Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước - Chương 8: Kinh thành





Sau khi Lâm Vị Hi nói với Yến vương câu nói kia, sau đó liền đẩy cửa chạy về phía tiểu viện. Chờ trở lại phòng của mình, nàng mới chậm rãi bình tĩnh lại.


Lâm Vị Hi cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên bùng nổ. Cũng có thể là do những việc không vui của kiếp trước cùng với nội dung trong quyển sách kia vẫn đè lên nàng. đã vậy, đêm qua lại xảy ra việc của Lý Đạt. Bao nhiêu thứ dồn nén làm cảm xúc của Lâm Vị Hi đột nhiên bùng lên, cũng có thể là bởi vì lời nói này của Yến vương. Người khác nói thì nàng cũng có thể dựa vào lí lẽ để biện luận, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là Yến vương…


Lâm Vị Hi không châm đèn, cứ như thế ngồi ngẩn người ở trong phòng, dần dần sắc trời tối dần đi, đồ đạc trong phòng cũng không thấy rõ lắm. Lâm Vị Hi vẫn đang ngây người. Đột nhiên cánh cửa bị gõ vang: "Lâm cô nương, cô nương có ở bên trong không?"


Lâm Vị Hi hoàn hồn, tiếng nói này chưa từng nghe qua, tại sao lại ở ngoài cửa phòng nàng? Mặc dù Lâm Vị Hi còn hờn dỗi, cũng vẫn tin tưởng Yến vương chắc chắn đảm bảo an toàn của nàng, nên nàng khôngsuy nghĩ nhiều, đứng lên đi mở cửa.


Đứng ngoài cửa là một nữ tử chải song nha kế, khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, nhìn cách ăn mặc thì giống như là nha hoàn. Người tới nhìn thấy Lâm Vị Hi thì kinh ngạc một chút, sau đó nàng ta ý thức được chính mình thất lễ, lập tức cúi đầu hành lễ: "Lâm cô nương, nô tỳ là Uyển Nguyệt, phụng mệnh Vương gia đến đây để chăm sóc cô nương."


Lâm Vị Hi nhìn người tới, ánh mắt khẽ động: "Là Yến vương bảo ngươi tới?"


"Vâng."


Lâm Vị Hi mím chặt môi, không biết Yến vương là có ý gì. Tuy trận cãi nhau vừa rồi là do Lâm Vị Hi không đúng, Yến vương xuất phát từ góc độ của trưởng bối, làm như vậy cũng là muốn tốt cho nàng, là Lâm Vị Hi không biết điều. Nhưng Lâm Vị Hi còn đang phân vân có nên đi qua đó nhận lỗi hay không, mà nháy mắt Yến vương đã cho người tới rồi, dường như người ta vốn không đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng. Yến vương không so đo, Lâm Vị Hi vốn nên thở phào một hơi. Nhưng thực tế trong nội tâm của nàng cũng rất phức tạp. Việc này làm cho Lâm Vị Hi cảm thấy mình ở trong mắt Yến vương hoàn toàn không quan trọng gì, giống như chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, cần người sắp xếp ổn thỏa từng chút.


Nghĩ vậy, Lâm Vị Hi tự cười nhạo mình một tiếng. Bây giờ nàng vốn cũng không phải người thân quen của Yến vương, Yến vương cứu nàng khỏi nhà Lâm gia đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng rồi. Chờ đến thành trấn tiếp theo, Lâm Vị Hi sẽ chủ động chào từ giã. Trong kinh thành Yến vương còn có đại sự, huống chi hôn lễ của Cố Trình Diệu sắp đến. Yến vương ngoài miệng nói không sao, nhưng làm sao có thể thật sự không quay về tham gia chứ? Nếu như Lâm Vị Hi biết điều, thì sẽ không ở lại tránh làm liên lụy Yến vương.


Thế là Lâm Vị Hi không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, nhích người sang bên cạnh: "Vào đi. Ngươi là người ở đâu?"


"Nô tỳ là người trấn Thuận Đức, vốn hầu hạ tiểu thư nhà huyện lệnh, Yến vương mua lại nô tỳ từ phủ nha, sai nô tỳ đến hầu hạ Lâm cô nương."


Mồ hôi trên trán Lâm Vị Hi gần như muốn rơi xuống: "Ngươi vốn là nha hoàn cận thân của thiên kim tiểu thư nhà huyện lệnh sao?"


"không được coi là cận thân, chỉ là làm vài việc vặt thôi."


