòng, đôi mắt xanh thẳm phát ra ánh sáng quỷ dị, vận chuyển Tử Vong Chi Đồng.

Sức mạnh luân hồi bùng nổ, cặp mắt khóa chặt vào hai Bán Bộ Chí Tôn đang cố gắng trốn thoát.

Ánh sáng đồng tử xuyên thấu qua màn sương mù xám xịt, phá tan mọi chướng ngại, ngay cả chuông Đông Hoàng cũng phải rút lui.

Hai ông lão một béo một gầy cứng đơ cả người, bọn họ lập tức trở nên ọp ẹp, già nua với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, răng cửa rơi rụng khỏi lợi, vết đốm lan tràn khắp mặt

Chỉ trong mấy hơi thở, bọn họ liền hóa thành hai đống xương trắng.

“Hai chiêu.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương thản nhiên nói.

Cả vùng hải vực rơi vào tĩnh mịch.

Trời đất yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng gió rít gào.

Chỉ trong vòng hai chiêu, năm vị cường giả Bán Bộ Chí Tôn đã rơi đài, điều này giống như một cái búa tạ hung hăng đập vào lòng của hầu hết đệ tử Thiên Thần Điện.

Dường như đó không phải năm vị cường giả đứng sừng sững trên đỉnh cao nhất mà chỉ là năm cây cỏ dại tầm thường.

Sức mạnh của Từ ác liêu khiến cho ai nấy hít thở không thông, linh hồn run rẩy.

“Hai chiêu rồi.”

Nam tử mặc áo choàng trắng tuấn mỹ nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt không chút gợn sóng, nhàn nhạt nhìn bốn người còn lại.

Hắn ta vừa dứt lời, sáu đóa hoa Bỉ Ngạn chậm rãi xếp thành một hàng bên trong màn sương mù xám xịt, tựa như tử thần đang triệu hoán sức mạnh hủy diệt, toàn bộ nước biển lập tức bị rút cạn.

Một vùng hải vực vô biên trở nên khô kiệt trong chốc lát, đáy biển nham nhở mục nát hoang tàn như một địa ngục phủ bụi.

Cảnh tượng này làm các đệ tử Thiên Thần Điện sợ hãi đến mức không ngừng hét lên, ánh mắt điện chủ Độc Cô Vô Địch lộ ra sự tuyệt vọng.

Vùng hải vực đã tồn tại mấy trăm năm qua, vậy mà lại bốc hơi biến mất chỉ trong một đêm, thành tích thần bí này khiến cho lá gan của ông ta như muốn nứt ra.

“Thiên đạo không có mắt mới chiếu cố cho một con ác thú như ngươi!”

Pháp tắc bảo hộ bên ngoài cơ thể của Độc Cô Vô Địch trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết, một người luôn luôn bình tĩnh thâm trầm hiện giờ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên loạn, sắc mặt dữ tợn như lệ quỷ. Tựa như có thể cảm nhận nỗi khiếp sợ của chủ nhân, ánh sáng của chuông Đông Hoàng đang ngự trên cao cũng trở nên ảm đạm vài phần.

“Thiên đạo?”

Nam tử áo trắng ngây người một lúc, sau đó cười nói: “Độc Cô điện chủ, ngươi không biết ta cố gắng bao nhiêu đâu.”

Phục vụ vị lão đại “tâm thần phân liệt” còn khó khăn gấp triệu lần so với việc tu luyện.

Chỉ riêng nhà bếp, ta đã ra vào hơn mười vạn lần, phạm lỗi hàng chục nghìn lần và gãy xương hàng trăm lần…

Dù hằng ngày nhảy múa trên lưỡi đao, nhưng may mắn vẫn không mắc sai lầm.

Đường còn xa, đêm còn dài, cô con dâu sắp trở thành mẹ chồng, đây chẳng phải là thành quả của sự vất vả sao?

“Ngươi nói nhảm hơi nhiều rồi đấy?”

Lúc này, âm thanh lạnh băng truyền đến từ chiến thuyền.

Chó săn không dám cãi lời, nhanh chóng kích thích uy lực của Minh Đăng, từng luồng Minh khí liên tục tản ra theo hình dạng mây xám.

Ầm ầm ầm!

Thời khắc hỗn độn sơ khai như được tái hiện một lần nữa, tiếng rít gào kinh thiên động địa quét qua hàng trăm triệu dặm!

Bản nhạc tử thần thuần khiết nhất dường như đang rì rà rì rầm tam độc tấu từ Minh giới

Kẻ nào nghe được đoạn âm thanh này, chỉ cần là đệ tử của Thiên Thần Điện, đều bị thủng màng nhĩ!

Dưới ánh mắt kinh hoàng và khiếp sợ của Độc Cô Vô Địch, những cánh hoa trên sáu đóa Bỉ Ngạn lặng lẽ vươn ra rồi hội tụ vào nhau, sau đó chậm rãi xâm chiếm lẫn nhau. Sau một vài hơi thở, chúng ngưng tụ thành một đóa hoa Bỉ Ngạn thánh khiết không tì vết duy nhất.

Sáu hợp làm một.

Một, có nghĩa là tịch diệt!

Sắc mặt của nam tử áo trắng vẫn điềm tĩnh thản nhiên, nhẹ nhàng phất tay áo, sau đó xoay người lùi bước về chiến thuyền.

“Nương nương, người đánh giá thấp ti chức.”

Hắn đi về phía trước, biểu cảm có chút kiêu ngạo.

Chỉ cần ba chiêu.

Đôi mắt xanh biếc của Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chó săn một cái, nàng thốt ra một câu tán thưởng từ tận đáy lòng: “Không tồi, nằm ngoài ý muốn của bản cung.”

“Nương nương, vậy ti chức có được khen thưởng không?”

Chó săn nghiêm túc hỏi với vẻ mặt ngại ngùng.

Hắn liếc trộm bộ ngực sữa đầy đặn hùng vĩ.

“Được.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng chân ngọc trong suốt lên, ngón chân hồng hào như tơ tằm chọc vào mặt chó săn.

“Nương nương…”

Từ Bắc Vọng cẩn thận chỉ vào dãy núi.

Cũng nên đổi trò mới rồi đúng chứ?

Phi…

Phì Miêu vùi đầu vào trong chăn, âm thầm vẽ vòng tròn nguyền rủa đôi cẩu nam nữ này.

“Ngươi chê nó?”

Khuôn mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên lạnh lẽo, mạnh mẽ đem chân nhét vào miệng chó săn.

“Không…”

Chiến thuyền biến mất ở phía chân trời.

Từ đầu đến cuối, bọn hắn hình như đều không thèm để ý đến tình hình chiến đấu ở hải vực.