Lâm Vị Hi làm quản gia nhiều năm, xem cách ăn nói của Uyển Nguyệt thì thấy ngay nha hoàn như này hẳn rất được chủ nhà trọng dụng. Tuy thành trấn nhỏ như ở đây không so được với kinh thành, nhưng muốn bồi dưỡng một đại nha hoàn như Uyển Nguyệt có lẽ phải tốn khá nhiều thời gian. Có lẽ đây là hoàn hồi môn mà huyện lệnh phu nhân chuẩn bị cho con gái ruột của mình. thật không ngờ Yến vương lại trực tiếp đòi người đến. Hành động này khá thất lễ đối với các đại hộ danh môn, dù sao đại nha hoàn bên người tiểu thư tương đương với thể diện của chủ nhà. Yến vương làm việc... Cũng quá bá đạo rồi.


Vốn Lâm Vị Hi chỉ suy nghĩ một chút thôi, cũng không sao cả, cũng sẽ không đem người trả về. Trong tay có một nha hoàn lanh lợi là vô cùng quan trọng. Dù sao đây cũng là Yến vương ra mặt, Lâm Vị Hi ngồi mát ăn bát vàng, cớ sao mà không làm?


Lâm Vị Hi lại hỏi Uyển Nguyệt mấy vấn đề, sau khi đã chắc chắn, liền không nhắc tới nữa.


Mặc dù Lâm Vị Hi nhận ân tình của Yến vương, nhưng nàng vẫn cảm thấy kỳ quái. Yến vương không so đo với nàng, trái lại lại đưa cho nàng một nha hoàn đắc lực. Vậy thì, Lâm Vị Hi cũng nên chủ động nhận lỗi đúng không? Mặc dù Yến vương có vẻ dễ nói chuyện, nhưng hắn cũng là Thân vương quyền khuynh thiên hạ, là chủ soái lập nhiều chiến công hiển hách của tam quân. không nói đâu xa, chỉ nói chuyện bộ lạc Đóa Khoát Lạt Dịch phản loạn ở tây bắc năm trước. Bộ lạc Đóa Khoát Lạt Dịch ngông cuồng gây hấn với Yến vương, sau khi thất bại toàn bộ nam tử già trẻ lớn bé đều tuyệt chủng. Đấy chính là Yến vương tự mình ra lệnh.




Hiền hoà dễ nói chuyện chỉ là dáng vẻ bên ngoài của hắn. Loại người này, Lâm Vị Hi thật sự không dám đắc tội, mà cũng không đắc tội nổi.


Sáng hôm sau, Lâm Vị Hi lề mà lề mề đến tiền viện tìm Yến vương, Chu Mậu Thành đang bận rộn liền đira, nhìn thấy Lâm Vị Hi, từ xa đã chào hỏi: "Lâm khuê nữ, sớm như vậy cháu đã dậy rồi?"


Lâm Vị Hi ngại ngùng. Hôm qua nàng chỉ là quá kinh sợ, nhưng sau khi ổn định lại thì hiếm khi mới ngủ được một giấc ngon lành như thế này, nên hôm nay mới ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới tỉnh. Nhưng bình thường giáo dưỡng của nàng rất nghiêm, cũng không bao giờ làm ra loại việc như thế này. Lần ngủ quên duy nhất của Lâm Vị Hi lại bị Yến vương bắt gặp, làm phiền mọi người đợi nàng thời gian thật lâu thì không nói, còn đầu bù tóc rối xuất hiện trước mặt Yến vương. Lâm Vị Hi chỉ mới nghĩ đến khung cảnh lúc đó thôi đã cảm thấy xấu hổ rồi, đã vậy Chu Mậu Thành còn nói to như thế ngay trước mặt nhiều người như thế.


Lâm Vị Hi buồn bực, nụ cười cứng đờ: "Chu thúc, thúc đừng hiểu lầm, ta đã dậy từ lâu rồi." Lâm Vị Hi sợ Chu Mậu Thành hỏi tiếp, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: "Chu thúc, mới sáng ra thúc đã điđâu vậy?"


Chu Mậu Thành quả nhiên bị dời chủ đề, nói ra: "Ta phụng mệnh vương gia, ra ngoài mua thêm vài thứ. Nếu ngươi chê bọn họ ồn ào, thì về hậu viện đợi cũng được."


Lâm Vị Hi suy đoán có lẽ Yến vương tiện thể hiện tại có thời gian, ở đây mua thêm chút vật dụng cần dùng ở trên đường. Đây là chuyện bình thường của đội ngũ Yến vương, Lâm Vị Hi rất rõ ràng thân phận của mình, nên cũng hỏi thêm gì nữa. Nàng vụng trộm nhìn lướt qua về hướng thư phòng, phát hiện nơi đó hoàn toàn yên tĩnh.


Chu Mậu Thành thấy được động tác của Lâm Vị Hi, vẻ mặt hiểu rõ, liền hỏi: "Ngươi muốn tìm Vương gia sao?"


đã bị phát hiện , Lâm Vị Hi cũng không giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận: "Liên quan tới một số việc của cha, ta muốn hỏi Yến vương điện hạ một chút."


Chu Mậu Thành nghe nói là chuyện của Lâm Dũng, lập tức thở dài, ánh mắt nhìn Lâm Vị Hi càng trở nên thương tiếc: "Sáng sớm hôm nay vương gia đã đi ra ngoài. Nếu ngươi có việc muốn nói với ngài, hãy chờ một chút."


Lâm Vị Hi gật đầu, nàng vô cùng hiểu chuyện, nghe vậy thì cười nói: "Ta đã hiểu, cám ơn Chu thúc."


Chu Mậu Thành nhìn thấy sắc mặt Lâm Vị Hi hơi kém, suýt nữa thì nói cho nàng biết hôm nay Yến vương ra ngoài rốt cục là làm việc gì. Nhưng hắn nhớ đến nữ tử da mặt thường mỏng, loại việc này cuối cùng vẫn có hại cho danh tiết của nàng, nên thôi không nói cho Lâm Vị Hi biết.


Lâm Vị Hi biết được Yến vương không có ở đây, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền đi về hậu viện chờ, cũng không quấy rầy Chu Mậu Thành làm việc nữa. Nhưng dường như số mạng nàng trời sinh phải làm việc hao tâm tổn trí. Lúc nàng khoảng hơn mười tuổi thì vào phủ công chúa ở. Năm mười hai tuổi thì theo ngoại tổ mẫu cùng nhau quản lý nội vụ phủ công chúa cùng với sản nghiệp bên ngoài. Thọ Khang đại trưởng công chúa thấy Lâm Vị Hi thật sự thích giải quyết những cái này, liền chuẩn bị cho nàng rất nhiều điền sản ruộng đất cùng cửa hàng làm của hồi môn, đợi lúc nàng mười bốn tuổi đính thân với Cố Trình Diệu, đại trưởng công chúa lập tức đem những sản nghiệp này giao cho nàng, để chính nàng quản lý đồ cưới của mình.


Về sau, khi nàng gả vào phủ Yến vương, tuy là thế tử phi, nhưng bên trên không có mẹ chồng cũng không có bà nội, toàn bộ trên dưới Yến vương phủ ăn ở đều do một mình nàng quản lý. Lâm Vị Hi sớm tạo thành thói quen ra lệnh, quản lý con người lẫn công việc. Nhưng từ khi nàng trở thành Lâm Vị Hi, bên tai đột nhiên trở nên yên tĩnh, nàng cảm thấy có chút không quen. Lúc trước ở nhà Lâm đại nương không có điều kiện thì không nói, bây giờ mỗi khi nghe được âm thanh ở bên ngoài, bảo Lâm Vị Hi ngồi im một chỗ, thật là làm khó nàng mà.


Lâm Vị Hi thật sự không nhịn được, nàng mang theo Uyển Nguyệt đi tới tiền viện, nhìn một chút liền bắt đầu chỉ huy thuộc hạ của Yến vương.


Chu Mậu Thành mang người đi mua đồ trở về. hắn cũng không biết rõ là tốt hay xấu, thấy thuận mắt thìmua. Lâm Vị Hi thấy thế thì lại không chịu được, bất giác lại lên tiếng sắp xếp một hai. Dần dần, trong sân lại thành Lâm Vị Hi nói, còn những hán tử này nghe, sau đó ra sức khuân đồ.


Những người này phần lớn là quân nhân, tình tình thường trầm mặc kiệm lời, làm nhiều hơn nói, so với những ma ma giảo hoạt lắm mồm bên trong nội trạch thì tốt hơn biết bao nhiêu. Lâm Vị Hi sai khiến cực kì thuận lợi. Mà Chu Mậu Thành vốn thấy thà dùng chân tay làm việc tốn sức vẫn dễ hơn, nên cũng mặc nàng sai bảo. hắn cùng mấy tùy tùng khác âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chu Mậu Thành nhìn thấy Lâm Vị Hi điều khiển tự nhiên như thế, trong lòng lại thổn thức một lần nữa, nha đầu Lâm Vị Hi này miệng mồm lanh lẹ, sắp xếp việc nhà cũng trật tự như thế, nhìn thôi đã thấy là người biết quản lý việc nhà. Có thể nghĩ, bất kể ai cưới nàng, thì sự nghiệp sau này chỉ có thể càng ngày càng lớn. Đáng tiếc, mấy người con trai của ông lại không có được phúc phận này.



Lúc hoàng hôn Cố Huy Ngạn mang người trở về, ở nửa đường đã có thân tín báo cáo cho hắn động tĩnh trong viện ngày hôm nay. Cố Huy Ngạn nghe được Lâm Vị Hi điều khiển mọi việc, bộc lộ tài năng thì bật cười khẽ.


Như vậy cũng tốt, đầu óc thông minh, tính tình cương trực. Sau này dù nàng có gả cho ai, Cố Huy Ngạn cũng không cần lo lắng nàng bị người ta tham tài mà sát hại tính mệnh. Dù sao Lâm Dũng cũng vì cứu Cố Huy Ngạn mà chết. Chỉ cần đủ khả năng, Cố Huy Ngạn cũng muốn chăm lo cho huyết mạch duy nhất của Lâm Dũng cả một đời cơm áo không lo, hạnh phúc cả đời.


Lâm Vị Hi nghe nói Yến vương trở về, nàng rối rắm một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là mang theo Uyển Nguyệt đi về phòng của Cố Huy Ngạn thỉnh an.


Bất kể là từ góc độ của kiếp trước, hay nhìn từ góc độ của Lâm Dũng, Cố Huy Ngạn vẫn là trưởng bối của Lâm Vị Hi. Nàng là vãn bối đến thỉnh an Yến vương, thuận thế kiểm điểm sai lầm của ngày hôm qua, Yến vương thân là trưởng bối, hẳn là sẽ không làm khó một tiểu bối vô tri như nàng đâu.


Lần này Lâm Vị Hi vừa mới đến thư phòng, thủ vệ ở cửa không cần thông báo đã cho nàng đi vào. Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi đến cũng không lấy làm lạ, hình như hắn đang bận công vụ, tiện tay chỉ hướng một cái ghế gỗ lê, nói: "Ngươi ngồi đây chờ một lát đi."


Lâm Vị Hi nhu thuận ngồi xuống, cho dù ở trước mặt anh quốc công nàng vẫn là tính tình không phục, đừng hi vọng nàng có thể nghe lời thuận theo. Nhưng đối mặt với Cố Huy Ngạn, Lâm Vị Hi không biết bản thân mình sao nữa, hoàn toàn không hề có chút nóng nảy nào.


Cố Huy Ngạn cụp mắt xuống xem thư, Lâm Vị Hi thấy Cố Huy Ngạn xem một cách nghiêm túc như thế, nàng sinh lòng hiếu kì. Chờ lúc Cố Huy Ngạn khép thư lại, nàng nhịn không được hỏi: "Yến vương điện hạ, đây là thư của ai thế? Sao ngài lại xem nghiêm túc như vậy?"


Động tác trên tay Cố Huy Ngạn dừng lại, ngước mắt nhìn Lâm Vị Hi, trong lòng sinh ra một chút hứng thú: "Làm sao ngươi biết ta xem nghiêm túc?"


"Cái này thì quá đơn giản rồi, lần trước lúc ta đến, ngài xem thư rất nhanh. Nhưng phong thư này lại tốn thời gian gấp hai lần so với lần trước."


Cố Huy Ngạn nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng: "Ngươi quan sát thật sâu sắc." Chỉ mới đến đây lần thứ hai, đã có thể phát hiện sự khác biệt nhỏ này. Những cựu thần như Cố Minh Đạt đương nhiên cũng có thể nhìn ra, nhưng so sánh với Lâm Vị Hi về tuổi tác, sự nhạy bén này rất đáng quý.


Đột nhiên được Yến vương khen ngợi, Lâm Vị Hi vừa mừng vừa sợ. Cố Huy Ngạn cũng rất hiền hoà trả lời câu hỏi vừa rồi của Lâm Vị Hi: "Là Trương Giang Lăng."


Lâm Vị Hi suy nghĩ một chút, ngạc nhiên: "Là Trương thủ phụ?"


Trương Hiếu Liêm quê ở Giang Lăng, cho nên được gọi là Trương Giang Lăng, chuyện này vốn khôngphải bí mật gì trong chốn quan trường. Nhưng mà đối với Lâm Vị Hi thì sao?


Sắc mặt Cố Huy Ngạn cũng không thay đổi, hắn đem thư để sang một bên, lại giống như một trưởng bối hiền lành, nhẹ giọng dỗ dành đứa cháu chưa hiểu chuyện: "Là hắn."


Lâm Vị Hi bị dọa, nàng trừng to mắt khi thấy Cố Huy Ngạn tùy ý để thư lên trên bàn. Nàng có chút kinh sợ: "Yến vương điện hạ, ta chỉ là thuận miệng nói, không dám quấy nhiễu ngài giải quyết chính sự. Ngài vẫn nên giải quyết chuyện của thủ phụ đi."


"Gấp cái gì." Cố Huy Ngạn tùy ý, thủ phụ vang danh thiên hạ, nhưng trong miệng hắn dường như cũng chỉ là một người học trò bình thường thôi.



Lâm Vị Hi phát hiện mình vô tình đã làm trễ nãi công việc mà Thủ phụ tự tay viết thư đến, lập tức cảm thấy ngồi cũng không vững. Lúc này nàng mới giật mình, Cố Huy Ngạn thân là một trong ba vị đại thần phụ chính, còn có có được binh quyền, được tín nhiệm nhất từ hoàng đế. Trước kia nàng cảm thấy chẳng qua chỉ là những danh hiệu nghe vang dội mà thôi, hiện tại nàng mới chân chính cảm nhận được cuối cùng có ý nghĩa như thế nào.


Ở trong mắt Lâm Vị Hi thì họ đều là những nhân vật ở trên cao, có bối cảnh lớn, quyền thế ngập trời. Còn đối với Cố Huy Ngạn thì cũng chỉ là một đồng liêu trong quan trường, thường viết thư qua lại mà thôi.


Lâm Vị Hi khiếp sợ nói không ra lời. Cố Huy Ngạn thấy nàng bị dọa, thế là dời đi chủ đề, chủ động nói: "Nghe nói hôm nay Chu Mậu Thành đi mua sắm đồ đạc về, ngươi lập công không nhỏ?"


"không dám nhận, chỉ nói hơi nhiều một chút thôi." nói đến chủ đề này, Lâm Vị Hi quả nhiên buông lỏng rất nhiều, "Yến vương điện hạ, ngài sắp khởi hành lên đường sao?"


"Đúng vậy, lúc đầu tòa nhà này là mua cho ngươi, định chờ sau khi sắp xếp chuyện chung thân đại sựcủa ngươi xong, ta sẽ trở lại kinh thành. Tuy nhiên ngươi đã không nguyện ý, vậy cũng không cần thiết ở lại đây nữa."


Lâm Vị Hi nhẹ nhàng ồ một tiếng, nàng hơi có chút chột dạ, cúi đầu xuống nói với Cố Huy Ngạn: " Đa tạ vương gia."


"không có gì, vốn là ta suy nghĩ không chu toàn. Cho dù ta để lại cho ngươi nhiều đồ đạc phòng thân hơn nữa, nhưng nơi này cách kinh thành quá xa, cũng sẽ có lúc vượt khỏi tầm kiểm soát của ta. Huyện lệnh nơi đây có thể an phận nhất thời, thời gian càng dài, về sau chỉ sợ sẽ còn gây khó dễ cho ngươi. Ngươi là một nữ tử yếu ớt không có cách nào chống lại quan phủ. Thay vì để ngươi sống trong sợ hãi lo lắng, không bằng ta đưa ngươi tới nơi trong tầm mắt của mình."


Lâm Vị Hi lúc đầu một lòng cảm kích, Yến vương thật sự là một người tốt. Thế nhưng càng nghe phía sau nàng dần dần càng cảm thấy không đúng:"Yến vương, ngài đây là có ý gì?"


"Chu Mậu Thành không đem trang sức cùng quần áo đưa cho ngươi sao? trên đường xóc nảy, thừa dịp bây giờ chuẩn bị chu đáo, đi đường mới có thể an tâm."


Lâm Vị Hi giật mình trừng mắt thật to, hơi há hốc mồm: "Ngài dự định mang ta cùng đi lên kinh sao?"


Cố Huy Ngạn ngạc nhiên nhìn nàng một chút, nói với vẻ đương nhiên: "Đây là tất nhiên. hiện tại ngươi đang để hiểu cho cha, nên không muốn gả đi cũng không cần gấp. Ngươi cứ yên tâm ở lại Yến vương phủ, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, Yến vương phủ cũng không keo kiệt đến mức không nuôi nổi thêm một cô nương đâu."


Tác giả có lời muốn nói:


Trở lại kinh thành, Lâm Vị Hi muốn chiến trường của nàng nha.


Lời editor: Chuyện vui còn ở phía sau. Kịch tính sắp bắt đầu.


Này thì thiện nữ, này thì kế thê, này thì ôn nhu lương thiện Cao Nhiên, ú òa…